Dừng lại nhé, yêu thương đã qua…
Gặp nhau và sánh vai nhau đi chung trên một đoạn đường, dù ngắn dù dài thì đó cũng là duyên số của chúng ta.
Tháng 12 – tháng của những tất bật, của những công việc dọn bỏ cái cũ kĩ để chào đón những điều mới lạ. Em cũng loay hoay dọn dẹp đi mọi thứ, em dọn cả những yêu thương đã từng dành cho anh.
Gặp nhau và sánh vai nhau đi chung trên một đoạn đường, dù ngắn dù dài thì đó cũng là duyên số của chúng ta. Duyên đã cạn thì dù tình còn đong đầy cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chúng ta đã trở thành những người lạ từng quen – đó là sự thật. Bao nhiêu tình cảm em trao cho anh lúc còn yêu nhau chưa một lần em cảm thấy hối tiếc, mọi kí ức về em, về anh, về chuyện tình chúng ta sẽ không bao giờ em cho phép bản thân mình được quên. Nhưng tình cảm anh nhận được từ em sau chia tay tính đến nay là đã quá nhiều rồi, em cảm nhận được sự dư thừa và bây giờ em cho phép mình dừng lại.
Phải cần một khoảng thời gian đủ dài em mới có thể nhận ra sự ngu ngốc của mình khi cứ mãi đứng lại nơi mà đã từng có một người từng buông thả bàn tay em chơi vơi giữa dòng đời. Bàn chân em chưa một lần muốn bước tiếp cũng chỉ vì em sợ sẽ phải đi xa những hạnh phúc mà em từng có trong quá khứ. Em không muốn bước tiếp cũng chỉ vì em sợ nếu một mai anh quay lại sẽ không còn thấy em ở đó nữa. Em đã đứng đó, lầm lũi trong thân xác vô hồn suốt bao tháng bao năm.
Sau những hi vọng tắt dần theo năm tháng, sau những đớn đau giày vò em mỗi ngày, em mới bắt đầu suy nghĩ về tình yêu mà em cho là mãi mãi của mình. Nếu em cứ mãi chôn chân mình cùng với những thứ đã qua thì em đang dần khép chặt cánh cửa hạnh phúc dành riêng cho em ở phía trước. Em đứng đó và nhìn mãi về quá khứ thì cũng chẳng ai khen ngợi em có lòng chung thủy và một tấm chân tình. Họ sẽ chỉ cười thương hại em như một đứa thiếu thốn yêu thương, chỉ biết bấu víu vào hạnh phúc không còn tồn tại. Khi trong mắt em chỉ có mỗi mình anh, em sẽ chẳng nhìn thấy được vô vàng người con trai tốt hơn anh ở ngoài kia. Em nhìn về anh với đôi mắt vô vọng là vô tình em gạt đi cơ hội tìm được một nửa thích hợp của cuộc đời mình.
Video đang HOT
Người ta nói yêu là chỉ cần được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Bây giờ anh hạnh phúc rồi, còn lý do gì để mà em chưa chịu ngưng lại những yêu thương? Đôi khi được một ai đó trao trọn tình cảm mà mình không thể đáp trả lại thì đó lại là một gánh nặng, phải chăng những tháng ngày qua em vô cớ là gánh nặng của cuộc đời anh? Đã đến lúc em phải dừng lại, vạch ra lối thoát cho những tình cảm còn bừa bộn trong lòng, giải thoát cho em cả cho anh.
Kết thúc những đêm dài với nước mắt khi trong trí nhớ chứa đầy hình bóng anh. Kết thúc những sự quan tâm thầm lặng anh không hề hay biết về những chuyện xảy ra trong cuộc sống của anh. Em gỡ bỏ tên anh ra khỏi trái tim mình và đặt nó vào chiếc hộp lưu giữ kỉ niệm của chúng ta. Dẫu biết rằng sẽ chẳng có gì là dễ dàng cho việc quên anh, nhưng bao tổn thương đang giày xéo trong lòng bắt buộc em phải dừng lại, và em tin rằng mình sẽ làm được. Chẳng phải người ta cũng hay bảo đau đủ rồi tự khắc sẽ bình yên sao?
Mọi thứ sẽ khép lại và đi qua như những tờ lịch cuối cùng của năm. Yêu thương mà cũ thì cũng nên xếp lại và cất đi. Rồi ngày mai, em sẽ lại rạng rỡ, sẽ không còn lạc lõng giữa dòng đời với trái tim hằn đầy những vết thương.
Theo Guu
Lỡ duyên vì lời hứa 'chờ anh ổn định rồi mới cưới'
Tôi đợi anh 1 năm, 2 năm rồi...10 năm, chữ 'ổn định' hình như chẳng bao giờ, để rồi lỡ cả duyên thời con gái.
Trong tình yêu, ắt hẳn cô gái nào cũng mong đi đến bến bờ hạnh phúc với người mình yêu. Tuy nhiên, đừng vì mong ước đó làm lu mờ lý trí, để rồi lạc chân, lỡ duyên một đời với những lời hứa viển vông...như tôi.
Chuyện tình yêu của tôi bắt đầu năm tôi 18 t.uổi, tôi phải lòng anh gia sư hơn tôi những 6 t.uổi. Chính sự dìu dắt nhiệt tình của anh mà tôi chạm tay vào cánh cửa đại học, để rồi từ đó cảm mến, phục và yêu chỉ trong có hơn nửa năm được anh kèm cặp.
Phải nói, với một cô gái 18, trẻ và ưa nhìn như tôi thì sau khi đỗ đại học, việc nhiều anh đeo đuổi là đương nhiên. Thế nhưng chỉ vì nặng tình, nặng lòng với anh chàng gia sư tỉnh lẻ ấy, tôi đã gạt bỏ nhiều cơ hội tốt để bên anh.
Khi yêu, anh luôn hứa hẹn sẽ cùng tôi vun đắp tương lai sau ngày tôi tốt nghiệp, tìm kiếm được việc làm và cả hai sẽ có với nhau những đứa con chung đáng yêu. Tôi còn trẻ, ngây thơ tin những lời hứa đấy nên nỗ lực học thật tốt để ra trường đúng kỳ. Mọi thứ dường như khá thuận lợi với tôi suốt những năm tháng đại học, và cả ra trường vì tôi nhanh chóng tìm được việc làm ổn định. Cứ ngỡ đám cưới không xa vì anh đang làm cho một công ty nước ngoài, mức lương cũng đủ để vun vén tổ ấm. Nhưng người tính không bằng trời tình, đúng lúc đó thì công ty anh làm gặp khó khăn, và anh nghỉ việc, loay hoay tìm kiếm công việc mới. Thế là đám cưới bị hoãn, và tôi cũng chả thể giục khi anh trong hoàn cảnh này.
Tôi đợi anh 1 năm, rồi 2 năm, ... anh đã có việc mới và có vẻ mọi sự đang dần tốt lên. Nhưng hễ tôi đề cập cưới xin thì anh lại trì hoãn bằng ánh mắt khẩn khoản kèm lời hứa "chờ anh ổn định rồi mới cưới". Vì yêu nên tôi tin và đợi, đâu ngờ, anh ổn định rồi nhưng cưới thì còn đang..."kén cá, chọn canh".
Giờ tôi chẳng còn tin vào lời hứa của bất cứ người đàn ông nào nữa (Ảnh minh họa)
Chỗ làm mới cho anh cơ hội gặp gỡ những cô gái trẻ, xinh đẹp và anh đã phải lòng một trong những nhân viên nữ mới vào làm. Ban đầu anh còn giấu kĩ, vẫn thu xếp thời gian bên tôi cuối tuần. Nhưng rồi mọi thứ cứ thưa đi, và có khi cả tháng chúng tôi chẳng gặp nhau lấy một lần, chỉ gặp qua tin nhắn và phần lớn là những câu tin như "anh bận", "anh về quê"...
Thoắt cái, cái đợi cũng đã tròn 10 năm, tôi giờ đây đã gần ngưỡng 30, công việc tiến triển tốt nhưng chuyện tình cảm thì vẫn "lông bông" chỉ vì đợi cái "ổn định" của anh. Lời chia tay cũng là câu kết cho chuyện tình đầy hi vọng và cũng tuyệt vọng của tôi. Anh tặng tôi bằng hình "thiệp cưới" hạnh phúc như lời xin lỗi cho sự phản bội. Tôi không rõ lúc đó mình đã giận dữ đến mức nào, chỉ muốn lao đến xỉ vả anh cho hả.
Nước mắt tuôn rơi, nhưng lý trí níu chân, để dòng lũ trên hai hàng mi gột mọi nỗi hận ra ngoài. Tôi thật dại dột vì đợi chờ một lời hứa, đã bỏ lỡ nhiều cơ hội thanh xuân vì một kẻ "phụ bạc". Lòng người thật khó lường, giờ tôi chẳng còn tin gì vào lời hứa của đàn ông nữa.
Theo Phương Vũ/ Gia đình Việt Nam
Là vợ hay người tình thì phụ nữ đều bất hạnh như nhau Phụ nữ thường nghĩ rằng đó là vì sự tham lam, đàn ông chỉ muốn cơi nới chứ không muốn bớt đi. ảnh minh họa Yêu một người đàn ông có vợ, là tình yêu khốn khổ. Người khổ đầu tiên, chính là cô gái vẫn bị người đời c.hửi rủa là đĩ điếm. Nhưng đó không phải là nỗi khổ duy nhất...