Đừng nghĩ cứ phải ở riêng mới tốt, tôi có độc chiêu khiến mẹ chồng phải ’sợ con dâu’
Đã hơn 5 năm làm dâu nhà anh, tôi không những không ngại chuyện sống chung mà còn cảm thấy sống chung rất tốt.
Tôi đã từng nghĩ lấy chồng mà phải sống chung với bố mẹ chồng thì khác nào cực hình. Tôi sợ cuộc sống đang tự do về nhà chồng lại hết người này tới người kia chỉ đạo. Nhất là khoản đi chơi, du lịch, làm việc theo sở thích sẽ không còn nữa. Bố mẹ chồng mà dễ tính thì không sao, chứ bố mẹ chồng khó tính chắc chế.t luôn rồi.
Nhưng, cuối cùng, bi kịch, tôi lại yêu phải người đàn ông là con một, được cưng chiều. Và tôi hiểu, nguy cơ tôi đối mặt với việc ở chung là 90%, vì anh là người rất có hiếu. Tôi đã chuẩn bị sẵn một hành trang cho mình khi bước chân vào cuộc sống ở chung, và tôi đã làm được.
Đã hơn 5 năm làm dâu nhà anh, tôi không những không ngại chuyện sống chung mà còn cảm thấy sống chung rất tốt. Được bố mẹ chồng quan tâm, lo lắng, được mẹ chồng phụ giúp cơm nước, được ông bà chăm cháu giúp, tất nhiên phải chăm theo ý tôi. Rồi tôi còn được đi chơi, được làm việc theo sở thích.
Mở miệng ra là tôi khen chồng, rằng anh ấy là người hiền lành, tốt tính, con cũng thật may mắn lấy được người như anh ấy. (Ảnh minh họa)
Ngày về nhà chồng, tôi đã nói với bố mẹ chồng rằng &’con ở nhà mình chắc sẽ có nhiều thiếu sót, mong bố mẹ coi con như con gái mà có gì không hay không phải, bỏ qua cho con, góp ý để con sửa chữa’. Bố mẹ chồng là người ưa hình thức nên khá thích câu nói đó của tôi.
Video đang HOT
Mỗi lần đi đâu đó, là tôi y như rằng cũng tạo điều kiện cho ông bà tham quan một chuyến riêng tư. Còn vợ chồng tôi cũng sẽ được thoải mái đi chơi, tất nhiên nếu ông bà thích. Tôi hay mua quà về biếu bố, biếu mẹ. Đừng tưởng tốn tiề.n nhé, quà rẻ thôi mà ông bà thích là được.
Cứ 1 năm, tôi lại dành tiề.n để góp vào đưa biếu ông bà một chuyến đi chơi hai người thoải mái. Vì thế, mẹ chồng có vẻ rất hài lòng về con dâu. Ở nhà này, tôi không bao giờ cãi, có gì thì tôi mách chồng, để anh nói khéo với bố mẹ. Là con một trong nhà nên chồng khá là được cưng chiều. Tôi cũng biết vậy nên rất khéo léo trong cách cư xử. Độc chiêu của tôi khiến bố mẹ chồng luôn yêu quý, nể phục con dâu chính là, không bao giờ ch.ê ba.i chồng trước mặt ông bà.
Mở miệng ra là tôi khen chồng, rằng anh ấy là người hiền lành, tốt tính, con cũng thật may mắn lấy được người như anh ấy. Mỗi khi nhà có việc gì quan trọng, tôi lại là người chủ trì cỗ bàn, để mẹ tôi được nghỉ ngơi. Nói chung, tôi giành việc về tay mình và tôi cũng dùng tiề.n để thuê người làm chứ mình không kham nổi, và tôi cũng chẳng có năng khiếu nấu nướng ấy. Mẹ bắt đầu hài lòng về tôi từ ngay 1 năm đầu chung sống. Tôi hay đưa mẹ đi mua sắm, cùng mẹ đi ăn vặt, khiến mẹ hài lòng và cảm thấy cuộc đời tươi trẻ.
Tôi nhờ vả ông bà cũng nhiều, việc cơm nước ở nhà buổi tối, nhờ bà trông nom cháu, đó là cái lợi của việc ở chung. (Ảnh minh họa)
1 năm một lần, tôi đưa mẹ đi làm đẹp, chỉn chu nhan sắc. Ban đầu mẹ không thích nhưng làm rồi được nhiều người khen, mẹ thích thú lắm. Từ đó đến bây giờ, hai mẹ con giữa hòa khí, sống vui vẻ. Mẹ không có con gái nên thực sự coi tôi như con gái. Có lúc, tôi mệt yếu, mẹ còn vào xoa bóp cho tôi. Mẹ ốm tôi cũng làm vậy, để tạo sự gần gũi với mẹ, để mẹ không coi mình là người ngoài hay là con dâu &’chính hiệu’.
Tôi nhờ vả ông bà cũng nhiều, việc cơm nước ở nhà buổi tối, nhờ bà trông nom cháu, đó là cái lợi của việc ở chung.
Tôi cảm thấy thực sự vui khi ở chung nhà chồng, điều mà trước giờ mình luôn lo sợ. Thật ra, ở chung mà có cách thì cũng dễ dàng hơn, quan trọng là &’tâm tịnh’.
Theo Khampha
Chồng không có nhu cầu ân ái đối với tôi
Chồng đi làm xa, cuối tuần mới về, nhưng anh chẳng có nhu cầu ân ái với tôi mà toàn tôi phải chủ động đòi hỏi
Chồng đi làm xa, cuối tuần mới về, nhưng anh chẳng có nhu cầu ân ái với tôi mà toàn tôi phải chủ động đòi hỏi(Ảnh minh họa)
Chồng 40 tuổ.i, tôi mới có ngoài 30. Chúng tôi lấy nhau sau khi cả hai đã có 2 năm yêu đương và tìm hiểu, nhưng kể cả từ hồi yêu cho đến tận bây giờ đã thành vợ chồng, có với nhau hai mặt con, tôi luôn là người chủ động trong chuyện tình cảm.
Tôi có cảm giác anh không yêu mình, nhớ lần yêu anh cũng rất dửng dưng, chẳng mấy khi điện thoại cho tôi, chẳng mấy khi muốn hẹn hò gặp gỡ mà toàn tôi phải chủ động hẹn hò, chủ động nhắn tin cho anh rồi anh mới nhắn lại.
Anh không yêu tôi như tôi yêu anh, tôi có cảm giác vậy, nhưng anh vẫn cưới tôi vì có thể lấy tôi anh không phải lo lắng về mọi thứ. Tôi có công việc ổn định, gia đình có điều kiện, cưới xong, bố mẹ cho tôi và anh một căn nhà để ở riêng. Con cái thì có bà ngoại chăm sóc.
Bố mẹ chồng ở xa, chồng cũng thường xuyên đi công tác nên mọi việc nhà cửa, con cái một tay tôi quán xuyến hết. Cuối tuần chồng mới về, nhưng chẳng lúc nào về với vợ con là tôi thấy anh vui vẻ, anh hết mắng vợ để nhà cửa bữa bãi lại quay sang mắng hai đứ.a tr.ẻ con quấy khóc nhiều, ầm ĩ không có phút nào được yên tĩnh.
Anh cũng không thích cùng tôi và các con đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè hay đưa các con đi chơi ở đâu đó, cuối tuần về với vợ, anh chỉ ở nhà, nằm trong phòng, đến bữa ra ăn cơm và lại quay về phòng, ít khi anh chủ động nói chuyện với tôi và cũng ít khi chủ động chơi với con.
Chuyện vợ chồng cũng như vậy, cả tuần mới về một lần nhưng anh không có nhu cầu gì với tôi mà toàn tôi phải chủ động đòi hỏi thì anh mới đáp ứng. Nhiều lần tôi tự ái, cũng chẳng đòi hỏi thì anh cũng chẳng làm gì cả, chuyện cứ như vậy kéo dài cả vài tháng trời, tôi cảm thấy buồn bã và hoang mang.
Chẳng biết tại sao chồng mình lại như vậy, kể với một vài người bạn, họ nghi ngờ chồng tôi có bồ nên không cần vợ, tôi lại càng cảm thấy hoang mang, lo lắng.
Công việc của anh đặc thù, cuối tuần mới về được với vợ con, còn tôi thì bận rộn với công việc cơ quan và hai đứa con nhỏ, không có thời gian để tìm hiểu về các mối quan hệ của chồng. Tôi chẳng biết tại sao chồng lại lạnh nhạt với mình như vậy? Lẽ nào anh có người đàn bà khác nên vài tháng cũng chẳng cần đến tôi.
Thương
Chồng ỷ lại: Mình ra ở riêng đi anh! Dù biết ra ở riêng, tôi sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng có lẽ, ở riêng, không dựa dẫm vào bố mẹ chồng, anh sẽ tự ý thức hơn về trách nhiệm của mình. Hai năm sống với bố mẹ chồng, hôm nay tôi phải thốt ra câu: "Mình ở riêng đi anh". Chuyện ở riêng, ở chung vẫn là vấn đề muôn...