Đừng quên hôn tạm biệt con trước khi đi làm
Sẽ chẳng ai nhớ bạn từng đi làm muộn, nhưng có một người chưa từng quên bạn đã yêu họ đến nhường nào.
Ảnh minh họa: Pinterest.
“Mình sẽ muộn họp mất”, người đàn ông nghĩ như thế. Vắt áo khoác trên vai, anh lao ra khỏi nhà. Một cô bé nhảy vội qua những bậc cầu thang và gọi với theo anh: “Đợi, đợi con với”. Nhưng người đàn ông đã đi mất.
Miệng méo xệch, cô bé lẩm nhẩm: “Bố quên hôn tạm biệt mình”. Rồi cô bé nhấc điện thoại gọi cho bố: “Bố đi làm mà chẳng hôn tạm biệt con”. Đầu dây bên kia, người đàn ông trả lời: “Bố xin lỗi con yêu”. “Thôi được rồi ạ, không sao đâu”, cô bé nói trước khi cúp máy.
Ăn bữa sáng thật nhanh, cô bé xỏ giày, đeo ba lô và chuẩn bị tới trường. Khi bước những bậc thang cuối cùng, cô bé thấy một chiếc ô tô đỗ xịch trước cửa nhà. Bố của em bước xuống từ chiếc xe. Cô bé lại và nhảy phắt lên ôm cổ bố.
“Xin lỗi con gái vì bố đã quên”, người đàn ông nói khi ôm chặt con gái mình. Cô bé chỉ im lặng nhưng mắt và miệng cùng cười tít.
15 năm sau, chẳng còn ai nhớ người đàn ông hôm đó đã bị muộn họp, nhưng có một cô gái chưa từng quên rằng bố của mình đã lái xe ngược về nhà chỉ để… hôn tạm biệt cô.
Hà Nhi
Theo ngoisao.net
Hợp đồng ân oán (Phần 10)
Nguyệt vội vàng quăng vali lại sân bay, chạy về phía cửa. Chiếc vali cùng tấm vé máy bay nằm chỏng chơ giữa sảnh chờ vắng hoe. Chuyến bay của cô đã cất cánh, cô chẳng thể đi đâu được nữa.
Nguyệt ngồi ở sảnh chờ trong sân bay. Cô cứ mãi nhìn về hướng cửa, đợi chờ một ai đó đến và níu kéo cô. Mặc dù cô là người sai lầm, nhưng vẫn hi vọng rằng Sâm có thể tha thứ cho mình.
Thế nhưng cả sảnh chờ, người qua người lại rất đông, phía cửa ra vào tuyệt nhiên không có bóng dáng quen thuộc của Sâm.
Nguyệt cúi đầu. Cô khiến anh ấy đau lòng như vậy mà vẫn còn muốn được tha thứ ư? Thật buồn cười.
Tiếng thông báo của sân bay vang lên, nhắc nhở Nguyệt đã đến lúc phải hoàn toàn buông bỏ rồi.
***
Sâm lái xe như điên, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ. Tất cả những gì trong đầu anh hiện tại là phải đến được sân bay, càng nhanh càng tốt. Anh phải gặp Nguyệt. Anh không thể để cho cô rời đi.
Tiếng còi xe inh ỏi, các lái xa khác bất mãn tránh đường, nhưng Sâm không quan tâm. Một luật sư mẫu mực như anh, một người nghiêm túc như anh, cũng có ngày vì một cô gái mà phá hết mọi luật lệ.
Sâm kết nối điện thoại, gọi điện cho Nguyệt. Tiếng chuông điện thoại vang lên, những tiếng tút, tút, tút thật dài cào vào lòng anh, khiến anh ngứa ngáy ruột gan.
Cuối cùng Nguyệt cũng chịu bắt máy.
***
Video đang HOT
Ngay lúc chuẩn bị đi, thì điện thoại của Nguyệt vang lên tiếng chuông quen thuộc. Cô từng cài riêng cho Sâm chuông điện thoại. Hóa ra tình yêu của cô dành cho anh đã nhen nhóm từ lâu mà cô chẳng hề phát hiện ra.
Cô nhìn màn hình đề tên Sâm, không biết có nên nghe máy hay không. Lưỡng lự hồi lâu, dù sao cũng nên nói lời tạm biệt. Nguyệt gạt điện thoại sang nút nghe màu xanh.
- Em là gì mà dám điều khiển anh như chơi một trò chơi? Em là gì mà còn dám sắp xếp cả cuộc đời anh như thế? Anh nói cho em biết, nếu như em là người bắt đầu nó, thì em cũng phải là người kết thúc nó! Anh không cho phép em đi đâu cả. Em phải ở đây, em phải yêu anh, rồi anh sẽ giày vò em như em đã làm với anh!
Giọng của Sâm như vỡ òa. Nguyệt nghe rõ cả tiếng khóc của anh.
Ở lại ư? Cô làm sao có thể ở lại được, sau khi đã làm ra bao nhiêu chuyện chẳng hay ho gì như thế?
- Em xin lỗi, Sâm, em xin lỗi. Em phải đi rồi!
- Ai cho em đi! Anh không cho phép em đi!
Sâm gào lên trong điện thoại.
Ngay sau đó, Nguyệt nghe thấy tiếng đổ vỡ, tiếng còi xe ô tô, thanh âm sắc lẹm cắt qua tai cô chát chúa, và rồi điện thoại bị tắt phụt.
Nguyệt hoảng hốt. Sâm, anh ấy bị làm sao rồi? Anh ấy bị tai nạn ư?
Nguyệt vội vàng quăng vali lại sân bay, chạy về phía cửa. Chiếc vali cùng tấm vé máy bay nằm chỏng chơ giữa sảnh chờ vắng hoe. Chuyến bay của cô đã cất cánh, cô chẳng thể đi đâu được nữa.
Nhìn thấy cô, Thư nổi điên lao đến, túm cổ áo cô và tát cô một cái.
***
Khi Thư đuổi theo đến nơi thì tai nạn đã xảy ra. Chiếc ô tô của Sâm bị lộn ngược, đầu xe bị đâm nát, anh nằm kẹp giữa hai chiếc ghế, đầu chảy đầy máu.
Thư vội vàng theo xe cấp cứu của anh, vào bệnh viện.
Nguyệt cũng đến ngay sau đó.
Nhìn thấy cô, Thư nổi điên lao đến, túm cổ áo cô và tát cô một cái.
- Cô nhìn đi, nhìn xem mình đã làm gì anh ấy? Sao cô không để cho anh ấy được yên ổn đi hả?
Nguyệt im lặng, cô không nói được gì cả. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng đỏ, Sâm vẫn đang nguy kịch. Nguyệt rối tung lên.
Cô phải làm gì bây giờ?
Một vị bác sĩ đi ra khỏi phòng. Cả Thư và Nguyệt đều chạy lại phía ông.
- Bệnh nhân có dấu hiệu bị chấn thương não nặng, mất khá nhiều máu. Ai có nhóm máu B?
Thư vội giơ tay lên.
- Tôi!
Bác sĩ phân phó một y tá đưa Thư đi lấy máu, rồi quay sang phía Nguyệt.
- Còn cô?
- Tôi, tôi là người nhà bệnh nhân.
- Cô phải chuẩn bị tinh thần. Anh ấy bị tai nạn khá nặng, gãy xương sườn, não bị tổn thương và tụ máu, chúng tôi phải phẫu thuật ngay. Rủi ro 50%, cô có chấp nhận không?
Nguyệt run rẩy. Cô nên làm gì đây? Phải làm sao để cứu Sâm? Cô còn chẳng có đủ tiền để trả cho cuộc phẫu thuật này.
- Không còn thời gian suy nghĩ đâu, cô phải quyết định ngay đi. Chậm một phút, có thể sẽ chẳng cứu được anh ấy nữa.
Nguyệt cuống lên, nghĩ đủ mọi phương án để cứu Sâm. Bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy tay cô.
- Chúng tôi xin được hội ý một phút nhé, bác sĩ.
Đức nói xong thì kéo Nguyệt ra khỏi hành lang. Đi được một đoạn, Nguyệt giật tay ra khỏi tay anh.
- Anh đến đây làm gì?
- Tất nhiên là để giúp em rồi.
Nguyệt hằn học nhìn anh.
- Giúp tôi? Anh định giúp tôi kiểu gì?
- Anh không có nhóm máu B. Anh cũng không có khả năng chữa trị của thần y. Nhưng anh có thừa tiền để cứu chồng cũ của em trong lúc nguy cấp này, đồng thời có thể suy nghĩ đến việc mời bác sĩ giỏi nhất về chữa cho anh ta, tránh để lại di chứng sau này!
- Anh!!!
Nguyệt vung tay lên, định tát Đức. Cái vẻ cợt nhả của anh khiến cô muốn điên lên. Nhưng Đức đã nắm lấy cổ tay cô.
- Sao nào? Em chỉ có một phút để suy nghĩ thôi đấy, bác sĩ nói rồi, chậm một phút, có thể sẽ chẳng cứu được anh ấy nữa.
Nguyệt thở hắt ra.
- Anh muốn gì ở tôi?
- Anh muốn em, kết hôn với anh.
Nguyệt sững người. Đúng là anh ta chẳng hề từ bỏ. Anh ta luôn là người nói được làm được. Nguyệt chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa, cứu Sâm mới là việc quan trọng nhất hiện giờ.
Cô gật đầu.
Bây giờ em với anh ta chẳng còn mối quan hệ gì nữa cả.
***
Tất cả cùng ngồi chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật. Nguyệt im lặng. Cô biết, mình lại vừa đâm thêm một nhát dao chí mạng nữa vào trái tim Sâm. Nhưng chỉ cần anh còn sống, thế là được rồi.
Đèn phòng phẫu thuật tắt. Nguyệt và Thư vội đứng bật dậy.
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn mừng rỡ, gật đầu với cả hai.
- Anh ấy đã qua cơn nguy kịch, hiện tại sẽ chuyển vào phòng theo dõi.
Nguyệt thở phào, định đi theo bác sĩ thì Thư đã cản lại.
- Cô lấy tư cách gì mà đi thăm anh ấy?
Nguyệt cúi đầu, nhìn theo Thư cùng với giường bệnh của Sâm. Nguyệt kiễng chân lên, nhìn Sâm. Anh ấy tiều tụy, đầu quấn kín băng trắng, miệng lắp ống thở. Tất cả những thứ đó, đều là do cô mà ra.
Cô nhìn theo giường bệnh cho đến khi tất cả bọn họ khuất hẳn sau hành lang. Cả hành lang trống trơn, không một bóng người.
Đức cầm lấy tay cô, khẽ vuốt ve.
- Cô ấy nói đúng rồi đấy. Bây giờ em với anh ta chẳng còn mối quan hệ gì nữa cả. Đi thôi!
- Đi đâu?
- Về nhà. Em đừng quên, chúng ta sắp kết hôn.
Theo eva.vn
Khó xử khi ở giữa hai người đàn ông thương yêu Đào phát hiện chồng khó chịu ra mặt khi cô xuýt xoa khen đồ ăn bố mua. Đang thời kỳ mệt mỏi, Đào chỉ cảm thấy chồng cô sao mà nhỏ mọn. Cô than thở với bố. Bố cô vốn trải đời nhưng chả hiểu có phải do quá cưng con gái hay không nên đã trao đổi thẳng với con rể. Lê...