Dừng lại đâu có nghĩa là hết yêu!
Em trả người về với hiện thực để yêu thương ngày cũ một mình em níu giữ.
Quá khứ có ai làm lại được không người? Hay em, hay người, lại khiến niềm đau như nhức nhối hơn. Em muốn vò nát tất cả và xoay vỡ dưới bàn chân, như muôn ngàn tiếng lá khô vụn nát, cứa vào em những đổ vỡ úa gầy. Người ở đâu trong đời em, man mác khiến những ngày tháng cũ mèm bỗng dưng hoen ướt. Thì ra nỗi đau chưa bao giờ tan biến, nó cứ ở đấy thôi, âm ỉ. Nụ cười heo hắt, đời thì chật chội mà sao lòng người quá đỗi mênh mang…
Hạnh phúc ở lưng chừng. Em không còn biết mình ở đâu nữa trong cái hạnh phúc sao quá đỗi nhỏ nhoi kia. Nụ cười người, ánh mắt người vẫn đủ sức làm những quay quắt trong em không còn lạc lối, sao vẫn nghe xa vợi một niềm đắng. Dư hương ngày cũ lẩn quất đâu đây. Người buông tay sao dễ dàng và nhẹ nhàng đến thế? Cái buông tay vô tình đẩy em vào sự hẫng hụt, có phải em và người chỉ đi cùng nhau trên một – đoạn – đời mà không thể là cả – cuộc- đời không?
Một ngày… Như hôm nay, trời đầy gió và lòng em thì chất chứa những bão giông. Có bao giờ người biết những hố sâu trong trái tim em chưa bao giờ được khỏa lấp. Có bao giờ người biết em cần lắm bờ vai người gục vào thổn thức những niềm đau. Có bao giờ người biết những giằng xé hư ảo từng ngày từng chút một gặm nhấm lấy em, mòn mỏi, rời rã… Khi tháng năm đi ngang qua đời, lời hứa người dành riêng em bỗng dưng bị ném vào đâu đó trong xa hút những ký ức. Rồi ở yên đó…. Rồi im lìm…. Rồi tắt ngấm…. Và phủ mờ bụi giăng…
Cảm ơn tất cả những gì người mang đến em (Ảnh minh họa)
Yêu thương nếu như nhạt đến mức mỗi ngày em đều cảm thấy cần phải đau đáu mà vun đắp cho đầy những chênh vênh, thì để làm gì những nặng trĩu vẫn về ngang bên đời, những ngày tháng cứ mãi xa xôi, em chẳng còn soi thấy mình trong đáy mắt người nữa… Thì đành chấp nhận lần nữa buông tay. Để người nhẹ thênh mà sống. Rơi rớt của những tàn tro ngày cũ cũng sẽ theo gió mà cuốn đi.
Video đang HOT
Nếu như tất cả chỉ nhẹ như hơi thở… và em trong người không đủ làm trọn lấp nỗi hoang hoải niềm đau thì thôi như lời em đã từng nói, em trả người về với hiện thực để yêu thương ngày cũ một mình em níu giữ. Kỷ niệm nặng trĩu… thì bờ vai nghiêng nghiêng em vẫn cứ đi về một lối.
Nếu như em chỉ là một mắt xích trong một chuỗi những khát khao hư ảo của người, thì thôi em đi về chiều ngược gió, để cuộc đời người mãi trọn vẹn những niềm vui. Cảm ơn tất cả những gì người mang đến em. Một ngày nắng nồng nàn và một ngày đầy gió như hôm nay… Ký ức ngọt, những hờn ghen, xót xa, những yêu thương… em vẫn gói ghém tất cả lại, mang theo cho riêng mình. Để một mai, nếu như có còn tình cờ gặp nhau trên đường đời, em vẫn luôn mong được nhìn thấy nụ cười người, mãi bình yên, trọn vẹn… Để đi qua mùa gió đông…
Dừng lại…. Đâu có nghĩa là em hết yêu…
Theo 24h
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngoại tình nhưng... không lên giường Cúc cũng nói rõ với người tình rằng mình chỉ muốn có một người bạn tri kỷ chứ không hề muốn mất gia đình. Bồ "trong sáng" Ngày nào Cúc cũng ngóng chờ tin nhắn hay một bức email từ người tình. Họ đã qua lại gần hai năm, nhưng chỉ dừng lại ở những lời yêu đương, cái ôm eo thật chặt...