Đúng người sai thời điểm, cuối cùng vẫn là chia tay
Yêu đúng người sai thời điểm, chỉ có duy nhất một sự lựa chọn đó là rút lui khỏi cuộc tình sai trái đó, trả lại người ấy cho người chính thất.
Tình yêu đôi lúc đến với chúng ta như một trò đùa, hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp. Thế nhưng trong thử thách của tình yêu mấy người vượt qua được nó, nắm tay nhau đi hết cuộc đời này. Tình yêu đẹp là cả hai cùng nghĩ và sống vì nhau, không có người thứ ba hay thứ nhất xuất hiện. Thế nhưng đôi khi chúng ta vẫn tự hỏi, yêu là nào là đúng, yêu thế nào mới được hạnh phúc trọn vẹn đây? Câu trả lời đó chỉ có khi bạn yêu đúng người, đúng thời điểm và yêu đúng cách.
Không phải ai cũng gặp được đúng người, đúng thời điểm mà yêu. Tình yêu luôn là nơi chứa nhiều ngang trái nhất. Và đó là kiểu yêu đúng người sai thời điểm. Yêu đúng người hiểu mình, cho mình cảm giác bình yên, có thể gửi gắm hạnh phúc vào người ấy thế nhưng ta lại sai thời điểm. Đơn giản vì mình là người đến sau, người ấy đã có người yêu và ta vô tình nhận ra mình chỉ là người thứ bị cả thiên hạ nguyền rủa dù đúng hay sai.
Yêu bằng cả con tim lẫn lý trí, hi vọng tình yêu này sẽ có cái kết viên mãn, nhưng khi nhận ra mình chỉ là người thứ ba thì cảm giác hụt hẫng, tội lỗi, ích kỷ… luôn khiến ta phát điên lên. Không thể so sánh tình yêu của mình hay tình địch nhiều hay ít, vì khi đã yêu thì ai cũng dành cho nửa kia tất cả tình yêu của mình. Có trách chỉ trách mình là người đến sau, yêu một người không thể thuộc về mình hoặc thuộc về mình cũng là cảm giác tội lỗi, chẳng vui vẻ gì khi người ta bêu rếu mình là kẻ thứ ba giật bồ người khác.
Nhiều người khi phát hiện mình chỉ là kẻ thứ ba, họ vẫn cố chấp yêu người ấy, nguyện là người thứ ba. Nhưng rồi kết cục thì sao chứ? Mối quan hệ vụng trộm đó vỡ lỡ, bạn bị đánh ghen, làm nhục một cách kinh hoàng còn người ấy lại về bên người yêu của anh ta, bỏ bạn một mình với nỗi đau.
Yêu đúng người sai thời điểm, dù thế nào đi nữa kết cục vẫn là chia tay trong đau khổ, day dứt. Yêu một người mà phải đứng nhìn người ấy hạnh phúc bên ai kia thì còn gì đau đớn bằng. Giá như mình đến đúng thời điểm thì mọi thứ đã thay đổi, mình có thể hạnh phúc bên người thương một cách đoàng hoàng, chẳng sợ ai bắt gặp gì cả, nhưng duyên số lại trớ trêu.
Yêu đúng người sai thời điểm, chỉ có duy nhất một sự lựa chọn đó là rút lui khỏi cuộc tình sai trái đó, trả lại người ấy cho người chính thất. Nếu bạn cố chấp giữ anh ấy bên cạnh mình thì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu và sớm muộn chia tay thôi. Yêu là cho đi và dại khờ, nhưng đừng để con tim điều khiển lý trí. Hãy là người thông minh, yêu bằng lý trí khi phát hiện mình yêu sai người, sai thời điểm hãy dừng lại. Vì càng lún sâu bạn là người đau nhất mà thôi.
Theo guu.vn
Nợ em một tiếng yêu
Đằng sau tấm ảnh, là dòng chữ nắn nót viết bằng mực xanh "Mưa của anh", bên dưới nữa, một dòng chữ khác xiêu vẹo, nét mực loang tròn như từng bị dính nước: "Về với anh đi!"
Phố đã lên đèn, ánh sáng vàng vọt lạnh lùng hắt vào cửa sổ phòng làm việc, rồi uể oải trải dài lên mặt bàn máy tính. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, giai điệu bài "Purest of pain" réo rắt cất lên phá tan không gian tĩnh mịch. Trung nheo mắt, với lấy điện thoại rồi lười biếng áp vào tai, bên kia đầu dây vang lên chất giọng trầm trầm của Thái:
- Trung này, thứ 4 tuần sau họp lớp đại học đấy. Cả Vy cũng về...
Tim Trung chợt đập hẫng đi một nhịp, trong đầu anh lướt qua một gương mặt, một ánh mắt. Giọng Thái lại vang lên, đánh thức Trung khỏi hồi ức, anh vội vã trả lời:
- Ừ, tao biết rồi. Tao sẽ tới.
Trung cúp máy, ngồi thẫn thờ một lúc. Anh cố gắng quay lại bản báo cáo đang làm dở mà không cách nào tập trung được. Thở dài đứng dậy, Trung dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra đường. Bên ngoài đã có ánh chớp, rồi từng giọt nước mưa li ti xuất hiện, bám đầy lên khung cửa. Dưới đường, mọi người hối hả tìm chỗ trú mưa, hệt như ngày anh và Vy lần đầu gặp mặt...
Ngày đầu tiên Trung lên Hà Nội học đại học, trời đổ mưa như trút nước. Anh ôm cặp che đầu chạy vội vào nhà chờ xe buýt. Vừa ngồi co ro, một cô gái cũng chạy vụt vào. Chạy vội quá, cô ấy vấp chân rồi ngã nhào vào Trung làm chiếc cặp của anh văng xuống đất. Cô gái ngẩng mặt lên, mái tóc dài ướt mưa hơi rối dính sát vào mặt, làm nổi bật đôi mắt tròn xoe đen láy. Câu đầu tiên thốt lên không phải là lời xin lỗi mà là câu nói khiến Trung dở khóc dở cười:
- Oa, anh đẹp trai thật!
Trung không trả lời, anh im lặng cúi xuống nhặt chiếc cặp đang nằm ướt nhẹp trong vũng nước mưa. Lúc ngẩng lên, anh bắt gặp ánh mắt trong veo vẫn đang nhìn mình chăm chú. Bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mắt kèm theo một nụ cười sáng rỡ:
- Chào anh, em tên là Vy. Anh tên gì?
Chưa kịp trả lời, xe bus đã trờ tới. Cô gái bước lên xe, vẫn cố ngoái lại vẫy anh cười thật tươi:
- Anh đẹp trai, hôm khác gặp lại!
Đúng là sau đó hai người cũng gặp lại nhau thật. Buổi đầu tiên lên giảng đường, khi Trung vừa yên vị giữa xung quanh cơ man là tiếng ồn nhộn nhạo, tiếng con gái cất lên lanh lảnh đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người:
- Anh đẹp trai, lại gặp anh rồi!
Cả giảng đường đông đúc đang ồn ào bỗng tắt tiếng đột ngột, rồi vỡ òa ra với những tràng cười. Vy chạy vào lớp, ngồi ngay cạnh anh, trên trán lấm tấm mồ hôi còn gò má đỏ bừng vì chạy, bàn tay trắng nõn lại xòe ra trước mặt Trung:
- Không ngờ lại học cùng lớp! Bạn đẹp trai, chúng mình đúng là có duyên!
Quả thật, cuộc sống là tập hợp của những điều kì diệu có tên là duyên phận. Từ trước tới giờ, Trung chỉ có duy nhất một người bạn thân từ thời thơ ấu. Thái, cậu bạn chơi với anh từ thời tiểu học, đến khi học đại học cũng lại chung một lớp. Bây giờ, duyên phận lại mang đến cho anh thêm một người bạn mới. Cô gái tên Vy với nụ cười rực rỡ như ánh nắng đầu hè, cứ ngang ngược mà bước thẳng vào cuộc sống của anh, mang tới cho anh nhiều thêm những nụ cười.
Video đang HOT
Sự xuất hiện của Vy trở nên quen thuộc dần với hai chàng trai trẻ. Những buổi học nhóm, những lần đi chơi kéo cả ba người lại gần nhau hơn, và những rung động đầu đời cũng bắt đầu xuất hiện. Có lần, Thái ngập ngừng hỏi Trung nghĩ sao về Vy. Trong đầu Trung chợt hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, gò má đỏ ửng vì gió lạnh. Vy đợi anh trước cánh cổng nhà trọ chỉ để dúi vội vào tay anh gói xôi nóng lót dạ, vì biết anh chưa kịp ăn gì đã vội vã đi cho kịp ca làm thêm buổi tối. Trung nhớ cả cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay Vy áp lên trán anh lúc anh đang mơ màng trong cơn sốt. Vy quan tâm anh theo cách riêng của mình, với cái lí do quen thuộc "tại cậu đẹp trai nên tớ mới thế". Cũng có lần, Thái hỏi Vy:
- Tớ cũng đẹp trai đây này, sao cậu không quan tâm?
Nụ cười của Vy hơi cứng lại, không hay rằng chút bối rối ngập ngừng vô tình xiết đau trái tim người đối diện. Vy không biết, nhưng Trung lại nhận ra ánh mắt và giọng nói của Thái mỗi lần nhắc về Vy đều dịu dàng đến lạ. Trung biết mỗi lần Vy đứng chờ anh là đằng sau có ánh mắt dõi theo của Thái, biết mỗi lần trời mưa Thái luôn nhét thêm một chiếc áo mưa trong cặp.
Bởi vậy, khi Thái gặng hỏi, Trung chỉ lắc đầu:
- Không nghĩ gì cả!
Thái lại hỏi:
- Vậy mày thích kiểu con gái như thế nào?
Trung không nhìn Thái, tự bịa ra một hình mẫu mà đến giờ Trung cũng không nhớ rõ, chỉ cố khiến cho nó khác hẳn với Vy, rồi tìm cách lảng câu chuyện sang hướng khác. Bởi nếu nói thêm, anh sợ bản thân cũng không giấu được cái cảm giác nhói buốt đang xiết dần lấy trái tim mình.
Năm cuối đại học, Trung nhận lời làm gia sư cho một cô bé lớp mười hai. Cô bé xinh xắn, nhưng sức khỏe không được tốt, bởi vậy anh được cha mẹ cô bé dặn dò rất kĩ. Họ sợ anh nghiêm khắc lại khiến cô bé chịu áp lực, thế nên Trung bắt đầu thay đổi. Vân là tên cô bé, ngoan và hiền như chú thỏ con. Được một thời gian, cô bé xin tham gia vào những chuyến đi chơi của cả ba người, có Trung, có Thái và có cả Vy. Trung cũng không phản đối, cuối cấp rồi cũng nên cho cô bé một chút giải lao. Anh không biết rằng, nỗi buồn trong mắt Vy cứ ngày một đậm.
Một ngày, Trung vô tình thấy Vân run rẩy khóc trước mặt Vy. Anh vội vàng chạy đến, sợ cô bé xúc động mạnh. Khi anh ngước mắt lên nhìn Vy dò hỏi, Vy chỉ cười, nụ cười buồn đến héo hắt:
- Tớ không làm gì Vân cả, nhưng cậu không tin, đúng không?
Rồi Vy quay đi, gió thổi tung mái tóc dài đen mượt, thổi bay cả tâm hồn anh tới một miền nào xa lắc...
Lại một ngày, Thái giữ Trung lại, gằn giọng hỏi anh có thích Vân không. Trung muốn lắc đầu, nhưng anh nhìn đứa bạn thân đã chơi với anh suốt thời niên thiếu, đứa bạn không bao giờ bỏ rơi anh, bảo vệ anh khi anh bị những đứa trẻ khác trêu chọc. Trung ép mình gật đầu, để nghe giọng Thái đã có phần giận dữ:
- Còn Vy thì sao? Mày có biết Vy yêu mày không?
Trung ngẩng mặt, cố tạo cho mình giọng nói bình thản nhất để át đi cơn nhức nhối đang dâng lên dồn dập trong tim:
- Đấy không phải là chuyện tao cần quan tâm!
Mặt Trung truyền đến cảm giác đau buốt, anh ngã nhào xuống đất, còn Thái bàn tay vẫn nắm chặt đang run lên vì giận. Lần đầu tiên Thái đánh anh.... Thái quay lưng bỏ đi, còn Trung ngồi trên đất, ôm nỗi thê lương đang trào lên trong ngực.
Từ ngày ấy, Trung tránh mặt Vy, cho dù hình bóng cô ngập đầy trong những giấc mơ lúc đêm về. Anh sợ làm đau mình, làm đau cả Thái. Ba người, cứ thế cứ xa nhau dần, như những chiếc lá bị gió cuốn bay trên mặt đường xào xạc...
Ngày tốt nghiệp, Trung gác lại mọi ngổn ngang trong lòng cùng dự bữa tiệc cuối cùng của cuộc đời sinh viên. Anh vụng trộm nhìn cô, rồi lại vội vã lảng tránh ánh mắt của Vy tìm tới. Nhìn ánh mắt Thái dành cho Vy tràn ngập yêu thương mà Trung thấy ngực mình ngột ngạt. Anh ngửa đầu uống cạn cốc bia ,nghe vị cay nồng xộc thẳng vào mắt. Trung đứng dậy ra về, ngửi hương đêm nồng nồng trong gió, muốn say mà không làm sao say được.
Trở về phòng trọ, Trung cố vỗ về giấc ngủ mãi không tìm đến. Khi ánh đèn ngoài ngõ vẫn hay hắt vào cửa sổ đã tắt, cửa phòng Trung xịch mở. Anh ngửi thấy mùi hương thanh thanh quen thuộc của Vy, vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Trung nghe bước chân Vy lại gần, rồi vài sợi tóc đen mềm khẽ rủ xuống mặt anh. Bờ môi chợt truyền tới hơi ấm, cảm giác mềm mại, ngọt ngào xen lẫn cả hơi men vấn vít nồng nàn. Mọi cố gắng trong Trung vỡ vụn, anh vòng tay xiết chặt Vy, trả lại bằng hết những khát khao, mong nhớ bằng nụ hôn dài bất tận. Anh thả mình say trong những nụ hôn cuồng nhiệt, cho đến khi tiếng thở dồn dập của Vy vang lên bên tai mới giật mình hoảng hốt. Ánh mắt Thái buổi chia tay lại hiện lên trong trí óc, rồi ngàn vạn những cảm xúc không thể gọi tên chen chúc nhau trong ngực khiến Trung như muốn vỡ tung. Anh cay đắng, cố nặn ra một cái tên, rồi nghe giọng mình xa lạ run rẩy thoát ra khỏi bờ môi đang cứng lại:
- Vân...
Thân hình mềm mại trong lòng Trung cứng lại, rồi vuột chạy khỏi tay anh. Trung cúi đầu, áp hai bàn tay vào mặt, mùi hương trong trẻo vẫn còn vương lại xung quanh anh bỗng giống như mũi dao sắc nhọn ghim vào tim anh đầm đìa máu...
Mấy tháng sau, Thái báo với Trung là Vy đi du học. Trung thấy mình hoảng hốt, muốn giữ Vy lại, nhưng mới chạy được vài bước, chân anh khựng lại. Anh có tư cách gì để giữ cô lại, và lấy gì để giữ cô lại?
Trung đến sân bay, đứng nép trong góc, ngây ngốc nhìn cô gái với mái tóc dài đen mượt đang bịn rịn chia tay người thân. Anh nhìn thấy Thái trao cho cô bó hoa rồi ôm cô vào lòng. Anh dõi theo hình bóng cô xa dần rồi khuất sau cánh cửa ra sân bay. Anh lặng nhìn theo chiếc máy bay cất cánh, lao vút lên cao, chỉ để lại vệt khói trắng dài trên nền trời xanh thẳm, cảm giác trái tim mình cũng theo cô mà đi mất...
***
Vy trở về Việt Nam sớm hơn vài ngày so với dự tính. Cô ngồi trong căn phòng xinh xắn của mình, ngắm từng giọt mưa đang tí tách rơi. Ba năm trước, cô chọn rời bỏ mảnh đất nơi mình đã sinh ra để chạy trốn khỏi tình yêu cô của những năm tuổi trẻ. Cô yêu anh từ ánh mắt đầu tiên, từ lần bối rối ngã vào anh trong cơn mưa ngày đầu gặp mặt. Vì yêu anh, cô ngang ngược tiếp cận anh mặc kệ những lời xầm xì, chế nhạo xung quanh. Tình yêu trong cô lớn dần lên mỗi lần cùng anh đến lớp, ngắm anh nghiêm túc học bài, rồi xót xa khi thấy anh tất bật với những ca làm thêm dày đặc. Cô từng nghĩ, chỉ cần cố chấp ở bên anh rồi sẽ có ngày anh quay lại nhìn cô. Cho đến một ngày, cô lén nghe thấy Thái hỏi anh nghĩ sao về cô. Tim cô đập mạnh, hồi hộp chờ để rồi chết lặng khi anh thờ ơ nói "không nghĩ gì cả". Anh bảo, anh thích mẫu con gái thật hiền, thật dịu dàng, nữ tính. Anh thích cô gái biết đan lát, nấu ăn, một cô gái mang lại cho anh cảm giác bình yên khi bên cạnh. Một cô gái, không phải là cô. Tim Vy nhói lên, nhưng cô cứng đầu phủ nhận. Nếu anh thích, vậy thì cô thay đổi. Cô tập dịu dàng hơn, ít nói hơn, tập nấu ăn, đan móc theo những video từ trên mạng. Nhưng, có những điều cho dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào thực hiện.
Ngày Vân xuất hiện, Vy biết mình đã thua. Cô bé với ánh mắt trong veo, nụ cười ngoan hiền như chú thỏ con đã khiến Trung thay đổi. Anh biết đi thật chậm để đợi cô bé ấy theo cùng, nụ cười anh dành cho cô ấy cũng dịu dàng như nước. Có lần Vân hỏi Trung, anh thích mưa hay là nắng, Trung nói rằng anh thích nắng. Vân reo lên, em cũng thế. Chỉ có Vy, thấy tim mình như có gió mùa đông bắc quét qua, lạnh đến run người. Chỉ vì, Vy thích mưa, và vì Trung cũng biết Vy thích mưa tới nhường nào. Nếu như anh thích nắng, sao còn cùng cô chân trần chạy trong mưa dưới sân trường trong ngày cô sinh nhật?
Đêm giáng sinh, Vy cố đan một chiếc khăn màu xám, nhưng khi lấy hết dũng khí mang đi tặng, cô thấy anh đang mang một chiếc khăn khác, xinh đẹp, chau chuốt đến từng mũi len. Vy xấu hổ, cô giấu vội chiếc khăn nham nhở lỗi, mà nghe như tim mình đang khóc.
Một ngày đầy gió, Vân đến trước mặt cô, gương mặt xinh như búp bê ngập đầy nước mắt. Vân nói, Vân thích anh, xin cô nhường anh lại cho Vân. Cô cay đắng, anh có phải là của cô đâu để mà nhường. Cô lặng nhìn anh vội vàng chạy đến, ôm lấy vai Vân đầy lo lắng. Khi anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt của anh khiến tim cô vụn vỡ. Cô mỉm cười, tự trả lời rồi quay đi trước khi anh kịp nhìn thấy giọt nước mắt bên bở mi đang chực rớt:
- Tớ không làm gì Vân cả, nhưng cậu không tin, đúng không?
Vy quay đi, nhưng tình yêu trong cô chưa tắt. Cho dù, khi một lần nữa nấp sau cánh cửa phòng học, cô nghe thấy chính anh thừa nhận thích người con gái khác, rằng tình yêu của cô không liên quan tới anh, cô vẫn cố chấp yêu anh. Đêm tốt nghiệp, trong hơi rượu nồng nàn, cô lén đặt lên môi anh nụ hôn đầy yêu thương và khao khát. Khi vòng tay anh xiết chặt lấy cô, khi đôi môi anh cuốn lấy cô bằng những nụ hôn dài cuồng nhiệt, Vy đã tưởng mình say trong hạnh phúc. Nhưng ảo giác, vĩnh viễn không bao giờ là sự thật. Khi anh gọi tên Vân trong cơn say, cũng là lúc Vy bừng tỉnh. Cô bỏ chạy khỏi anh, một mình ngồi ôm gối nức nở khóc trên hè phố, cay đắng nhận ra tình yêu của tuổi trẻ chỉ là giấc mơ của một mình cô, để đến khi thức dậy mới thấy đau đến tận cùng....
Cơn mưa đêm hôm trước đã tắt, ánh nắng vàng ruộm tràn xuống mặt đường. Vy bước đến quán cà phê quen đầu phố, hít hà mùi hương thơm nồng tỏa ra từ cốc cà phê nóng, chợt bên tai vang lên giọng nói cô đã từng quen thuộc:
- Không ngờ gặp lại chị ở đây!
Vy ngước lên nhìn cô bé ngày ấy, gương mặt nay đã không còn vẻ ngây thơ mà thay bằng nét quyển rũ của sự trưởng thành. Vân quay đầu, nói với người đàn ông vẫn đang đứng chờ ở cửa:
- Anh về trước đi, em gặp bạn một chút.
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi bước đi. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Vy, Vân mỉm cười giới thiệu:
- Anh ấy là chồng sắp cưới của em. Năm sau em tốt nghiệp là chúng em tổ chức. Lúc ấy mời chị đến dự cho vui.
Vy tròn mắt:
- Vậy còn anh Trung?
Vân bật cười, có chút xót xa:
- Anh ấy... chưa bao giờ là của em cả.
Ngừng một lúc, Vân mới nói tiếp:
- Thực ra, em luôn muốn gặp chị để nói lời xin lỗi. Em biết anh Trung thích chị, nhưng cứ ngang bướng mà xen vào giữa hai người. Ngày đó, em còn trẻ con quá, không nghĩ sự ích kỉ của mình lại khiến cả hai anh chị đau khổ thời gian dài như vậy. Ngày chị đi, em đã nghĩ mình có thể thay thế chị trong trái tim anh ấy, nhưng...
Vân ngừng lại rồi lục trong ví, lấy ra một tấm hình đã cũ:
- Cái này em trả chị. Sau khi chị đi, em có đến phòng anh ấy. Lúc đó anh ấy say mèm, xung quanh toàn là vỏ rượu. Em chưa bao giờ thấy anh ấy uống nhiều đến thế. Tay anh ấy nắm chặt cái này.
Vy nhận lấy tấm ảnh. Là cô, ướt mưa dưới sân trường trong ngày sinh nhật. Rìa bức ảnh đã có vết rách, sờn cũ nhưng vẫn phẳng phiu. Vân cười buồn, bảo cô:
- Chị quay đằng sau tấm ảnh đi.
Vy làm theo, thấy sương giăng mờ đôi mắt. Đằng sau tấm ảnh, là dòng chữ nắn nót viết bằng mực xanh "Mưa của anh", bên dưới nữa, một dòng chữ khác xiêu vẹo, nét mực loang tròn như từng bị dính nước: "Về với anh đi!"
Cổ họng Vy nghẹn lại, bao nhiêu điều muốn hỏi mà không thể cất thành lời. Vân nhìn Vy, vừa nói, vừa vuốt ve chiếc nhẫn nơi ngón áp út:
- Em không biết, anh chị có khúc mắc ra sao, nhưng em biết rõ, yêu sâu đậm một người là cảm giác như thế nào.
Vân đứng dậy ra về, bỏ lại Vy vẫn ngẩn ngơ bên cốc cà phê đã nguội. Cô rời khỏi quán, bước chân lang thang lại dẫn cô về cánh cổng trường đại học. Vy rẽ vào, lần theo hành lang rồi dừng lại trước cánh cửa giảng đường đang đóng kín, thấy trước mắt như hiện lên khung cảnh ồn ào của ngày đầu nhập học. Chợt, một giọng nói trầm ấm vang lên khiến mắt Vy nhòe nước:
- Em đã về!
***
Cơn mưa đêm đã ngừng rơi, chỉ còn vương lại chút gió se se lạnh. Khi Trung bước xuống đường đã thấy Thái đứng chờ tự lúc nào. Thái đứng dựa vào tường, điếu thuốc sáng lập lòe trên tay, cái bóng nghiêng nghiêng cô độc đổ dài xuống mặt đường lấp lóa nước. Thái nhìn Trung, nhếch miệng cười:
- Rảnh không? Tao với mày đi làm vài chén. Cũng lâu rồi chưa uống...
Trung khẽ gật đầu. Có những chuyện không thể né tránh suốt cả cuộc đời. Hai người đi lòng vòng trên đường, rồi rẽ vào quán quen nằm sâu trong cái ngõ nhỏ. Thái ngồi xuống mở nút chai rượu, rót đầy hai chén, một chén đưa cho Trung, một chén anh ngửa cổ uống cạn. Trung cũng uống, hơi rượu cay nồng xộc thẳng vào cổ họng. Thái nhìn Trung, hỏi thẳng:
- Vy về nước rồi đấy, mày tính sao?
Trung im lặng, câu này anh đã tự hỏi lòng biết bao lần. Thái đập mạnh chiếc chén xuống bàn, nắm cổ áo anh gằn giọng:
- Mày có biết, tao ghét nhất cái thái độ này của mày không? Chính cái kiểu im lặng, gì cũng không dám làm đã khiến Vy đau khổ suốt thời gian dài, mày biết không? - Trung ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Thái. Bao cảm xúc đan xen tràn qua ánh mắt Trung khiến Thái sững lại. Anh chán nản, buông tay khỏi cổ áo Trung. Nhấc chén rượu vừa rót lên uống cạn, Thái thở dài:
- Tao biết, mày cũng yêu Vy. Hôm tốt nghiệp, tao về vừa lúc Vy chạy khỏi phòng. Tao nhìn thấy mày khóc, nghe thấy cả tiếng mày gọi tên Vy. Mày biết không, cả đêm ấy tao chỉ ngồi bên ngoài mà dựa vào tường, chứ không bước vào phòng.
Trung sững sờ nhìn bạn, còn Thái rút điếu thuốc đặt lên môi, châm lửa rồi hít một hơi dài mới tiếp:
- Chơi với mày từng ấy năm, chẳng lẽ tao còn không hiểu mày? Chưa bao giờ mày tranh giành với tao, cái gì tao thích mày cũng nhường. Nhưng Vy không phải là món đồ để mày nhường đi nhường lại. Tao cũng không cần thứ tình cảm thương hại như thế, mày hiểu không?
Trong lòng Trung dâng lên nỗi chua xót. Thì ra, anh quả nhiên đã quên mất, Thái cũng vô cùng hiểu anh, giống như anh biết mình hiểu Thái. Trung ngập ngừng:
- Tao xin lỗi!
- Người Vy yêu là mày. - Thái ngắt lời. - Cho dù tao có cố gắng đến mấy cô ấy cũng chưa từng để ý. Ba năm trước, tao tưởng mày sẽ giữ Vy lại, thế mà...
Trung cười chua chát:
- Vì tao tưởng, nếu tao từ bỏ, mày sẽ có cách giữ cô ấy ở lại, không ngờ... Tao thật là ngu ngốc!
Thái gật gù:
- Tao đồng ý. Mày là thằng ngu nhất tao từng biết!
Cả hai cùng bật cười, cảm giác thân thuộc của ngày xưa bỗng chốc ùa về. Hai người im lặng uống rượu, một lúc sau Thái mới bảo:
- Mày không cần phải nghĩ cho tao nữa. Tao cũng có bạn gái rồi, không phải thằng ế bền vững như mày đâu.
- Thật? - Trung buột miệng.
Thái đấm vào vai Trung đau điếng:
- Mày tưởng ai cũng đần như mày ấy. Người ta yêu tao đơn phương lâu rồi, tao không ngốc mà bỏ qua như mày đâu. Lần này mày mà còn bỏ lỡ như ba năm trước thì đừng có trách tao.
Trung nhận lấy cốc rượu từ Thái, thấy vị cay trong miệng chuyển dần thành vị ngọt. Đêm mưa lạnh, nhưng lòng anh thật ấm...
Hôm sau, Trung thức dậy từ sớm. Buổi sáng mùa thu mát rượi mang theo cả hương hoa sữa nồng nàn trong gió. Anh quay lại giảng đường năm xưa cô và anh theo học. Vừa bước lên khỏi bậc thang, anh bắt gặp cô gái với mái tóc dài đen mượt đang đứng ngập ngừng trước cửa lớp. Anh bước vội, xiết lấy cô trong tay để chắc rằng bóng hình trước mắt không phải là ảo giác. Anh dụi đầu vào cô, hít hà mùi hương trên tóc, thầm thì:
- Ở lại đi em. Lần này anh sẽ không buông tay nữa đâu.
Cô ngước nhìn anh, ngàn vạn điều muốn hỏi chất chứa ở đôi mắt trong veo. Trung cúi xuống in lên môi cô một nụ hôn thật đậm, những điều cần nói, anh sẽ dùng cả thời gian về sau để trả lời, và để bù lại những gì thanh xuân anh đã từng để lỡ...
Theo blogradio.vn
Tôi từ chối tình yêu đích thực chỉ vì tình thương với người cũ Sao tôi có thể không lấy người yêu mình và mình cũng yêu mà lại chấp nhận quay về với tình cũ chỉ bởi 4 năm tình nghĩa? Hình ảnh minh họa Tôi quen anh được 6 năm rồi đi đến hôn nhân. Hồi quen nhau được 3 năm anh không dẫn tôi về quê, cả nhà tôi nghi ngờ anh có mối...