Đừng kết hôn chỉ vì yêu nhau…
Hãy kết hôn khi bạn thực sự cảm thấy bạn cần họ và họ cũng cần bạn, vượt qua sự si mê thông thường của tình yêu, một thứ tình cảm như bong bóng, thổi nhẹ là có thể tan vỡ…
Có quá nhiều đôi trẻ trong những giây phút cao trào của tình yêu vẽ mộng ước “một túp lều tranh hai trái tim vàng”, vội vàng yêu, vội vàng cưới để rồi vỡ mộng, lại vội vàng dắt tay nhau ra toà ly hôn. Kết hôn, nền tảng là tin yêu, bên cạnh đó trách nhiệm phải đủ lớn để có thể tự tin dựa vào nhau mà kiến tạo mái ấm gia đình. Đừng vội vàng khi chưa sẵn sàng, chưa từng trải, chưa hiểu được chung sống là một thử thách to lớn thế nào.
Đừng lấy nhau chỉ vì… yêu nhau. Tình yêu nó là nền tảng, nhưng nó không phải là thứ tạo dựng vững chắc giúp chúng ta có một hôn nhân hạnh phúc. Chỉ nên lấy nhau vì thấy cần nhau, cả khi vui lẫn khi buồn, cảm thấy được thấu hiểu, cùng trình độ, cùng cách đối nhân xử thế, cùng nền tảng giáo dục, cảm thấy có thể sẻ chia mọi điều, chuyện trò thâu đêm suốt sáng không chán. Cảm thấy duy nhất người này, là đồng minh đồng loã, là ruột thịt tim gan, không chỉ là đối tượng si mê quyến rũ. Là tri âm tri kỉ, một người chỉ cần nhìn khuôn mặt là biết ta đang nghĩ gì? Đừng yêu vẻ bề ngoài, sự giàu có, vẻ trẻ trung, hãy hãnh diện vì lấy được người biết đối nhân xử thế, biết yêu thương và biết khiêm nhường.
Khi yêu, bạn được phép si mê, nhắm mắt, nhưng khi kết hôn, nếu có bị mê muội quá độ thì cũng phải mở to mắt, nhìn kỹ mà tránh xa: loại người ghen tuông, người sở hữu, người keo kiệt, người hiếu thắng, hung dữ, nóng nảy, thô lỗ, xúc phạm.Tuyệt đối không lại gần loại người lắm lời cay đắng, hay than thân trách phận, hay đổ lỗi cho người khác, loại điên tình…Những loại người ấy, khi yêu có thể khiến bạn vui, họ sẽ mặc áo giáp các màu như tắc kè để vừa lòng bạn, sau khi kết hôn, áo giáp rơi xuống, bạn đừng giật mình. Vì lời khuyên “khi yêu chớ nên nhắm mắt” luôn đúng.
Và bạn cũng đừng vì sợ cô đơn mà vơ bừa gật vội một ai đó để thoát khỏi áp lực từ phía gia đình dư luận. Đừng sợ ế, đừng sợ một mình. Nỗi cay đắng của một cuộc hôn nhân bất hạnh hủy hoại mình nhiều lần hơn sự cô đơn mà bạn nghĩ là tuyệt lộ rồi!
Video đang HOT
Đừng nên lấy nhau vì muốn có con, và chung sống với nhau, chỉ vì con. Bởi một căn nguyên nhỏ cũng có thể khiến cái lý do bỗng trở thành gánh nặng, khi tình yêu biến thể thành hận thù, căm ghét nhưng không dám buông, dám bỏ vì sợ vô vàn nỗi: Sợ một mình không nuôi dạy được con thành người. Đừng lấy cớ thương con mà đày đọa mình, đày đọa người suốt kiếp…
Chẳng có lời khuyên nào về hôn nhân hạnh phúc, bí kíp thành công, chả ai có thể đoán trước mình sẽ may mắn hay bất hạnh, chúng ta đều phải tự học lấy bài học của bản thân… Điều quan trọng nhất, bản thân ta phải xứng đáng với một mối nhân duyên hạnh phúc. Một người xứng tầm, nhưng người đó là ai? Nhân duyên là do trời định, việc của ta là mở mắt ra mà chọn.
Nếu ở cạnh nhau không thấy vui hơn, thấy đẹp hơn, thấy khoẻ khoắn hơn, thấy được yêu hơn, thấy ý nghĩa hơn, thấy tự do hơn, thấy giàu có hơn… thì chắc hôn nhân ấy, đã sai mất rồi…
Vì vậy, đừng lấy nhau chỉ vì yêu nhau thôi. Hãy học cách yêu và tự chủ lấy bản thân mình trước, chịu trách nhiệm với bản thân mình trước, chấp nhận sướng ta hưởng, khổ đừng kêu ai, hôn nhân không phải là đích đến của hạnh phúc, hãy coi đó là một hành trình của những trái tim cần nhiều sự đồng cảm, tin yêu và cần nhau, có thể ngắn thôi, nhưng cũng có thể đến hết cuộc đời. Việc của chúng ta là làm thế nào để tin nhau và cần nhau mãi mãi, điều đó rất khó, nhưng nhiều người vẫn làm được…Vì thế, hãy nghĩ kĩ trước khi nói “I do!”…Chúc bạn luôn hạnh phúc!
Theo Emdep
Vỡ mộng vì ham lấy chồng đại gia
Ước mơ lấy chồng đại gia của chị thế là tan tành. Nửa năm trôi qua, chị trở nên quen thuộc và chẳng còn gì mới mẻ đối với hắn.
Chị là người con gái xinh đẹp sinh ra ở miền sơn cước của núi rừng Tây Bắc. Hơn hẳn các cô gái người Nùng khác ở trong vùng, chị may mắn được trời phú cho khuôn mặt ưa nhìn cộng với dáng hình cân đối. Không những thế nước da trắng ngần, đôi môi đỏ thắm của chị luôn là "trợ thủ" khiến chị nổi bật hơn người.
Trong làng, ngoài bản có biết bao anh chàng tình nguyện trồng cây si để mong nhận được cái gật đầu từ phía chị. Nhưng không, chị chưa bao giờ muốn an phận, chị chán cảnh sống thiếu thốn nghèo khốn nơi núi rừng này, chị muốn dùng nhan sắc để thay đổi cuộc đời mình bằng cách lấy chồng đại gia. Chị phớt lờ mọi lời tỏ tình của của trai bản. Học xong trung học phổ thông vì hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả và biết mình không có năng lực nên chị không có ý định học lên nữa.
Chị kiếm tìm cho mình một lối đi riêng bằng cách xuống thành phố xin vào làm phục vụ ở các nhà hàng sang trọng, nơi thường có các người lắm tiền lui tới. Với nhan sắc của mình chị nhanh chóng được nhận vào làm phục vụ ở một nhà hàng tầm cỡ ở Hà Nội. Và cũng tại nơi ấy chị gặp hắn, người khởi nguồn cho bi kịch của cuộc đời chị.
Ảnh minh họa.
Nghe hắn giới thiệu hắn sinh ra trong một gia đình giàu có ở Lạng Sơn, dù không phải là "con ruột" của Thủ đô nhưng hắn có một công việc ổn định và cơ ngơi khá vững chãi nơi này chị để ý đến hắn ngay. Vừa nhìn thấy chị hắn đã say như điếu đổ, hắn tìm cách tiếp cận rồi tán tỉnh chị. Chỉ bằng vài chiêu cơ bản của một gã dày dặn kinh nghiệm tình trường, hắn đã cho chị "vào tròng" một cách khá nhẹ nhàng. Gặp được hắn chị như người chết đuối vớ được cọc, chị hoa mắt trước những món đồ đắt tiền hắn tặng, những bữa ăn sang chảnh dành cho những kẻ nhiều tiền. Chị nhận lời yêu hắn, bụng mừng thầm mà chẳng chút đắn đo. Chị mơ màng tưởng tượng đến những tháng ngày sung sướng đủ đầy bên hắn mà chẳng phải lo toan gánh nặng cơm áo gạo tiền...
Quen nhau chưa được bao lâu, hắn rủ rê chị về sống cùng hắn: "Anh muốn em về sống cùng anh cho tiện chăm sóc nhau, chứ để mỗi đứa một nơi thế này anh không yên tâm lắm". Chị có chút ngờ ngợ vì phong tục quê chị chưa cưới mà sống với nhau lỡ có ai biết thì sẽ bị coi khinh, bị sỉ vả suốt đời chị bèn bàn với hắn: "Đợi khi nào mình cưới nhau đã". Nghe thế hắn ngon ngọt: "Trước sau gì mình chẳng là vợ chồng, đợi ít nữa bố mẹ anh chọn được ngày lành tháng tốt rồi mình sẽ cưới nhau". Rồi những cử chỉ âu yếm, sự yêu chiều của hắn dành cho chị chị mơ tưởng đến cuộc sống như "bà hoàng" trong ngôi nhà của hắn chị đã đồng ý và lòng mừng vui khấp khởi.
Quả thật những ngày đầu khi về sống cùng hắn về vật chất hắn chu cấp cho chị đủ đầy, chị được ăn ngon mặc đẹp được cùng hắn đi du hí đó đây. Chị được sống những tháng ngày sung sướng của những kẻ giàu sang. Chị cứ ngỡ chọn lựa của mình là đúng đắn, chị thầm cảm ơn ông trời đã không phụ lòng mong mỏi của chị đã cho chị được như ý. Nhưng mọi thứ đâu như chị nghĩ.
Đời con gái của chị đã trao cho hắn, hắn cũng hứa hẹn sẽ cưới chị trong thời gian gần nhất. Lần nào chị cũng hỏi hắn khi nào sẽ cho chị một danh phận đúng nghĩa, hắn ỡm ờ rồi đánh trống lảng sang chuyện khác: "Anh đang có dự án này, dự án nọ...".
Ngày chị hạnh phúc báo tin mình mang thai cứ ngỡ hắn sẽ vui sướng và nhanh chóng bước vào lễ đường cùng chị nhưng chị đâu có ngờ hắn lại ép chị phá thai:"Năm nay tuổi của anh không sinh con được, em bỏ nó đi". Chị chẳng đành lòng và cũng không đủ dũng cảm để bỏ đi giọt máu của mình, chị chống chế: "Em không bỏ con được, có chết em cũng không bỏ". Được thể hắn nói luôn: "Không bỏ thì cô ra khỏi nhà thôi, lấy đâu ra cái thứ cãi chồng nhem nhẻm". Rồi hắn lấy cớ đó để đuổi chị đi: "Cô nghĩ cô là ai chứ, với tôi cô cũng chỉ là kẻ qua đường, là gái bao thôi thôi cô đừng ảo tưởng sức mạnh nữa".
Nửa năm trôi qua, chị trở nên quen thuộc và chẳng còn gì mới mẻ đối với hắn. Cái gì khám phá được hắn đã khám phá rồi. Hắn coi chị như một cuốn sách đã đọc đi đọc lại nhiều lần hay những cuốn phim xem đi xem lại. Hắn chán chị, hắn tìm cách rũ bỏ chị như những nhân tình cũ của hắn để hắn lao vào cuộc tình và khám phá những cô gái xinh đẹp khác. Tính hắn là vậy, luôn khám phá những điều mới mẻ và rũ bỏ những gì mà hắn cho là đã cũ kĩ. Vì hắn có tiền, hắn có quyền.
Chị ra đi khi cái thai đã 6 tuần tuổi mang theo nỗi hận về gã "chồng hờ" phụ bạc. Cuộc đời chị bắt đầu bước vào chuỗi bi kịch, bỏ con thì không đành lòng, đi làm thì chẳng ai thuê người không có bằng cấp mà lại đang mang thai. Chị đành trở về với bản làng, nơi sinh ra chị với cái bụng càng ngày càng lùm lùm sau tà áo.
Rồi mọi người cũng biết chuyện, họ ruồng bỏ hắt hủi chị coi chị là loại con gái hư thân mất nết, không chồng mà có chửa. Chị ân hận vì giấc mộng lấy chồng giàu sang của mình.
Theo Doisongphapluat
Thổ lộ thật của người đàn bà ngoại tình dám chịu điều tiếng Tôi thuộc loại người dám làm dám chịu, bởi thế tôi không phủ nhận mình đã từng là một người vợ "cắm sừng" lên đầu chồng, là một người đàn bà ngoại tình. Nhưng ở đời, chẳng có chuyện gì là tự nhiên, không căn cứ. Nếu như người đàn ông sống cùng mình là người chồng tử tế thì làm gì có...