Đừng đổ lỗi cho nhau nữa, dù đúng dù sai, sau ly hôn, con trẻ vẫn là những người TỔN THƯƠNG nhất
Người ta quen đổ lỗi cho nhau sau mỗi cuộc ly hôn. Nhưng mấy ai nghĩ, sau khi ly hôn, con cái họ sẽ trôi về đâu? Chúng sẽ phải làm thế nào để vượt qua cú sốc tinh thần ấy?
Gần đây, showbiz được phen dậy sóng với chuyện đời tư của cô ca sĩ nọ. Một gia đình bấy lâu vẫn được xem là hạnh phúc lại đột ngột chia tay. Và rồi mọi người thắt lòng khi biết, những đứa trẻ trong gia đình ấy đã mất một khoảng thời gian phải điều trị tâm lý vì không chấp nhận được sự thay đổi, mất mát ấy.
Người ta quen đổ lỗi cho nhau sau mỗi cuộc ly hôn. Nhưng mấy ai nghĩ, sau khi ly hôn, con cái họ sẽ trôi về đâu? Chúng sẽ phải làm thế nào để vượt qua cú sốc tinh thần ấy?
Trong phút chốc, chúng phải nhìn nhận sự thật chẳng mấy tốt đẹp. Bố mẹ ly hôn, không những vậy, chúng còn chứng kiến cảnh bố mình sánh vai bên một người không phải là MẸ. Những đứa trẻ đáng thương lẽ ra đang vui vẻ ở trường học và vô tư nô đùa với bạn bè. Giờ đây lại giam mình trong căn phòng nhỏ cùng bài trị liệu tâm lý. Thật chua xót.
Lúc đó, người ta chợt nhận ra. Một gia đình đổ vỡ sẽ kéo theo nhiều hệ lụy. Đó là tài sản tranh chấp, là tình cảm gia đình và những yêu thương vụn vỡ. Thế nhưng, tiền bạc mất mát có thể cố gắng làm ra, bố mẹ không còn là của nhau rồi một thời gian sẽ lại có người khác thay thế. Duy chỉ có những tổn thương của con trẻ là không bao giờ nguôi ngoai được.
Trong phút chốc, chúng phải nhìn nhận sự thật chẳng mấy tốt đẹp. Ảnh minh họa
Khi hai người không còn dành tình cảm cho nhau, không còn bao dung được những lỗi lầm của cả hai thì việc chia tay hẳn là chuyện hiển nhiên. Đối với những cặp đôi yêu nhau, chuyện chia tay sẽ chỉ là câu chuyện của hai người. Nhưng đối với những người đã có gia đình, đặc biệt giữa họ còn có con cái thì vấn đề ly hôn lại không hề đơn giản.
Họ, những người luôn nêu cao vai trò của bố mẹ trong việc nuôi dạy con trẻ. Họ mong muốn con có được môi trường học tập tốt, muốn con có những kỷ niệm đẹp đẽ và một cuộc sống hạnh phúc. Thậm chí, họ sẵn sàng bỏ nhiều tiền để mua niềm vui và hạnh phúc cho con. Nhưng chính họ lại cướp đoạt hạnh phúc đơn thuần của con trẻ.
Bản thân những đứa trẻ thiếu vắng tình thương của bố mẹ rất thiệt thòi. Bố mẹ ly hôn, con cái sẽ bị lôi vào một tình huống mà chúng không có sự lựa chọn nào khác. Rồi cuộc đời sẽ lại một lần nữa xô đẩy chúng sau khi bố mẹ tái hôn.
Xã hội càng tân tiến, con người càng sống cho riêng mình. Họ vô tư làm tổn thương người khác, nâng cao cái tôi của mình. Họ phóng túng bản thân, cho phép mình sa ngã và làm những chuyện không đúng đắn. Để rồi khi mọi chuyện vỡ lở, người bạn đời của họ không thể dung thứ cho những lỗi lầm ấy, vậy thì quyết định ly hôn sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Người lớn chọn nhầm vợ, nhầm chồng thì có thể sửa. Nhưng con trẻ, chúng không thể tự chọn bố mẹ cho mình. Ảnh minh họa
Đừng ai biện minh rằng, tôi ly hôn vì không thể chung sống với vợ. Tôi sa ngã vì tôi quá chán ghét cô ta. Tất cả những lời ấy chỉ là sự ngụy biện cho bản tính ích kỷ và thói trăng hoa. Nếu trên đời này, con người làm gì cũng nghĩ đến hậu quả thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
Nghĩ xa hơn một chút, nếu nghiêm khắc với bản thân, biết tiết chế cảm xúc và thấu hiểu nhau, chắc chắn sẽ có ít đi những lá đơn ly hôn, ít đi những giọt nước mắt thơ trẻ. Trước khi ngoại tình, trước khi tổn thương vợ, chồng mình thì bậc làm bố mẹ hãy nhớ đến những đứa con ngây dại. Đừng bắt chúng phải lựa chọn giữa bố và mẹ trước tòa.
Hàng ngày, báo đài vẫn ra rả những tin tức con bị bố dượng, mẹ kế bạo hành. Đó là hậu quả trước mắt, là cái kết cho cuộc hôn nhân sai lầm của bố mẹ. Người lớn chọn nhầm vợ, nhầm chồng thì có thể sửa. Nhưng con trẻ, chúng không thể tự chọn bố mẹ cho mình. Muốn con mình được hạnh phúc, chi bằng hãy chọn cho mình người bạn đời đúng đắn. Trước khi làm chuyện có lỗi với gia đình, hãy nhắm mắt nghĩ đến hậu quả sẽ xảy ra. Đừng để một ngày nào đó nhìn vào con mình, bản thân lại ước chưa từng ly hôn, chưa từng làm những chuyện đáng hổ thẹn.
Theo emdep.vn
Đừng cố níu kéo duyên phận đã đến lúc tàn
Người với người gặp được nhau là do duyên, đi cùng với nhau quãng đường dài ngắn cũng do duyên phận.
Duyên đến thì nên quý, duyên hết thì nên buông. Bạn chẳng cần phải ngược đường, người gió để yêu ai vì khi đến lúc người muốn ra đi rồi dù bạn có làm cách nào cũng không thể níu kéo được. Chấp nhận buông tay cũng là tự mở ra cho mình, cho người một cơ hội mới. Thế nên đừng cố níu kéo duyên phận đã đến lúc tàn.
Lá thư: Đừng cố chắp vá duyên phận đã đến lúc tàn (Lạc Di Chân)
Trong cuộc đời, duyên phận luôn luôn là một cầu nối vô hình dùng để se tơ duyên cho những cặp đôi yêu nhau. Nhưng không phải lúc nào chữ duyên cũng đủ dày đủ đậm để dệt nên chữ phận được đong đầy tròn trịa.
Người ta lướt qua nhau, cảm nhận được sự thay đổi mỗi lần bắt gặp người ấy, thế nhưng lại chẳng có nỗi một lý do để có thể bên nhau dài lâu. Chẳng phải lúc đó, duyên phận mỏng lắm hay sao? Mỏng đến nổi chẳng đủ sức kéo một ánh nhìn dù chỉ là vô tình vô ý để mà dành trọn vẹn cho nhau.
Có lẽ, đến một thời khắc nào đó, khi bản thân không còn buồn vì những lời vô tình người nói, không còn vui vì nụ cười người luôn tỏa nắng trên môi, không còn hân hoan hạnh phúc khi được song bước với người về cùng một lối nhỏ,... Chính lúc đó, là lúc chữ duyên không còn tồn tại, chữ phận cũng theo đó mà rời rạc chênh vênh. Duyên tàn, phận tan, chỉ kịp để lại chút xốn xang nơi lồng ngực mơ hồ khi vô thức nghĩ về một hình bóng, chỉ kịp để lại sự trông mong đến dại khờ của kẻ ở lại, cùng sự hững hờ của một kẻ đã ra đi.
Có lẽ khi con người ta yêu thương nhau chân thật, sẽ cố chấp mà nhớ nhung dù rằng đôi bàn tay ấy từ lâu đã buông tay. Gặp được nhau là do duyên số, rời xa rồi mới biết phận vốn cô đơn. Chút tình cảm ngày xưa hóa ra không đầy đặn, chỉ một biến động nhỏ cũng đủ làm nứt rạn không thể nào lành lặn được như ban đầu. Vết thương nơi trái tim là thứ duy nhất có thể cử động khi một người hóa xa xăm, còn bản thân chỉ có thể nuôi dưỡng những yêu thương thầm lặng, nuốt cay nuốt đắng để cố gắng lãng quên.
Đã đến lúc buông tay, buông bỏ tất cả để được hưởng bình yên trong chính cuộc tình này. Đã nhiều năm lắm rồi, thời gian không quá ngắn để tìm cách quên một người, nhưng đã đủ dài để ép buộc bản thân phải nghĩ đến mình một chút. Buông bỏ để cho phép người rời xa, để cho bản thân ta một cơ hội yêu và được yêu một lần nữa. Đừng cố gắng tìm cách đi ngược nắng, ngược gió, cũng đừng tìm cách níu kéo một người đã một mực muốn buông, và càng đừng tìm cách chắp vá cho sự tàn lụi của chữ duyên phận khi chúng đã đến giới hạn cần phải biến tan
Bạn vừa lắng nghe lá thư Đừng cố chắp vá duyên phận đã đến lúc tàn được gửi đến từ bạn Lạc Di Chân. Bạn thân mến! Đôi khi chỉ vì tiếc quãng thời gian thanh xuân bên nhau hay chỉ vì lo sợ tuổi tác mà người ta không dám buông bỏ một tình yêu đã đến lúc lụi làn. Trong tình yêu, điều quan trọng nhất để có thể ở bên nhau lâu dài, đó là sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Sự ghen tuông, nghi hoặc, cãi vã là những liều thuốc độc dần hại chết tình yêu của bạn mỗi ngày. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe truyện ngắn Ngày hai ta cùng rơi nước mắt, được gửi đến từ tác giả Silenttear.
Truyện ngắn: Ngày hai ta cùng rơi nước mắt (Silenttear)
Đôi khi chúng ta biết mình yêu một người quá mù quáng, có rất nhiều lý do để chúng ta rời khỏi người đó nhưng chẳng thể nào dừng lại... Bạn đã từng trải qua điều đó chưa?
Tôi và anh luôn có rất nhiều mâu thuẫn. Tôi làm trưởng phòng sales, thường xuyên gặp gỡ nam giới và phải uống bia với khách. Mỗi lần tôi ký hợp đồng say khướt trở về, người đầy mùi bia anh lai khó chịu, mắng nhức tôi một hồi liên tục.
"Tôi không hiểu em liều mình làm việc vì tiền như thế để làm gì? Có phải tôi không đủ tiền để nuôi em? Khiến em cảm thấy không thoải mái, thiệt thòi hơn bạn bè?"
"Anh đừng nói nữa được không? Em thực sự rất muốn ngủ." - Tôi thều thào nói.
"Cô suốt ngày đi đêm về hôm thế này, tiếp khách lúc nào cũng uống bia nặng, đám đàn ông ấy nguy hiểm thế nào không phải cô không biết, tôi gọi bao nhiêu cuộc cô có nghe cuộc nào không?"
Lúc đó tôi mới vươn tay mở nắp túi xách tìm điện thoại. 8 cuộc gọi nhỡ từ anh, tôi chỉ biết nhịn mà thở dài.
"Xin lỗi, em không cầm điện thoại!"
"Rốt cuộc cô coi tôi là cái gì? Cô có còn tôn trọng tôi nữa không? Hay cô bị đồng tiền và đám đàn ông lắm tiền ấy làm phát điên rồi?"
Tôi vùng dậy đẩy anh ra quát:
"Anh nghĩ anh là ai mà dám lớn tiếng với tôi? Công việc đó là đam mê của tôi. Anh biết với một người phụ nữ leo lên vị trí đó khó khăn thế nào không? Tôi phấn đấu 3 năm để có được chỗ ngồi đó. Lương anh hơn tôi được bao nhiêu mà đòi nuôi tôi? Tôi có cuộc sống riêng của tôi, anh có quyền gì mà bắt tôi phải làm theo ý của anh?"
"Được, vậy cô đi đâu thì đi đi, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của cô nữa!"
Minh chỉ thẳng tay ra ngoài cửa. Tôi hằn học nhìn anh, tôi không thể tin lời này anh cũng có thể nói ra được. Anh nói tôi không tôn trọng anh, vậy anh có tôn trọng tôi không?
Tôi vùng vằng bỏ đi đến một quán bar với đám bạn thân khóc lóc, đứa nào cũng lắc đầu ngán ngẩm hỏi đây là lần thứ bao nhiêu tôi ra khỏi nhà giữa đêm vì cãi nhau với người yêu rồi. Mai, bạn thân cùng làm trong công ty tôi nói cố nhịn đi một chút, dù gì cũng gắn bó với nhau bấy lâu rồi, ngay cả chuyện cưới xin cũng tính đến, bây giờ cũng đã 27 tuổi, chia tay rồi liệu có thể tìm được một người yêu mình và mình họ không? Những đứa còn lại đều cản Mai bảo anh ta làm tổn thương mày hết lần này đến lần khác, mày đều bỏ qua nên anh ta càng ngày càng quá đáng, luôn chèn ép mày mà không nghĩ mày phải đau đớn ra sao? Sao cứ phải ngốc nghếch thế? Lao đầu vào một tình yêu không hạnh phúc chút nào!
Tôi nốc thêm một chai bia nữa đến mức lả hẳn đi, tôi lại khóc. Trên đời đàn ông tốt bao nhiêu, sao tôi lại cứ yêu một người luôn làm mình phải khóc? Tại sao lúc nào cũng luôn biện hộ cho mọi lỗi lầm của anh mà không nghĩ đến những giọt nước mắt mình từng rơi. Tại sao cứ thích đày đọa mình như thế?
"Hiên, mày sao thế, tỉnh lại đi!"
"Chắc nó uống nhiều quá nên sốc rồi, mau gọi taxi đưa nó vào viện đi."
Mắt tôi chỉ còn nhìn thấy một màu đen đặc quánh, đầu óc choáng váng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng lũ bạn đang nháo nhác gọi xe đưa tôi đi.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, Mai và Minh đang ngồi cạnh bên giường. Minh thấy tôi mở mắt, vội vã nắm chặt lấy bàn tay xanh xao của tôi cuống cuồng hỏi:
"Em thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tôi quay sang Mai nhìn như muốn gọi tại sao lại gọi anh ấy đến, nó thở dài quay sang Minh nói:
"Tối qua mày lịm hẳn đi, bọn tao sợ quá phải gọi anh Minh đến, tao sợ lỡ mày có xảy ra chuyện gì..."
"Anh ở lại trông Hiên được rồi, Mai trông cả đêm qua chắc cũng mệt, về nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện cứ để anh lo."
Mai nhìn tôi có vẻ đã ổn hơn lúc trước nên mới gật đầu quay sang nịnh tôi
"Nhớ ăn uống nhiều vào chút. Hôm qua rửa ruột chẳng còn gì trong người đâu. Bác sĩ bảo nếu mày cố gắng ăn uống đầy đủ thì chỉ cần 2 ngày là xuất viện được rồi, còn không thì mất cả tuần đấy. Tao cũng gọi điện xin sếp cho mày nghỉ ba ngày rồi, nên không cần lo chuyện công việc đâu. Yên tâm nghỉ ngơi đi nhé!"
Minh tiễn Mai ra cửa cảm ơn, may là có nó, nếu không đêm qua chắc tôi thừa sống thiếu chết rồi.
Minh quay lại bên giường hỏi tôi có muốn ăn gì không, tôi quay mặt đi, nước mắt cứ thế tự nhiên chảy ra giàn giụa. Những câu nói nặng nề của ngày hôm qua, những nỗi đau của những ngày trước đó bỗng dưng ập đến khiến tôi đau đến phát nghẹn.
Anh lấy tay lau nước mắt cho tôi, hối hận nói:
"Hiên, anh sai rồi! Anh biết bây giờ em không muốn nhìn mặt anh, càng không muốn nghe anh nói bất kỳ điều gì cả. Anh biết, chắc em ghét anh lắm. Nhưng anh biết lỗi của mình rồi, anh không nên ghen tuông vớ vẩn như thế, anh càng không nên thiếu kiềm chế mà nặng lời với em đến vậy. Anh hứa đây sẽ là lần cuối cùng, không bao giờ có lần sau đâu, em sẽ không vì anh mà khóc nữa..."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Anh hứa. Cho anh thêm một cơ hội đi. Em biết anh không thể sống thiếu em mà!"
Nước mắt tôi vẫn chảy, tôi không biết lúc này mình phải làm thế nào, lời hứa này tôi đã nghe vô số lần rồi, lần nào cũng là lần cuối nhưng vẫn cứ diễn ra nhiều lần sau. Tôi nên tiếp tục nhắm mắt bỏ qua hay dứt khoát kết thúc mối tình đau đớn này? Mấy năm nay, đã khi nào anh cho tôi hạnh phúc trọn vẹn hay niềm tin vào tương lai của hai đứa chưa? Vậy mà tôi vẫn cố chấp yêu, yêu anh đến tận cùng.
Hai ngày sau anh đưa tôi về nhà. Căn hộ của chúng tôi được trang trí rất nhiều hoa và nhiều ảnh của tôi nữa.
"Anh biết em thích hoa nên mua bày quanh nhà mình đó. Em thích chứ?"
"Nhưng em cũng đâu có nhiều thời gian ở nhà?"
"Không sao, em thích thì anh làm, chỉ cần em vui là anh sẽ làm mọi thứ vì em!"
Lần này nhìn thấy sự chân thành của anh, nếu như bình thường tôi phải cảm động mà cảm ơn anh rối rít. Nhưng lúc này tôi hoàn toàn trống rỗng, không cảm nhận được chút ngọt ngào, chút niềm vui nào hết. Tôi biết sau mỗi lần cãi vã, cảm giác trong tình yêu sẽ chẳng thể nào trọn vẹn được như trước kia. Phải chăng sự tin tưởng vào mối tình này đã hết?
Tôi cười lấy lệ nói:
"Cảm ơn anh, em rất thích! Hoa anh chọn đẹp lắm!"
Tôi biết anh đoán được trong đôi mắt vô hồn của tôi đang trăn trở những gì, liền kéo tay tôi ngồi xuống giường, ôm tôi vào ngực nói:
"Anh quyết định rồi! Bây giờ hai đứa cũng đã trưởng thành, quen nhau 7 năm, công việc của cả hai cũng đều đã ổn định cả. Tháng sau mình kết hôn được không?"
Tôi giật mình, tròn mắt nhìn anh, sao anh lại chọn thời điểm vào lúc này?
"Anh biết em sẽ bớt ngờ, thời gian có hơi gấp gáp nhưng bố mẹ hai đứa cũng giục lâu rồi. Anh cũng muốn chúng ta chính thức trở thành vợ chồng."
Anh trao nhẫn vào ngón tay tôi, ánh mắt chân thành nhìn tôi hỏi:
"Hiên, em có đồng ý làm vợ anh không?"
Đây không phải lời cầu hôn tôi vẫn từng mong mỏi hay sao? Tôi vẫn luôn đặt vấn đề này với anh nhưng anh luôn nói cả hai cần thời gian để tạo dựng sự nghiệp. Vậy mà hôm nay, anh cầu hôn tôi vào lúc tôi không ngờ nhất. Tôi cứ suy nghĩ miên man rồi gật đầu trong vô thức. Anh sung sướng bế tôi lên quay một vòng nói "Hiên, anh yêu em!". Liệu hôn nhân sau này của chúng tôi sẽ ra sao? Trong giây phút lẽ ra được coi là hạnh phúc nhất, tôi lại trăn trở điều này.
Từ ngày đó, tôi hạn chế tiếp khách về khuya hơn, thường xuyên cố gắng về nhà sớm chuẩn bị cho bữa tối của cả hai. Dù gì chúng tôi cũng sắp là vợ chồng, tôi cũng nên làm một người vợ tốt, biết quan tâm đến gia đình bé nhỏ này hơn.
Mỗi lần về nhà, Minh thường bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau khi tôi đang lụi hụi trong bếp rồi hôn lên má tôi. Anh bảo tôi mặc đồ ngủ nấu ăn, trông rất ra dáng một cô vợ đảm đang.
"Ăn cơm em nấu mãi anh có thấy chán không?"
"Chúng ta ở cùng nhau 2 năm rồi, anh ăn suốt cũng đâu có chán. Anh luôn muốn sẽ được em nấu cả đời cho anh ăn mà!"
Bỗng nhiên tôi hụt hẫng, không hiểu sao trong giây phút đó, tôi lại mong anh rút lại lời cầu hôn của mình.
Anh nhẹ nhàng cầm tay tôi lên, ngắm nhìn ngón tay đang đeo nhẫn hỏi:
"Em thích nó chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
"Thực ra anh đã mua từ một năm trước, anh luôn muốn chọn thời điểm phù hợp để trao nó cho em, chỉ là nhiều lúc anh chưa dám tin vào khả năng của mình. Lúc này khi anh tự tin vào bản thân, anh chỉ mong được trao cho em những điều tuyệt vời nhất. Anh muốn em sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian."
"Anh mua nó từ một năm trước thật à?"
"Ừ, anh chỉ sợ em không thích, chê nó lỗi mốt thôi."
"Không, vẫn đẹp lắm! Anh đúng là có mắt thẩm mỹ, lại chọn được nhẫn vừa khít tay em luôn."
Tôi lấy tay xoay xoay chiếc nhẫn chăm chú nhìn. Anh ấy hiện giờ đang đang dần tập thay đổi, rất yêu tôi, rất chiều chuông tôi, nhưng sao tôi lại không có chút cảm giác gì? Sau bao lần thăng trầm, rốt cuộc tôi còn yêu anh không? Tình cảm này của tôi, cuối cùng là tình yêu hay lòng thương hại?
Khi tôi nói ra những điều này với Mai, nó hỏi:
"Hiện giờ mày có hạnh phúc khi ở bên Minh không?"
"Tao không còn chút cảm giác nào nữa, mặc dù anh ấy luôn làm những điều rất tốt với tao."
"Vậy mà mày vẫn đồng ý cưới Minh à?"
"Cuộc hôn nhân trong thời điểm này, tao thực sự không mong muốn. Nhưng nói ra, tao sợ Minh đau lòng, anh ấy hiện giờ thay đổi rất nhiều rồi. Với lại từ trước đến nay, có cãi nhau cũng chỉ vì anh ấy yêu tao quá!
"Mày suy nghĩ cho kĩ đi. Hôn nhân là chuyện cả đời, đừng vội vàng. Trước kia thấy mày yêu Minh nên tao không cản. Nhưng bây giờ, khi tình cảm không còn, nếu cứ cố yêu thì quãng đời sau này của mày có hạnh phúc không? Với lại tao thấy Sếp cũng rất thích mày mà? Sao không tự cho mình cơ hội thứ hai?"
"Mai, tao 27 tuổi rồi. Con mày cũng 3 tuổi rồi. Nếu giờ tao bỏ Minh..."
"Suy nghĩ cho kĩ đi, tao cũng chỉ khuyên mày vậy thôi, còn như thế nào là ở mày."
Đêm đó nằm trong vòng tay anh mà tôi thao thức, người đàn ông này đã ở bên tôi 7 năm nay rồi, từ thời còn là sinh viên đi xe số, ở nhà trọ, muốn đi chơi phải tính toán chi li. Hồi đó chúng tôi đã từng hạnh phúc đến thế nào. Cho đến khi có việc làm, mua được căn hộ lớn thế này tôi biết đó là bao sự phấn đấu không ngừng của anh vì tương lai chúng tôi. Nhưng mọi chuyện đang đi theo chiều hướng nào đây?
Tôi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Minh khiến anh giật mình tỉnh dậy.
"Em không ngủ được à?"
"Tự nhiên em bị tỉnh, muốn ngắm kĩ lại gương mặt anh thôi!"
"Thấy thế nào?"
"Đẹp trai!"
"Chồng em mà!"
"Anh à, anh có nhớ 7 năm trước không? Khi chúng mình chẳng có tiền, nhưng chẳng bao giờ phải đau đầu lo nghĩ bao nhiêu thứ chuyện như bây giờ..."
"Sao tự nhiên em lại nói thế?"
Minh nhìn tôi ngờ hoặc. Tôi bối rối, định nói không có gì, nhưng suy nghĩ một lúc sau, tôi rụt rè nói:
"Chúng ta hoãn hôn đi! Em... em thực sự chưa chuẩn bị tâm lý, em nghĩ mình cần thời gian."
Minh sững sờ nhìn tôi, anh không thể tin vào những gì mình vừa được nghe thấy.
Những ngày hôm sau, tôi vẫn cố gắng về nhà sớm nấu cơm chờ anh như mọi ngày. Anh thường về muộn, thỉnh thoảng người lại có mùi bia. Nhưng tôi không dám mở lời hỏi. Chúng tôi lặng lẽ dùng bữa với nhau mà chẳng hề có bất cứ câu chuyện nào. Buổi tối anh cũng không vào phòng ngủ sớm đợi tôi như mọi khi, anh vào rất muộn và nằm quay lưng lại với tôi. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, quay sang nhìn trộm tôi hình như có điều gì muốn nói nhưng rồi lại thôi. Chưa bao giờ mối quan hệ giữa hai người chúng tôi lại rơi vào trạng thái nặng nề đến vậy.
Ba ngày sau anh liên tục về nhà trong tình trạng say khướt, tôi đỡ anh từ ngoài cửa vào ghế sofa, anh đẩy mạnh tôi ra quát:
"Tránh ra, tôi không cần cô thương hại!"
Tôi chỉ biết đứng lặng nhìn anh. Minh không biết uống bia, khiến anh thành ra thế này, tôi biết anh ấy chắc phải hận tôi lắm. Tôi tiến lại gần đắp tấm chăn mỏng lên người anh lí nhí nói: "Em xin lỗi". Nhưng có lẽ, Minh chẳng nghe thấy gì.
Chúng tôi sống không khác gì một cặp vợ chồng ly thân suốt trong một tháng. Anh ít về nhà hơn, nếu có về cũng là lúc 2-3 giờ sáng và ngủ ngoài ghế sofa. Thỉnh thoảng nghe tiếng anh ho, tôi đau lòng nhưng chẳng biết phải làm thế nào, ngay cả lọ chanh muối tôi để trên bàn mong anh mang đi làm uống khỏi bệnh, anh cũng chẳng thèm cầm đi.
Quan hệ của chúng tôi lúc này là gì? Tại sao vẫn có thể sống chung một mái nhà cơ chứ? Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng dám dũng cảm nhắn tin cho anh, nói tôi sẽ chuyển nhà để cả hai có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện. Thông báo đã được đọc, nhưng không trả lời. Tôi vốn dĩ không hy vọng anh bảo tôi đừng di, nhưng nhìn hai chữ đã đọc vẫn không khiến tôi khỏi đau lòng.
Tôi vẫn sống cuộc sống tất bật nơi văn phòng và tẻ nhạt khi về nhà. Cảm giác tội lỗi, trống vắng, điện thoại vẫn không có bất kỳ hồi âm nào từ anh.
Bỗng một ngày, tin nhắn của anh đến vào lúc nửa đêm. Tôi vồ lấy điện thoại rồi lặng đi khi nhìn dòng chữ:
"Em đã lừa dối tôi bao lâu rồi?"
"Anh nói cái gì? Em không hiểu!"
"Đừng giả vờ nữa, em đã từng cùng bao nhiêu người trong thời gian yêu tôi, rốt cuộc tôi là người thứ mấy?"
Mắt tôi mờ đi, hoá ra từng bấy năm bên nhau, anh vẫn luôn ngờ vực mọi thứ về tôi. Anh nói anh tin tôi, thì ra không phải là như thế, anh nói anh yêu tôi, hoá ra tình yêu của anh cũng chỉ đến vậy. Tôi cười trong nước mắt, phải rồi, lỗi là ở tôi, lỗi là do tôi đã luôn khiến anh phải suy nghĩ quá nhiều.
"Bỏ đi, không cần trả lời nữa. Tôi say!"
Hoá ra khi làm tổn thương nhau, người ta có thể dễ dàng mượn cớ say để quăng vào nhau hai chữ "bỏ đi" và cho rằng mọi việc như chưa bao giờ xảy ra, mọi nỗi đau như chưa bao giờ từng có...
"Hiên, tôi rất yêu em, kể cả trước kia lẫn bây giờ, tình cảm của tôi 7 năm nay chưa hề thay đổi, lúc nào tôi cũng có suy nghĩ em sẽ là vợ của mình. Tôi luôn cố gắng phấn đấu để em có một cuộc sống không thua kém những người khác, nhưng cũng có thể do tôi làm tổn thương quá nhiều nên em từ lâu chẳng còn tình cảm với tôi. Thực sự xin lỗi, có lẽ tôi quá yêu em nên không thể kiềm chế được bản thân mình trong những cơn tức giận. Hôm em nói chúng ta hoãn cưới, tôi vô tình đọc được tin nhắn của em với Mai, thì ra bấy lâu nay em chỉ thương hại tôi thôi à? Nực cười thật đấy! Hóa ra tôi lại yêu một người không hề yêu tôi và luôn cố gắng hết mình vì người đó? Em muốn hủy hôn đúng không? Tôi cũng hủy hết thiệp mời rồi! Sẽ chẳng còn đám cưới nào giữa tôi và em nữa cả. Coi như tôi hoang tưởng, tự vẽ ra mọi thứ đi. Từ giờ tôi sẽ không ở bên em nữa, em có thể thoải mái uống bia, thoải mái đi chơi về muộn, thoải mái gặp gỡ giao lưu với những người đàn ông khác mà không cần để ý đến sự tồn tại của tôi nữa rồi. Chắc em vui lắm phải không? Nhìn em vui là tôi vui rồi, em nhớ điều đó chứ? Vậy nên em nhớ hạnh phúc và đừng quên chăm sóc mình. Cảm ơn em vì 7 năm bên tôi! Tạm biệt!"
Tôi lặng người, nước mắt rơi lã chã.
Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn 7 năm chúng tôi yêu nhau.
Thì ra khi yêu cũng đau, nhưng khi chia tay, còn đau hơn gấp vạn lần.
Theo blogradio.vn
Đã đến lúc em phải quên rồi Quên được anh chỉ là điều sớm hay muộn. Em sẽ sống một cuộc đời khác, yêu một người khác, mỉm cười với một tin yêu khác. Rồi em sẽ trở thành cả thế giới của một ai đó, không phải anh! Viết cho anh - những lời cuối cho chuyện tình chúng mình! Thì thầm nơi bàn phím, em muốn anh biết...