Đừng phí công, tôi đã bỏ thuốc phá thai để cô uống rồi
Khi gõ lại những dòng này lòng tôi đầy căm phẫn vì anh ta mà tôi mất đi đứa con đầu lòng của mình, cùng với đó là nỗi lo sợ tôi sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ bởi tôi luôn bị ám ảnh. Chỉ vì một lần lầm lỡ mà suốt đời tôi có thể sẽ không bao giờ có được thiên chức làm mẹ nữa. Quá khứ ấy anh không những không tha thứ mà ghê tởm hơn là anh vẫn âm thầm nuôi mối hận cho đến khi tôi gục ngã anh mới chịu tha cho tôi.
Tôi ghê sợ ánh mắt lạnh lùng của anh ta khi thốt lên những lời dã thú không có tính người (ảnh minh họa)
Năm xưa, khi tôi được cử đi nước ngoài tu nghiệp, đi cùng tôi là một đồng nghiệp nam, vì xa gia đình, thiếu thốn tình cảm nên chúng tôi có nảy sinh tình cảm với nhau ở xứ người. Khi về nước, chúng tôi hứa sẽ cắt đứt liên lạc với nhau và quay về với cuộc sống riêng của mỗi người. Nhưng một vài lần vì không kìm nén được cảm xúc, người ấy có mấy lần tìm gặp tôi và nhắn tin hỏi han. Chồng tôi biết chuyện đã đánh tôi một trận lên bờ xuống ruộng, tôi cầu xin anh tha thứ nhưng anh chỉ bảo cả đời này anh sẽ hận tôi, mang mối hận này xuống mồ khiến cuộc đời tôi phải thê thảm.
Những lời nói đó khiến tôi run sợ nhưng ngẫm lại đó cũng chỉ là những lời nói trong lúc tức giận của người chồng bị cắm sừng mà thôi, bởi tôi là mối tình đầu của tôi, anh là người hiền lành, tri thức. Thời gian sau đó, tôi cố gắng hoàn thiện mình, chăm sóc cho anh để bù đắp cho những lỗi lầm của mình, còn anh, anh vẫn im lặng, đau khổ. Mưa dầm thấm đất, cuối cùng, anh cũng chịu tha thứ cho tôi, cuộc sống lại quay về quỹ đạo xưa khiến tôi như vỡ òa trong hạnh phúc.
Khi tôi báo có tin vui, anh là người vui mừng hơn ai hết, đã bế thốc tôi lên sung sướng. Anh cũng chính là người đưa tôi đi khám thai lần đầu tiên, nhưng đó cũng chính là cái ngày định mệnh anh giết đi đứa con ruột của tôi và anh.
Chúng tôi đến phòng khám của một người bạn của anh, ở đó tôi được tư vấn đầy đủ những loại thuốc bổ, và các cách chăm sóc thai nhi những tháng đầu. Tôi yên tâm làm theo lời bác sĩ, nhưng chỉ vừa uống thuốc được mấy tiếng đồng hồ tôi đã bị co thắt đau đớn ở vùng bụng. Tôi gọi anh đưa tôi đi khám thì mặt anh lạnh lùng đáp: “Đừng phí công, tôi đã bỏ thuốc phá thai để cô uống rồi, đứa bé sẽ không thể làm con của một người mẹ đã từng ngoại tình, mà tôi không biết đó có phải con của tôi hay không nữa”. Trong cơn đau, tôi gào lên như điên dại: “Anh là loài cầm thú chứ không phải người”. Tôi đau đớn một mình tự bắt taxi đến bệnh viện, nhưng mọi chuyện đã rồi, tôi chỉ biết khóc trong đau khổ từ bỏ đi đứa con đầu tiên của tôi.
Video đang HOT
Tôi nhập viện và quyết định rời xa anh ta, một con người ác tâm, thâm độc. Khi gõ lại những dòng này lòng tôi đầy căm phẫn vì anh ta mà tôi mất đi đứa con đầu lòng của mình, cùng với đó là nỗi lo sợ tôi sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ bởi tôi luôn bị ám ảnh. Ám ảnh bởi vỏ bọc tưởng như tử tế của anh ta trong thời gian qua khiến tôi lầm tưởng anh ta đã tha thứ cho tôi, ám ảnh bởi ánh mắt lạnh lùng của anh ta khi thốt lên những lời dã thú. Tôi ghê sợ tất cả.
Theo VNE
Vẫn quyết lấy nhau dù chưa một lần nắm tay
Vốn là bạn bè chơi thân, lại vào độ tuổi bị coi là ế, từ một lời nói tưởng là đùa, chúng tôi cứ thế tính đến việc cưới xin dù chưa một lần nắm tay nhau.
Tôi và anh cùng quê, học cùng nhau từ lớp một cho đến lớp 12. Hết cấp ba, tôi lên thành phố học đại học, còn anh ở quê làm công nhân. Chúng tôi chơi thân với nhau trong một nhóm bạn gồm 6 người. Tuy không ở gần nhau, nhưng luôn giữ liên lạc. Bao năm qua, dù đi làm ăn hay học tập ở đâu, cứ mỗi lần có dịp về quê, cả 6 người lại tụ tập với nhau, tâm sự, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.
Theo thời gian, mỗi lần tụ họp, con số 6 người ngày càng tăng lên, bởi có người đã lập gia đình, có con, có người mang người yêu đến giới thiệu... Tình cảm của chúng tôi vô cùng trong sáng và tốt đẹp.
Những năm trước, mỗi lần về quê, lúc thì tôi ngồi xe người này, lúc thì tôi ngồi xe người kia nhưng từ ngày mọi người có đôi, có cặp, tôi thường xuyên ngồi xe của anh. Do đó, mọi người trong xóm, trong làng luôn đinh ninh rằng, chúng tôi là một đôi.
Năm nay, chúng tôi đã bước sang tuổi 30. Trong nhóm chỉ còn tôi và anh là chưa lập gia đình. Vì vậy, mọi người luôn cố tình gán ghép anh và tôi lại với nhau. Thậm chí, gia đình tôi và gia đình anh cũng vậy, cứ mỗi lần thấy tôi và anh đều nói: Còn hai đứa mày nữa thôi, lấy nhau đi chứ còn chờ gì nữa.
Khi mọi người trêu, ghán ghép, tôi và anh cũng hưởng ứng hùa vào, gọi nhau là vợ chồng. Tết năm nay, khi bị mọi người trong gia đình giục dã chuyện lập gia đình, anh bảo với tôi: Hay vợ chồng mình chống ế cho nhau đi. Tưởng anh nói đùa, tôi bảo: Anh về báo cáo với bố mẹ đi, chúng ta cưới cho các cụ đỡ kêu ca.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. (Ảnh minh họa)
Không ngờ anh lại làm thật. Khi anh xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa qua lại tìm hiểu, bố mẹ tôi đồng thanh bảo: Bọn mày có phải quen nhau ngày một ngày hai đâu, còn tìm hiểu cái gì. Nếu yêu thương nhau thì tính chuyện cưới xin luôn đi, năm nay cũng đã 30 chứ trẻ trung gì nữa đâu.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. Vậy là trong mấy ngày nghỉ Tết, từ một câu nói đùa, chuyền chung thân đại sự của tôi và anh cứ thế được quyết định. Mẹ anh xem ngày rồi mang lễ sang nhà tôi dạm ngõ.
Bạn bè nghe tin chúng tôi cưới nhau vào tháng 8 ai cũng bất ngờ. Thậm chí có người còn trách: Chúng mày kín thế, hèn gì thấy suốt ngày đi với nhau, thế mà hỏi lại cứ chối đây đẩy. Nghe vậy, tôi chỉ cười, vì thực tế tôi không biết trả lời mọi người ra sao. Chính bản thân tôi còn bất ngờ nữa là họ.
Sau Tết, anh ở quê còn tôi ra Hà Nội tiếp tục với công việc. Mật độ liên lạc nhiều hơn trước một chút, nhưng những câu chuyện thì cũng không khác gì ngoài những câu hỏi thăm thường ngày, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra quanh mình...
Dịp nghỉ lễ 30/4, tôi về quê. Chúng tôi lần đầu tiên bên nhau trên cương vị mới. Dù vậy, khoảng cách giữa hai đứa vẫn không thay đổi, không một cái ôm, không một lần cầm tay nhau. Có khác chăng so với trước kia chỉ là thời gian chúng tôi ở riêng bên nhau nhiều hơn, không còn là những lần tụ tập tập thể đông đúc như trước kia nữa. Hết kì nghỉ, tôi lại quay trở về thành phố với công việc của mình.
Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền? (ảnh minh họa)
30 tuổi, nhưng tôi lại chưa từng yêu lần nào. Anh là người tốt, trong nhóm bạn chúng tôi chơi thân, tôi quý anh nhất và cũng chơi thân với anh nhất. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ lấy nhau. Vậy mà, giờ đây, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới. Ở bên anh, tôi thấy an tâm, nhưng lại không có cảm giác bồi hồi, rung động như người ta thường nói khi ở bên người yêu.
Tôi không biết cảm giác của anh với mình thế nào, tôi cũng không đủ can đảm để hỏi. Không giống với tôi, anh đã từng trải qua mấy mối tình, nhưng đều không thành.
Nhiều khi tôi lo lắng tự hỏi, không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai. Chúng tôi hiểu nhau, trân trọng nhau, nhưng có lẽ lại thiếu đi yếu tố quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân, đó là tình yêu. Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền?
Theo VNE
Lương 60 triệu nhưng anh không phải đại gia Nói thế này cho em dễ hiểu nhé, anh là một gã có tiền, nhưng không phải là gã tiêu tiền như nước. Anh có thể yêu em, nhưng không muốn dùng đồng tiền của mình để mua chuộc tình cảm của em. Và nếu, anh biết, em thật sự chẳng có tình cảm với anh, chỉ yêu anh vì cái mác hào...