Đúng người sai thời điểm, thật đáng thương
Em vẫn can đảm, và có thể sẽ lại yêu thương một người, có thể là ai đó, giữa dòng đời vội vã này, có người dám đủ vững chãi và an toàn để dừng lại bên em, sẵn sàng cho em tựa mềm vào và khóc thật là chính mình một lần cho nhẹ bẫng.
Ơ luc nao đo trên hanh trinh yêu thương, chợt những gai góc của đau khổ và thương tổn khiến người ta phải dừng lại, môt ngươi buông tay, con môt ngươi không đu vưng chai đê năm lây. Đung ngươi nhưng sai thơi điêm đo cung la cai đang thương cho môt môi nhân duyên tương chưng đa hanh phuc đến cuối cùng.
Vây thi dưt khoat, đê nhương lôi cho nhau. Em dặn mình chẳng tự dằn vặt và xáo trộn tâm can mình về đêm với những xốn xang suy nghĩ về anh nữa.
Em tự trấn an trái tim ngông cuồng đầy thương nhớ của mình hãy yên bình với hiện tại, với những gì em phải chấp nhận vì những quyết định buông tay khi anh và em đã chọn lựa cho nó xảy ra.
Em tự thương mình,ru mình bằng những lạc quan dẫu nhỏ bé để biết rằng cuộc sống này mọi sự có nhân duyên, cả anh và em, đều ở trong vòng tròn nhân duyên của vũ trụ, nên em thấy nhẹ nhàng quả tim yếu mềm này hơn đôi ba chút.
Chi la không bươc cung nhau, chỉ là hai con người đi hai ngã rẽ khác nhau, và em vẫn kiên tâm chẳng chiu thua cuôc sông. Em vẫn bước, vẫn đi tới, vẫn chiến đấu để trưởng thành hơn những xúc cảm của thanh xuân, của những nhớ nhung vụn vặt, của những hy vọng trong hình dung mường tượng một mùa yêu thương đang về như sự gần gũi ấm nồng của yêu thương khi còn ở bên anh.
Em vẫn can đảm, và có thể sẽ lại yêu thương một người, có thể là ai đó, giữa dòng đời vội vã này, có người dám đủ vững chãi và an toàn để dừng lại bên em, sẵn sàng cho em tựa mềm vào và khóc thật là chính mình một lần cho nhẹ bẫng.
Như anh của hôm xưa…
Cuộc sống không có anh đi cùng, có thể sẽ cô đơn, sẽ chạnh lòng mỗi khi nhìn thấy các cặp đôi khác bên nhau, hay vô tình đi qua những hàng quán quen thuộc hai ta đã từng hò hẹn, những góc nhỏ coffee chỉ có hai đứa thủ thỉ chuyện trò, những câu hát ngân nga cùng nhau trên lời nhạc của Lê Cát.
Và anh ơi…
Hiên tai va vê sau, co thê em không là cô gái giau có về vật chất, không xinh đẹp và quá sâu sắc, nhưng nhât đinh, em sẽ hanh phuc, binh yên. Thê la đu rôi. Phải không anh?
Video đang HOT
Rôi thi năng cung lên sau cơn bao
Em vơn năm nhưng không trung binh an diêu vơi
Hanh phuc hôn em sau thang năm chơ đơi
Thương em mim cươi sau khoe măt hoen cay.
Khi em cươi
Mui gio mơi mơn trơn lên ke toc
Cuôn chênh vênh khô giot lê hoen mi
Nôi đau nao thơi gian qua cung nhat
Buôn ma chi em hơi, tiêc xuân xanh
Khi em cươi
Đât trơi tưng bưng mau năng âm
Hong khô sương đêm qua con sot lai
Âm ca coi long khơ dai em lơ trao
Khi em cươi
Môi ma xuân thi hêt xanh xao
Ưng hông trai tinh đôi mươi ây
Đơi duyên lanh tơi ôm âp thương em…
Theo Bi Ngan/ GUU
Chồng ép vợ phải nuôi bồ đẻ, bằng không sẽ đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà
"Vợ ơi, bồ anh sinh rồi. Anh xin lỗi vì đã dối em chuyện này. Anh rối lắm, giờ cô ấy đang trong phòng sinh."
Ảnh internet.
Chị là một người phụ nữ hiền lành, tốt bụng, sớm mồ côi từ nhỏ nhưng với ý chí của bản thân, chị mặc nhiên trở thành một nhân viên ngân hàng với mức lương cũng kha khá. Anh, một người đàn ông lịch thiệp, làm bên xây dựng, bố mất sớm, từ nhỏ đến lớn chỉ sống với mẹ. Chị và anh kết hôn được 2 năm nhưng vẫn chưa có con. Nhiều lần đi khám, bác sĩ bảo chị khó có con hơn những người phụ nữ khác. Cũng không phải vì vậy mà chị chán nản hay buồn khổ vì bên cạnh chị lúc nào cũng có một người chồng hết lòng yêu thương, động viên và đồng hành cùng chị trong mọi buồn vui của cuộc sống. Công việc của anh tuy bận rộn, tăng ca về rất khuya nhưng chị vẫn luôn yêu thương và tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm mà chồng dành cho mình. Những ngày tháng hạnh phúc cứ êm đềm trôi qua như thế, bỗng một hôm chị bàn với anh về việc xin con nuôi:
- Anh à, hay mình xin lấy một thằng bé về nuôi cho vui nhà vui cửa. Em có chị bạn cùng công ty, chị ấy có cô cháu gái vừa sinh nhưng chẳng may qua đời. Khổ, thằng nhỏ sớm bố đã không nhìn, nay mẹ lại mất, nó ở với bà ngoại, ngoại nó lại nghèo, mình nhận nuôi nó nha anh!
Nghe vợ nói vậy, anh chỉ ậm ừ rồi nói cho vợ quyết định, vì dù sao anh cũng ít ở nhà, có đứa nhỏ chuyện trò cùng chị, chị cũng sẽ vui phần nào. Rồi thằng bé hiển nhiên trở thành đứa con được chị yêu thương hết mực. Từ khi có sự xuất hiện của thằng bé, chị vui vẻ hơn nhiều. Thế nhưng, cùng với đó đã phát sinh một nỗi lo ngại trong lòng chị. Anh về nhà muộn hơn trước, thậm chí những ngày ở nhà hằng tuần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh cũng chẳng phụ chị được gì trong việc chăm con, từ con ốm đến chị bệnh, chị đều gồng mình tự lo hết.
Từ sau ngày nhận nuôi đứa trẻ đó, chị gác hết mọi công việc bên ngoài, suốt ngày chỉ quẩn quanh trong nhà để lo cho con. Kinh tế trong gia đình từ dạo đó phụ thuộc vào những đồng tiền anh kiếm được, cũng khó trách anh thường xuyên đi sớm về muộn.
Những lúc ở nhà, anh thường hay bất mãn, cau có vợ và con nhỏ. Có lúc anh còn quát tháo vì chị chỉ mải lo cho con mà không kịp cơm nước cho anh. Nhìn anh như thế, chị buồn lắm. Chị càng buồn hơn khi số lần anh ôm con và cưng nựng nó cũng không nhiều. Thật quả đúng "khác máu tanh lòng". Tính đến thời điểm này ngót cũng đã 10 tháng thằng bé về làm con anh chị, hơn ai hết, chị cảm nhận rất rõ sự thay đổi trong con người anh. Anh giờ chẳng như trước, chẳng khát con, cũng không còn ham muốn gần gũi vợ... Số lần vợ chồng làm "chuyện ấy" cũng thưa thớt dần. Cứ mỗi lần chị muốn gần gũi anh, anh đều đẩy ra và nói "Nay anh mệt, em đi tắm đi, người em toàn mùi con nít...".
Ảnh internet.
Chị đau đớn và hụt hẫng lắm. Chị cứ tưởng nhận con rồi anh sẽ muốn ở nhà hơn, gần chị và chăm sóc mẹ con chị hơn. Với chị, chị thương thằng bé bất hạnh ấy cũng giống như đứa con chị mang nặng đẻ đau vậy. Nhưng anh thì khác, anh chẳng mảy may quan tâm nó ốm đau, bệnh tật trái gió trở trời thế nào... Bản thân người làm vợ như chị cũng không biết làm sao để anh vừa lòng. Chị tủi thân lắm, chắc có lẽ vì bản thân chị khó sinh được con, cưới mấy năm rồi vẫn không đẻ được cho anh lấy một thằng cu, chả trách anh ngày càng khó chịu với vợ.
Và điều gì đến cũng đã đến, anh có bồ. Ngày chị phát hiện anh có người phụ nữ khác bên ngoài cũng là ngày đứa trẻ chị nhận nuôi tròn một tuổi. Cả ngày hôm đấy, anh không về nhà. Một mình chị lo chuẩn bị xôi chè, bánh trái rồi làm mâm cơm cúng thôi nôi cho con. Hôm đó có cả mẹ anh đến dự, suốt buổi, bà chỉ nhắc đi nhắc lại câu: "Con coi cẩn thận ấy, phụ nữ không sinh được con phải coi chừng chồng, nó ra ngoài kiếm con khác như chơi đấy con ạ!". Mặc mẹ nói gì, cô vẫn luôn bênh chồng. Thế nhưng trong tận đáy lòng, bản thân cô cũng khó mà hiểu nổi, rốt cuộc, người chồng mà mình hết lòng hết mực yêu thương đang nghĩ gì, làm gì?
Ảnh internet.
Buổi tiệc thôi nôi cũng tàn. Đến 9h tối, sau khi đã ru con đi ngủ, chị xuống dọn dẹp nhà cửa, chợt thấy điện thoại phát sáng. Chị mở máy ra mới biết hóa ra mình để chế độ yên lặng. Trên màn hình hiện lên trước mắt chị là 16 cuộc gọi nhỡ. Là chồng chị, anh gọi giờ này để làm gì, chẳng phải hôm nay anh tăng ca sao? Tâm trạng rối bời, lo lắng vì không biết chồng đi làm có xảy ra chuyện gì không, chị vội bấm gọi lại. Vừa đổ tiếng chuông đầu, bên đầu dây bên kia chồng cô rối rít:
- Vợ ơi, bồ anh sinh rồi. Anh xin lỗi vì đã dối em chuyện này. Anh rối lắm, giờ cô ấy đang trong phòng sinh. Anh cũng không biết nên chuẩn bị những gì cho cô ấy nữa, anh chưa kịp mang gì hết. Em đến đây được không?
Đáp lại với lời thú tội của anh, chị gần như "chết sững". Chị ngớ người ra, nghẹn đắng không nói nên lời. Rồi chị tất máy. Bồ ư, sinh ư? Anh ngoại tình đến mức cô ta còn sinh được con cho anh ư? Tim chị như bị ai bóp chặt, chị khó thở vô cùng. Chị loạng choạng rồi vịn được vào tay ghế, chị ngồi lên ghế một cách mệt nhọc. Nước mắt cứ thế tuôn trào mà không cách nào dừng được. Điện thoại báo tin nhắn, chị vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở ra xem. Trên màn hình hiện lên dòng tin:
- Cô mà không giúp tôi chuyện này, tôi về là không để yên cho mẹ con cô đâu. Cô không đẻ được thì để tôi tìm người khác sinh được con cho tôi. Tôi chán cô lắm rồi. Cẩn thận tôi tống cả mẹ con cô ra đường ở đấy. Liệu mà cư xử đi!
Chị ném luôn chiếc điện thoại xuống sàn nhà và ôm mặt òa khóc. Chị phải làm sao đây? Đây rõ ràng là căn nhà chị được đường đường chính chính rước về nhà mà. Giờ anh bảo muốn tống là tống đi một cách dễ dàng vậy sao. Càng hận người chồng bạc bẽo, ngoại tình ấy bao nhiêu, chị lại càng thấy thương phận mình bấy nhiêu. Thương cho số mình không sinh được con, bị chồng vứt bỏ, ngoại tình. Rồi đây cuộc sống của chị và đứa trẻ bất hạnh kia sẽ ra sao? Chị có nên tới bệnh viện để giúp bồ của chồng sinh con rồi thuyết phục anh quay về bên mình, hay viết đơn ly hôn rồi ký sẵn, đưa con mình bỏ đi khỏi căn nhà này? Rõ ràng hôm nay là sinh nhật đứa con đáng thương của chị mà, sao lại biến thành ngày đau đớn nhất trong cuộc đời của chị? Chắc cả những năm tháng còn lại của cuộc đời, chị sẽ chẳng bao giờ quên!
Xuân Phúc
Lấy chồng thành phố, một đời lo toan Lấy chồng thành phố chẳng sung sướng như cô đã nghĩ, trái lại có nhiều ưu tư chỉ bản thân cô hiểu, chẳng thể chia sẻ cùng ai... Cô lấy chồng khi đã ở tuổi 35, không phải do cô không có người hỏi cưới mà cô đặt mục tiêu cho cuộc đời mình tương đối rõ ràng: phải lấy người Hà Nội....