Đừng gắn cho đàn bà cái mác kiên cường, bởi khi mệt mỏi họ vẫn cần một bờ vai để dựa
Gồng mình mạnh mẽ như vậy, mệt mỏi không? Đàn bà suy cho cùng luôn muốn có một người đàn ông để nương tựa trong những ngày mỏi mệt.
Mạnh mẽ đến đâu, đàn bà vẫn chỉ là phái yếu
Dù vô tình hay hữu ý, dù sự mạnh mẽ của đàn bà dù gai góc và hoàn hảo đến đâu, thì sâu bên trong họ cũng ẩn chứa những yếu đuối đến tột cùng. Một người đàn bà có thể không bao giờ nhỏ một giọt lệ, khuôn mặt có thể lạnh lùng không bộc lộ bất kỳ một cảm xúc nào với người đối diện.
Thế nhưng ít người biết rằng, khi một mình đối diện với những tổn thương và cô đơn, họ khóc trong lặng lẽ mà không cho một ai hay biết. Sợ người khác phát hiện ra sự yếu đuối nên họ luôn cố gắng chứng minh mình mạnh mẽ hơn tất thảy những người phụ nữ ngoài kia.
Thế rồi trong một ngày nào đó, lớp tường rào xung quanh cảm xúc bị phá vỡ, đàn bà trở về với sự yếu đuối, mỏng manh thường trực. Càng mạnh mẽ bao nhiêu, sự yếu đuối tồn tại trong người đàn bà càng lớn bấy nhiêu, chúng chỉ đang chờ một cơ hội nào đó để giải phóng và trở về với bộ dạng ban đầu.
Không thể trách đàn bà là người không sống thật với bản thân mình. Bởi vì để không tổn thương bởi bất kỳ ai, đàn bà sẽ cố gắng xây dựng cho bản thân những tường rào chắc chắn. Họ không đáng trách mà rất đáng thương.
Đâu ai biết rằng trong lòng họ là những nỗi cô đơn tích tụ mỗi ngày. Họ vẫn chỉ là phái yếu, vẫn chỉ là một người phụ nữ đơn thuần thì bản thân vẫn sẽ có những yêu, thương, hờn, giận. Vì là đàn bà, mạnh mẽ đến đâu vẫn chỉ là phái yếu. Họ vẫn cần đâu đó những quan tâm, từ gia đình, bạn bè, người yêu…
Ảnh minh họa
Bên cạnh đúng người đàn ông của đời mình, họ không cần cố gắng gồng mình
Hạnh phúc ấy là khi đàn bà tìm được đúng người đàn ông của đời mình. Khi bên cạnh người đàn ông ấy, đàn bà không cần phải trưởng thành, không cần phải cố gắng gồng mình mạnh mẽ. Vì người đàn ông ấy sẵn sàng mang bản thân mình ra để chống đỡ, và nói với người phụ nữ của mình rằng: “Cả thế giới cứ để anh lo!”.
Yêu được người đàn ông tốt, đàn bà sẽ độc bộc lộ hết bản chất thật. Sự mạnh mẽ của người đàn bà thay bằng sự trẻ con, ích kỷ, dễ tổn thương… Đó là lý do tại sao người ta nói: “Bên cạnh người đàn ông của mình, đàn bà giống như một đứa trẻ”.
Ấy là bởi vì yêu rồi, mở lòng với người đàn ông đó rồi, bản thân đàn bà không cần sự phòng vệ nữa. Họ có thể trút bỏ hết mỏi mệt và sự cố gắng, không phải diễn vai mạnh mẽ, lạnh lùng. Là mọi rào cản đàn bà xây lên đều dễ dàng bị phá vỡ. Đàn bà khi yêu như vậy, có thể rồi sẽ hy sinh rất nhiều, nhưng tất cả đều là tự nguyện, khi đàn bà nghĩ người đàn ông đó xứng đáng.
Đừng gắn cho đàn bà cái mác kiên cường, khi mệt mỏi họ cũng cần một bờ vai
Gồng mình mạnh mẽ như vậy, mệt mỏi không? Đàn bà suy cho cùng luôn muốn có một người đàn ông để nương tựa trong những ngày mỏi mệt. Đừng gắn cho đàn bà cái mác kiên cường rồi cứ thế hờ hững, vô tâm.
Họ cần những ngón tay đan, cần bờ vai hoặc một cái ôm để rồi được vỗ về, an ủi, được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua mọi vật cản, khó khăn dần nuốt chửng nếu họ có một mình. Đàn bà thực chất cũng rất giống đàn ông, luôn giữ trong lòng một mong muốn tìm một nơi để nương tựa sau những tháng ngày đằng đẵng một mình.
Video đang HOT
Thực ra nếu được lựa chọn, không một ai muốn lựa chọn cô đơn. Chí ít họ cũng mong muốn có một người nào đó đồng hành, cùng họ bước qua mọi gió giông, bão táp. Và phụ nữ ấy mà, dù mạnh mẽ hay yếu đuối thì sau những mệt mỏi ngoài kia vẫn mong có một người đàn ông để nương tựa, để đồng hành. Vì đàn bà là như vậy, dẫu tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, họ cũng vẫn chỉ là những con người dễ bị tổn thương và cô đơn quật ngã.
Theo Afamily
Cuộc chiến của hai người đàn bà (Phần 9)
Vân Anh chết lặng nhìn chồng mình, anh ấy mắng cô sao? Anh ấy đang hỏi cô là loại đàn bà gì sao? Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì?
Khôi đập bàn đứng dậy, hai ly rượu rung khẽ lên như trái tim cô. Vân Anh vội vàng nắm lấy tay Khôi, cố gắng khuyên nhủ anh:
- Em biết được anh đang rất tức giận, nhưng chuyện này... lúc đó em không biết gì cả.
Khôi hất bàn tay của cô ra, anh nhìn cô bằng vẻ hằn học. Chưa bao giờ anh có thái độ đó, chưa bao giờ anh hất tay cô đi dù anh có giận cô như thế nào.
- Cô còn nói như vậy được? Lúc tôi chưa hề có gì với Huyền Trang thì cô lồng lộn lên, hoá ra cô còn hơn cả thế. Cô đã ngủ với thằng khác và chung sống với tôi. Cô là loại đàn bà gì vậy?
Vân Anh chết lặng nhìn chồng mình, anh ấy mắng cô sao? Anh ấy đang hỏi cô là loại đàn bà gì sao? Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì?
Như nhận thấy được lời nói của mình quá tàn nhẫn, Khôi quay đi, anh mệt nhọc đi đến ghế sô pha và ngồi xuống.
- Tại sao đến giờ cô mới nhận lỗi với tôi chứ? Sáu năm trời rồi... cô nghĩ để mọi chuyện lắng xuống sao?
- Không, là em không dám. Chính vì em sợ anh sẽ tức giận như thế này.
Khôi cười nhạt:
- Cô mà cũng biết sợ tôi sao? Tôi như một thằng chồng hèn bên cạnh cô. Cô thích quát tháo trước mặt ai thì quát, cô thích chửi tôi thì chửi. Dù cô đúng hay cô sai thì người xin lỗi vẫn luôn là tôi. Có bao giờ cô hiểu được cảm giác của tôi khi người ta nói tôi là một thằng sợ vợ, núp váy vợ chưa?
Vân Anh chưa bao giờ hiểu cảm giác đó, bởi cô còn chưa nghĩ đến. Đúng là bao nhiêu lâu nay cô vẫn luôn sống với tính cách của mình, cô nghĩ khi người ta yêu nhau thì sẽ chấp nhận hết mọi thứ của nhau. Cô chưa bao giờ phàn nàn anh về điều gì, dù anh cũng có nhiều tật xấu. Cô mắng anh vì ở cơ quan, cô không thể thiên vị anh hơn ai cả. Tại sao anh lại nghĩ rằng cô coi thường anh?
Cô đã sai và cô nhận như vậy, nhưng cái sai của cô là cái sai ngoài ý muốn. Cô không có ý lừa dối anh mà, tại sao anh lại nói cô không ra gì? (Ảnh minh hoạ)
Những mâu thuẫn bấy lâu nay trong lòng Khôi đã được nói ra hết, nhưng mọi chuyện chẳng dễ dàng hơn với anh một chút nào cả. Một cuộc hôn nhân đẹp đẽ chỉ trong một phút giây đã đi tới mức này, tại sao mọi chuyện lại như vậy kia chứ?
- Chúng ta để cho nhau một khoảng thời gian suy nghĩ đi - Vân Anh nói - Em nghĩ giờ cả hai đang mất bình tĩnh.
- Tuỳ cô thôi, tôi cảm thấy mệt mỏi khi cứ để thời gian rồi mọi thứ đều đổ dồn về tôi. Tôi lại phải đi xin lỗi cô.
Khôi bỏ đi, dạo gần đây cứ giận là anh lại bỏ đi. Anh không có đủ kiên nhẫn để nhìn cô nữa sao? Anh đã hết yêu cô rồi? Suy nghĩ đó khiến cho Vân Anh muôn phần sợ hãi. Cô đâu muốn mọi chuyện đi tới nước này? Nhưng rõ ràng nó sẽ phải đi tới nước này, bởi lỗi lầm của cô. Cô biết cái gì rồi cũng phải trả giá, nhưng quan trọng sau sự trả giá đó, chúng ta nhận lại những gì và chúng ta sửa chữa lại bản thân như thế nào.
Cô sẽ chờ Khôi về, và sẽ chấp nhận làm một người vợ ngoan của anh. Cô không bao giờ tỏ ra uy quyền với anh nữa. Cô chỉ là một người muốn sống yên ổn, nên lúc nào cũng gồng mình mạnh mẽ. Trước tình yêu cũng vậy. Nhưng đứng trước Khôi, có lẽ cô đã gục ngã.
Vân Anh nhắn tin cho Khôi rằng: "Em xin lỗi, anh về đi. Em sẽ làm tất cả để sửa sai".
Có lẽ lời nói quá khô khan ấy đã khiến Khôi càng thêm tức giận mà không quay về. Anh đi cả đêm hôm đó, cô gọi điện thế nào anh cũng không bắt máy.
Cô chờ anh trong vô vọng, rượu và thức ăn còn chưa được đụng vào. Nó mòn mỏi chờ đợi ai đó như cô. Thời gian cứ nặng nề trôi qua và căn nhà lạnh lẽo đi bội phần. Lúc này cô mới thấy, sự nghiệp cũng chẳng để làm gì khi người ta đau khổ và buồn rầu.
Vân Anh có gọi điện cho Nghiệp nhưng anh ấy nói Khôi không có ở đó, anh ta hỏi hai vợ chồng lại giận nhau à? Vân Anh chỉ biết ậm ừ rồi cúp máy. Cô không dám nghĩ đến trường hợp Khôi sẽ tới tìm Huyền Trang, nhưng đúng là chỉ vừa mới lướt qua cô đã thấy sợ hãi.
Năm giờ sáng, Vân Anh lại ra ngoài chạy bộ. Cứ một đêm mất ngủ hay buồn rầu cô lại bắt bản thân phải vận động. Cơ thể của cô đang mệt mỏi dần đi, cô phải đánh thức nó để còn chiến đấu với ngày dài.
Đến khoảng bảy giờ về nhà ăn sáng và bảy rưỡi bắt đầu lái xe đến cơ quan. Không có Khôi, cuộc sống của cô vẫn được lập trình như vậy. Vân Anh nghĩ. Nhưng sao cô lại thấy sợ hãi thế nếu anh không còn ở bên cô nữa?
Đó chính là khác biệt của việc yêu và không yêu.
Có lẽ cô đã quá yêu Khôi rồi.
...
Những người ở chỗ làm vẫn cứ nhìn Vân Anh bằng một đôi mắt thăm dò. Cô đã quen được "làm người nổi tiếng" rồi. Tới khoảng chín giờ Khôi mới xuất hiện, nhưng cô không mắng mỏ anh như mọi khi nữa. Mọi người cũng nhận ra được điều đó, họ bắt đầu xì xầm bàn tán.
Vân Anh biết những người đó đang bàn tán điều gì, cô cũng biết được họ sẽ bình luận thêm điều gì. Nhưng cô không quan tâm. Lúc này ánh mắt cô chỉ nhìn về phía Khôi.
Huyền Trang hôm nay cáo ốm không đi làm, cô ta có quyền như vậy. Vân Anh chưa bao giờ lấy quyền của mình để đì một nhân viên mình không ưa. Cô chỉ thấy cách làm đó không có gì hay ho và minh bạch.
Cô chỉ là một người muốn sống yên ổn, nên lúc nào cũng gồng mình mạnh mẽ. Trước tình yêu cũng vậy. Nhưng đứng trước Khôi, có lẽ cô đã gục ngã. (Ảnh minh hoạ)
Thấy Khôi và Vân Anh không nói chuyện gì với nhau, câu chuyện mới lại được thêu dệt và đến tai của Đình. Chưa hết giờ làm sáng mà con bé đã phải chạy qua chỗ cô chỉ để hỏi:
- Chị Vân Anh, có phải con bé Huyền Trang lại giở trò gì rồi không? Chị yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ sát cánh bên chị. Em sẽ giật tóc tạt tai tát tới tấp con hồ ly tinh đó cho chị hả lòng hả dạ.
Vân Anh lắc đầu cười khổ:
- Hoá ra là mày ác chứ không phải chị ác. Nhưng dù sao cũng cảm ơn.
Đình nhìn theo Vân Anh đang chuẩn bị bước ra ngoài:
- Nhưng ít nhất chị cũng phải tỏ rõ uy lực của một người sếp chứ.
Vân Anh quay đầu nhìn:
- Được rồi, chị nhất định sẽ cho con bé đó chết dí trong phòng này. Vừa ý cô chưa?
Vân Anh vừa nói xong thì đã đâm sầm vào Khôi, anh đã đứng ở đó từ lúc nào. Vậy câu nói đùa vừa rồi của cô với Đình có phải anh cũng đã nghe thấy?
- Cô cũng mưu mô quá! - Khôi cười khẩy. - Nhưng đó không phải mối quan tâm của tôi nữa. Tôi chỉ muốn vào và đưa cho cô cái này.
Vân Anh nhìn xuống tờ giấy mà Khôi đưa, chỉ cần nhìn qua cô cũng biết được. Lòng cô như nổi giông tố, nhưng cô vẫn cố bám chặt tay vào cửa. Đúng, cô phải đứng như một cái cây lớn. Dù đau đớn thế nào cũng phải đứng vững.
- Anh không cần nghỉ việc đâu, bởi người nghỉ việc sẽ là em.
- Chị Vân Anh. - Đình hét lên khiến tất cả mọi người đều ngó vào.
Vân Anh chỉ mới quyết định trong 0,1 giây nhìn thấy tờ giấy đó. Liệu đây có phải là hành động một cách cảm tính hay không? Nhưng dù sao, nó cũng được cô nói ra rồi. Và với tính của cô, thì sẽ không bao giờ có chuyện rút lại lời nói đó.
Theo Eva
Đàn bà đừng bao giờ chờ chồng trở về đến nỗi ngủ quên Một người đàn ông khi biết yêu thương và lo lắng cho người phụ nữ của mình, họ sẽ không bao giờ để đàn bà đợi mình trở về mỗi tối đến nỗi ngủ quên. Đàn bà ạ, chờ chồng đi làm về muộn có thể được, nhưng đừng chờ chồng về sau những đêm vui. Đừng lấy bất cứ lý do gì...