Đừng gọi em vào thứ bảy (P.cuối)
Tôi sẽ chấp nhận nàng biến mất vào thứ bảy, miễn sao sáu ngày còn lại, nàng vẫn ở bên tôi! Sau hôm đó, nàng biến mất. Khi cái sự kiêu ngạo của mình lắng xuống, tôi gọi điện cho nàng nhưng đáp lại chỉ là những câu nói lạnh lùng của tổng đài. Tôi vội vã lại xem lại lịch, rồi tra cả điện thoại nhưng hôm nay không phải là thứ bảy. Thứ bảy nàng có thể biến mất không lý do nhưng tại sao hôm nay không phải là thứ bảy, nàng cũng biến mất?
Tôi bắt đầu lo lắng và tự trách bản thân mình. Mọi điều nàng làm, hẳn phải có lý do. Lẽ ra, tôi phải tin tưởng nàng.
***
Bằng chút ít thông tin còm cõi cóp nhặt được về nàng, cuối cùng tôi cũng tìm ra địa chỉ nhà nàng sau năm ngày nàng bỏ đi không dấu vết. Ngôi nhà lớn khá khang trang, vượt qua tất cả mọi điều tôi nghĩ về gia thế của nàng. Một người phụ nữ trung niên bước ra đón tiếp tôi với thái độ dò xét.
- Anh cần gặp ai?
- Xin lỗi cho cháu hỏi, đây có phải nhà Linh Ngân không?
Tôi thoáng chút bối rối. Người phụ nữ trung niên chợt tối mặt lại.
- Anh là gì của cô ấy?
- Cháu là bạn.
- Là bạn, vậy sao anh không biết cô ấy chết rồi? -
…
Câu nói bình thản của người phụ nữ ấy như sét đánh ngang tai tôi. Tôi chao đảo, chống tay vào mảng tường trước mặt. Toàn thân tôi tế buốt, lạnh cứng đến tận gót chân. Tôi cảm giác có điều gì không đúng, tôi không thể tin được…
Nàng đã mất… Đã mất thật sao?
Nàng đã vụt qua cuộc đời tôi như một đốm sáng, rồi sau đó thả tôi lại với khoảng tối mênh mông.
Nàng nhem nhóm cho tôi một tia hi vọng về một gia đình hạnh phúc rồi lạnh lùng dập tắt nó.
Tôi chẳng nghe thấy điều gì hết, chẳng cảm nhận được điều gì hết…
Trong đầu tôi chỉ hiện về cặp môi hồng và ánh mắt say đắm nàng nhìn tôi… rõ mồn một.
Máu, máu và máu chảy tràn trên những ký ức đau thương…
Tôi chìm vào nỗi đớn đau cuồng loạn…
Tôi muốn nàng quay lại. Tôi sẽ chấp nhận để nàng biến mất vào ngày thứ bảy. Tôi sẽ không tra hỏi gì nàng nữa. Miễn sao sáu ngày còn lại, nàng vẫn ở bên tôi. Tôi cam tâm đánh đổi tất cả.
Tôi gục mặt khóc. Tôi đã quá tham lam.
***
Tôi can tâm đánh đổi tất cả, miễn sao sáu ngày còn lại, nàng vẫn ở bên cạnh tôi (Ảnh minh họa)
Lúc tôi có cảm giác về mọi thứ xung quanh thì trời đã chuyển sang một màu tối sẫm. Vị tanh của máu nồng lên qua những kẽ tay tôi.
Video đang HOT
Tôi bấm máy gọi thằng bạn thân đến đưa về. Với tình trạng này, tôi không thể tự lái xe.
Nhìn thấy bộ dạng tôi, nó hốt hoảng lay vai tôi như lay vai người sắp chết.
- Mày điên à, sao lại hành hạ bản thân như thế này?
- Về thôi, tao không sao rồi. – Tôi gạt tay nó.
Tôi lảo đảo đứng lên, cúi người chui vào xe.
Cậu bạn có ý ở lại cùng tôi. Có lẽ nó sợ tôi làm những chuyện điên rồ. Nhưng tôi chỉ muốn một mình. Một mình cùng nàng, không có người thứ ba, thứ tư hay thứ năm gì hết. Hình bóng nàng vẫn còn in đậm trong mỗi bước chân nơi tôi qua…
Tôi mở cửa, bàn tay tôi đầy bông băng sau khi thằng bạn nhất quyết lôi tôi vào bệnh viện để băng bó lại vết thương để tránh nhiễm trùng. Tôi cởi áo khoác vứt qua một bên, thả mình vào không gian chìm đắm hương thơm của nàng. Chiếc ghế này nàng đã từng ngồi, chiếc bàn kia nàng đã từng pha cà phê cho tôi và bắt tôi uống cái vị đắng ngắt ưa thích của nàng. Móc treo quần áo kia từng lấp lánh đủ bộ váy áo của nàng và chiếc giá để giầy vẫn còn trống chỗ cho nàng đặt giầy mỗi khi nàng đến.
Tôi không hỏi lý do nàng mất, và tôi có hỏi, có lẽ người ta cũng chẳng chịu trả lời. Cái đó cũng chẳng quan trọng. Nàng vẫn sống, ít nhất là trong trái tim tôi.
Tôi mệt mỏi đi về phía những ô cửa kính.
“Mỗi ánh đèn là một gia đình” – Lời nói ấy của nàng vọng bên tai tôi.
Tôi tựa người vào tường, đăm đăm nhìn ra thế giới ngoài kia. Có ai biết, tôi vừa mất đi một người yêu dấu trong đời?
***
- Anh về muộn nhé! – Một vòng tay choàng qua eo tôi. Tôi vội vã nhận ra hương thơm của nàng.
- Ngân… -Tôi chưa bao giờ gọi tên nàng như thế. Lồng ngực như vỡ bung từng nhịp.
- Em đã đi đâu?
- Biến mất để xem anh có nhớ thương em không? – Nàng dụi đầu vào ngực tôi.
- Lần sau đừng đùa anh như thế nữa! - Tôi nghiêm túc xoáy sâu vào đôi mắt nàng. Tôi ghì chặt nàng trong tay và sẽ không để nàng rời bỏ tôi một lần nữa.
- Anh tưởng em đã vĩnh viễn rời xa anh?
- Ý anh là tưởng em đã chết rồi đó hả?
Tôi đưa ngón tay chặn bờ môi nàng lại.
- Đừng nói dại!
Nàng gật đầu, ôm chặt lấy cơ thể tôi. Đêm ấy, tôi lại có nàng!
***
Sáng sớm đông trời không nắng. Chỉ có chút ánh sáng dịu dàng hắt lên báo hiệu ngày mới. Nàng thỏ thẻ trong vòng tay tôi:
- Em biết hết mọi chuyện, từ việc anh đi theo em đến việc anh về nhà em. – Nàng đem đôi mắt trong của mình nhìn tôi. - Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anh sớm hơn. Người con trai ấy là bạn thanh mai trúc mã của em. Anh ấy hơn em một tuổi. Trước khi quen anh, em đã dành thứ bảy của em cho anh ấy rồi. Anh ấy bị ung thư, trước khi xạ trị, anh ấy muốn em bên cạnh, ít nhất là vào ngày thứ bảy. Anh ấy luôn muốn thấy em mặc sơ mi trắng… Em thật ngu ngốc khi đã cắt mọi liên lạc vào thứ bảy với anh, anh nhỉ?
Tôi gật đầu. Nàng quả thật ngốc ngếch.
- Em làm thế càng khiến anh ghen thôi! - Tôi cốc nhẹ vào đầu nàng. Nàng cười, lôi cánh tay tôi ra gối đầu.
- Còn mẹ em… . – Nàng khẽ ngập ngừng, ánh mắt nàng buồn bã. - Bà ấy cho rằng em quá hư hỏng, trong mắt bà ấy, em đã chết. Và bà ấy nói với tất cả mọi người là em đã chết…
Đôi vai nàng khẽ rung lên. Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt nàng.
- Từ ngày gặp anh, chẳng phải em ngoan hơn nhiều rồi sao? – Tôi âu yếm nhìn nàng.
- Phải rồi. Mỗi ánh đèn là một gia đình. Anh là ánh đèn gia đình của em. – Nàng cụp mắt lại.
- Và mẹ em cũng như vậy… Lúc nào chúng ta về gặp mẹ em nhé!
- …
Nàng không nói gì thêm, còn tôi thì đang thấy mùa đông ấm lại.
Theo 24h
Đừng gọi em vào thứ bảy (P.3)
Tôi bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của người đàn bà trước mặt. Tôi mặc quần áo, lao về nhà, biết đâu nàng đang chờ tôi ở đó?
Tôi thức dậy khi những tia nắng sớm mai đầu tiên chiếu qua ô cửa kính. Nàng bé bỏng nằm trong vòng tay tôi. Tim tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường. Người con gái mới quen cách đây hai ngày, mỗi ngày nàng mang đến cho tôi những cảm xúc khác nhau nhưng lại khiến lòng tôi cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Tôi không hiểu mình có bị mắc chứng hoang tưởng hay huyễn hoặc bản thân không... vì chỉ mới quen nhau, tôi đã cảm giác như mình và nàng đã là một cặp trời sinh vậy. Tôi chợt nhớ đến lời cô em gái nhỏ của mình nói về mười hai chòm sao: " Anh giai, cung Thần Nông của anh một khi yêu là nghĩ ngay đến chuyện gia đình. Anh chỉ đáng yêu được có ở chỗ này mà thôi".
Người yêu trước đây của tôi, tôi cũng đã có ý định cùng nàng Tết này chính thức về ra mắt. Nhưng có vẻ cô ấy vẫn không can tâm trói buộc mình.
Mi mắt nàng khẽ động đậy. Nàng he hé mở mắt, gặp ánh sáng vội rúc nhẹ vào ngực tôi như một con mèo con bé bỏng. Có lẽ nàng vẫn đang nghĩ tôi là một cái chăn - hay là một cái gì tương tự như thế, để lúc nàng tỉnh táo, nàng giật mình, tránh xa ra như không tin vào bất cứ điều gì.
Như tìm thấy nét thiên thần trong ánh nhìn thảng thốt ấy, tôi bật cười:
- Anh có làm gì đâu mà em hoảng sợ vậy?
Nàng giữ nguyên khoảng cách, kéo tấm chăn che kín ngực, môi nàng mấp máy:
- Cảm ơn anh vì đêm qua đã cho em nương nhờ!
- Chẳng phải anh mới là người phải cảm ơn em sao? -Tôi vươn tay về phía trước, vuốt nhẹ lên đôi má hồng của nàng.
Chúng tôi yêu nhau từ hôm ấy...
***
Nàng thường đến nhà tôi, bất cứ khi nào tôi rảnh rỗi. Và bao giờ nàng cũng thật gợi cảm trong chiếc áo sơ mi trắng thùng thình của tôi, rồi lại chăm chỉ nấu ăn, giặt giũ... Những lúc nhìn nàng, tôi luôn có cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc của một gia đình nhỏ.
"Ông trời thương tôi mới cho tôi gặp nàng" - tôi vẫn thường cảm ơn đời bằng sự hài lòng đến tuyệt đối như thế! Tuy nhiên, có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy khó chịu, là nàng thường xuyên biến mất vào ngày thứ bảy.
Nàng ở bên tôi 6 ngày trong tuần nhưng đến ngày thứ bảy, nàng lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Có những thứ bảy, tôi gọi cho nàng đến gần trăm cuộc điện thoại nhưng đều không liên lạc được. Sự biến mất của nàng khiến tôi phát cáu và thấy khó chịu vô cùng. Tôi nghĩ mình có quyền hỏi lý do nàng đi đâu vào ngày thứ bảy nhưng nàng nhất định không nói. Lúc đó, nhìn khuôn mặt đáng thương của nàng, tôi không nỡ tra khảo thêm nữa. Và để làm dịu nỗi bực dọc trong tôi, nàng lại đem thân hình nóng bỏng của mình, quyết liệt hơn bao giờ hết... khiến tôi quên đi hết thảy.
Nhưng tôi không thể chịu được sự biến mất khó hiểu của nàng nữa. Và tôi quyết định sẽ âm thầm tìm hiểu tất cả mọi chuyện...
Có lẽ nàng chẳng bao giờ nghĩ tôi sẽ theo dõi nàng làm gì vào ngày thứ bảy vì nàng vẫn thường nói: " Em tin anh sẽ không làm những điều em không bao giờ muốn". Nhưng tôi quyết định phản bội niềm tin ấy của nàng bởi tôi quá yêu nàng. Tình yêu luôn là lý do cho mọi lý do...
***
Nàng ở bên tôi 6 ngày trong tuần và đến thứ bảy, nàng lại biến mất (Ảnh minh họa)
Tôi trân trân nhìn nàng e lệ bên chàng trai trẻ, hai người sánh bước bên nhau trong công viên buổi chiều đông. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng như lần đầu tôi gặp nàng, vẻ đẹp đó thiên thần hơn hết thảy nhưng ký ức về trong tôi về nàng.
Chàng trai đó có lẽ chỉ trạc tuổi nàng, nghĩa là kém tôi tám tuổi. Hắn đeo kính cận, dáng vẻ thư sinh và sạch sẽ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên mái tóc nàng... những hành động đó tôi tưởng là đặc quyền của riêng tôi, vậy sao nàng lại trao cho cả người khác? Và đáp lại những hành động âu yếm của anh chàng đó, nàng chỉ ngại ngùng cúi đầu.
Tôi ghen. Con tim đau nhói. Máu nóng bốc lên tới đỉnh đầu. Sao có thể không ghen được? Vậy ra, tất cả các buổi chiều thứ bảy nàng từ chối tôi là vì hắn?
Tôi quay xe, không muốn nhìn tiếp vào cái bi kịch đang hiển hiện ngay trước mắt mình...
Tôi điên cuồng quăng mình trong bar cho đến đêm. Thứ bảy là ngày biến mất của nàng. Sẽ chẳng bao giờ nàng chịu nhắn tin lại cho tôi, huống gì là việc nàng sẽ chủ động liên lạc?
Hôm nay, tôi sẽ trở thành một kẻ " ăn tạp". Vì nàng, tôi sẽ trở thành " một kẻ ăn tạp".
Tôi chọn một ả có dáng người bốc lửa, khuôn mặt dày những phấn và son đỏ tươi như màu máu. Tôi chuếnh choáng để ả đó dìu đi.
Nàng không thể trách tôi được, tất cả là vì nàng.
Tôi gạt tay ả đó, tự mình cởi cúc áo. Cúc áo của tôi, nếu không phải là nàng cởi thì chẳng có ai có được đặc quyền ấy. Tôi đổ ập thân mình lên người đàn bà đang lả lơi mời chào...
Nhưng vào cái thời khắc quan trọng nhất, tôi lại nhớ đến nàng. Tôi không thể phản bội nàng được. Từ khi gặp nàng, tôi đã từ chối hết tất cả những lời mời chào "tăng ba". Lúc đầu cũng ái ngại khi bị cười cợt " không phải đàn ông" nhưng sau này quen dần, nghe cũng thấy êm tai, chẳng ai trách được.
Tôi bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của người đàn bà trước mặt. Mặc vội quần áo, tôi lao về nhà, biết đâu nàng đang chờ tôi ở đó?
Tôi vội vã mở cửa phòng nhưng không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có bóng đêm bao trùm và một vài mảng bị xé rách bởi ánh điện thành phố rọi vào qua ô cửa kính.
Tôi lặng lẽ hút thuốc. Những vòng khói trắng lại nhẹ bay lên đầu. Người phụ nữ của tôi, tôi hoàn toàn không nắm giữ được...
***
Chủ nhật, nàng lại đến. Tôi hờ hững như không biết sự tồn tại của nàng. Nàng dường như cũng cảm nhận được điều đó nhưng nàng tuyệt nhiên không hỏi gì và tôi cũng không nói gì. Cả không gian chìm vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.
- Em về...
Đôi giầy cao gót của nàng gõ lạnh tanh trên nền nhà, hiu hắt từ hành lang vọng lại rồi im hẳn. Tôi không níu kéo. Cái bản chất sỹ diện của đàn ông không cho phép tôi níu kéo nàng. Nhưng có lẽ tất cả không phải vì sỹ diện, mà vì tôi sợ "sự thật" kia... Nếu nàng thừa nhận đã phản bội tôi, hay là phản bội người kia - vì rất có thể tôi là người đến sau - thì tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào?
(Còn nữa)
Theo 24h
Đừng gọi em vào thứ bảy (P.2) Nàng như biết lỗi nên đem toàn bộ cơ thể và sự chân thành của mình ra chuộc lỗi. Tôi ngồi đợi nàng tại trạm xe buýt hôm trước. Hương tàn hoa sữa cuối mùa phảng phất đâu đây khiến không gian càng thêm phần lãng mạn. Xung quanh, các đôi tình nhân quấn quýt, ôm ấp, nắm tay nhau lướt nhanh trên...