Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu

Theo dõi VGT trên

Không ai có thể đi mãi một con đường, không ai có thể chắc chắn rằng người yêu ta sẽ mãi đứng một nơi để đợi ta trở về, vì thế đừng để ai đó đợi ta quá lâu, hãy trở về khi còn có thể, tình yêu và cuộc đời luôn cần ta viết nên một cái kết trọn vẹn nhất.

Người ta thường dùng sự chờ đợi làm thước đo cho tình yêu. Một người yêu bạn chưa chắc sẽ đợi được bạn nhưng một người đợi được bạn chắc chắn là người rất yêu bạn. Đằng sau sự chờ đợi đó là cả sự đánh đổi, đó là những năm tháng thanh xuân đằng đẵng và mòn mỏi, lặng nhìn yêu thương cứ dần tuột khỏi kẽ tay. Người ta thường khuyên khi yêu ai đừng hy vọng quá nhiều và chờ đợi người tình quá lâu. Nhưng hơn tất cả là lời khuyên dành cho người ra đi, đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu. Bởi vì chẳng có ai đứng mãi một chỗ để đợi một người.

Truyện ngắn: Trong tuyệt vọng điều người ta cần nhất là tình yêu (Nguyễn Hoàng Dương)

Chuyến xe khách đưa tôi đến Đà Lạt vào một ngày phảng phất mưa, ngồi trong xe vẫn cảm nhận được cái lạnh rất riêng của thành phố mờ sương, cái lạnh không đến mức khắc nghiệt như ngoài miền Bắc, nhưng đủ để ai đó thèm một cái nắm tay thật chặt.

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 1

Ngoài kia sắc dã quỳ đang rạo rực cả một góc trời, đâu đó phảng phất hương vị của ly trà chiều tỏa ra từ một ô cửa sổ khép hờ trong thị trấn. Những con đường dốc đôi khi mới thấy bóng người, nhưng một khi con người xuất hiện lại hòa hợp với thiên nhiên một cách kỳ lạ. Như những cô gái Đà Lạt dịu dàng buông hờ mái tóc, thả nỗi nhớ chênh vênh. Như bóng những người già đổ dài trên những cung đường, chầm chậm hồi tưởng lại chuyện xưa cũ. Hay như cái vẻ háo hức của một kẻ lữ hành vừa đặt chân đến một mảnh đất nhiều hứa hẹn.

Tôi đứng trên một đồi thông lộng gió, cái lạnh luồn vào trong tóc, luồn vào bàn tay tôi, se sắt… Tôi đã hiểu vì sao người ta luôn tìm về với thành phố này khi lòng bộn bề, ngổn ngang hay khi cuộc sống của họ gặp những điều trắc trở. Thành phố đẹp và buồn như một người bạn mới quen nhưng đã hiểu mình đến tận cùng. Như khi tôi đứng giữa đất trời, chẳng còn thấy ngút ngàn những ngôi nhà cao tầng, hay khói bụi từ các nhà máy, chỉ thấy những mái nhà ẩn hiện trong làn khói sương bảng lảng, chỉ nghe thấy tiếng gió rì rào, tiếng đàn chim gọi nhau về tổ… Bỗng thấy lòng nhẹ tênh và an yên đến lạ.

Và thành phố này đã cho tôi gặp Dương, một chàng họa sĩ trẻ. Dương cũng là tên đứa em trai duy nhất của tôi, tiếc là đã không may qua đời trong một vụ tai nạn cách đây 5 năm. Tôi gặp Dương tình cờ trong một quán cà phê nằm dưới một góc núi thưa người, khi ấy Dương đã nhận ra tôi, vốn là một người sống lặng lẽ, tôi khá ngạc nhiên khi có độc giả nhận ra mình, nhất là ở một thành phố xa lạ. Dương nói rất thích những câu chuyện tôi viết và không ngờ lại được gặp tôi ở đây.

Dương nhỏ người, da hơi xanh xao nhưng nụ cười thì đặc biệt rạng rỡ và đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm. Chàng trai với vóc dáng nhỏ nhắn đã trở thành người giúp tôi thêm yêu hơn cái thành phố mờ sương này. Dương hay cùng tôi đi trên những con đường dốc quanh co, những khi mệt lại tấp vào quán ven đường thưởng thức một tách trà nồng ấm. Có những đêm Đà Lạt se lạnh, Dương vẫn tỉ tê rủ tôi đến những khu chợ đêm đã trở thành đặc trưng của thành phố.

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 2

Có những chiều lộng gió, Dương đưa tôi đến một thung lũng tưởng như dài bất tận, nhìn mãi cũng chỉ một màu xanh bát ngát của những đồi chè, cảm giác mình nhẹ tênh như một cơn gió sắp bị cuốn vào đại ngàn xa xôi, chúng tôi đứng trên cao, cảm giác cả đất trời thu vào trong mắt, mỗi người đều đang nghĩ về những câu chuyện của riêng mình.

Tôi kể Dương nghe về công việc của mình và về một tình yêu đã trải qua rất nhiều thăng trầm rồi hai chữ “không hợp” được thốt ra ngay khi tôi đã tin vào một đám cưới viên mãn. Và đó cũng là lý do tôi có mặt ở đây. Tôi cũng không hiểu vì sao mình có thể kể cho Dương nghe một cách nhẹ nhàng đến vậy, còn Dương chỉ đáp lại tôi bằng một giọng điệu nhẹ như gió:

- Ít ra thì Vy vẫn biết người đó còn tồn tại…

Ánh mắt Dương bỗng nhìn về một phía khác xa xôi, chưa bao giờ tôi thấy chàng trai luôn vui vẻ bên tôi trở nên cô đơn đến vậy giữa đất trời. Mặc dù đôi lúc quan sát, tôi thấy trong đôi mắt rất sáng của Dương đôi khi lại hiện lên những vệt hằn mông lung sâu tận đáy. Một chiều Đà Lạt buồn và ảm đạm, Dương kể tôi nghe về An Thy, cái tên nhẹ như gió, dịu dàng như hương. Một cô gái có mái tóc màu hạt dẻ đến bên Dương trong một chiều Đà Lạt buồn như hôm nay. Cô gái mong manh đến mức chỉ một cơn gió thổi qua đủ làm hai má cô ấy ửng hồng, cô gái có giọng nói nhẹ nhàng, khe khẽ tan trong không gian, làm xao xuyến chàng họa sĩ phố núi. Chuyện tình của họ đẹp và lãng mạn như khung cảnh nơi đây, dường như đất trời Đà Lạt đã vun đắp cho mối tình của họ thêm nồng nàn, tình yêu của họ giản đơn nhưng sâu đậm như những thảm xanh ngoài kia mênh mông, dài bất tận. Cho đến khi An Thy quyết định đi du học ở Osaka, cô gái nhỏ đã đến một vùng đất xa lạ để thực hiện giấc mơ của mình. Cô gái Đà Lạt dịu dàng, trầm mặc ấy đã rời khỏi thành phố mờ sương trong một chiều tắt nắng, cùng lời hứa với Dương:

- Em sẽ trở về thôi…

Từ hai chân trời không nhau, họ trao gửi yêu thương qua những lá thư, những tin nhắn, những cuộc gọi đường dài, có những lần Dương muốn bỏ hết tất cả để sang tìm cô thế nhưng luôn bị An Thy ngăn cản:

- Em sẽ về sớm thôi mà…

Có lần cô gửi cho Dương một bức hình cô chụp cùng những người bạn Nhật Bản, cô gái nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc kimono truyền thống, trông cô xinh xắn như một chú chim nhỏ, nụ cười cô vẫn thật rạng rỡ, trên phông nền đỏ rực của lá phong, mái tóc màu hạt dẻ của cô đôi khi lại ánh lên sắc hồng của hoàng hôn mùa thu, có vẻ An Thy thật ổn, thế nhưng Dương lại có một dự cảm không lành. Đó là bức ảnh cuối cùng An Thy gửi cho Dương, những tin nhắn không có hồi âm, những cuộc gọi đường dài chỉ được đáp lại bằng những tín hiệu vô cảm, những thông tin của cô trên mạng xã hội cũng đột nhiên biến mất. Dương hoảng loạn, anh sang tận Osaka để tìm An Thy nhưng vô vọng, cô biến mất như không để lại một dấu vết gì.

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 3

Đã hai năm trôi qua, Dương trở lại với cuộc sống bình thường ở thành phố quen thuộc. Thế nhưng chưa khi nào Dương thôi hy vọng vào lời hứa sẽ trở về của An Thy, Dương vẫn ở đây và vẫn đợi cô trở lại nơi họ đã từng gặp gỡ. Tôi đưa mắt về phía ngút ngàn xa xăm rồi quay sang nhìn Dương, ánh mắt cậu trở nên trĩu nặng hơn bao giờ, mặc cho ngoài kia đàn chim đã dáo dác bay về, tôi và Dương vẫn đứng lặng như thế, không biết là bao lâu.

Tôi tạm biệt Đà Lạt vào một ngày cuối đông, khi những cánh hoa dã quỳ thôi không còn rực rỡ thay vào đó là những thảm hoa cải trắng tinh khôi phủ kín hai bên đường, Dương cùng tôi đi mua những món đặc sản của Đà Lạt để làm quà, cùng nụ cười rạng rỡ:

- Nếu lần sau trở lại, Vy hãy tìm Dương nhớ, Dương sẽ vẫn luôn ở đây…

Tất nhiên Dương sẽ không đi đâu khi An Thy còn chưa trở về, tôi nghĩ vậy. Tôi xa Đà Lạt, cũng vào một ngày mưa phảng phất…

Tôi trở lại Đà Lạt vào khoảng một năm sau đó trong chuyến công tác dài ngày, giống như là duyên nợ, tôi quay lại đây cũng vào một mùa dã quỳ bung nở, điểm thêm chút tình nồng cho thành phố đã vào mùa đông. Tôi tìm Dương, tôi mất liên lạc với Dương cách đây khoảng nửa năm. Tôi hỏi thăm thông tin của Dương khắp nơi nhưng không ai biết cậu đã đi đâu. Tôi đứng trên đồi thông năm nào, lòng cô độc đến lạ lùng…

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 4

Thế rồi tôi tìm thấy Dương trong một bệnh viện trong thị trấn. Dương nằm trong một căn phòng nhỏ, chiếc giường được kê sát bên một ô cửa sổ, bên ngoài khung cửa, một cây bàng trơ trụi giữa mùa đông. Căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối đã giày vò chàng trai trẻ trong những cơn đau. Bác sĩ khuyên Dương nên đến những bệnh viện lớn trong các thành phố khác để có những phương thức điều trị triển vọng hơn, nhưng Dương nhất quyết không đi… Dương nằm đó, ánh mắt xa xăm nhìn ra cây bàng ngoài cửa sổ, căn bệnh quái ác khiến cậu đã gầy nay trông càng yếu ớt. Có những lúc Dương đứng bên cửa sổ, ánh nắng hiếm hoi của mùa đông nghiêng qua vạt áo cậu, cây bàng vẫn tiếp tục rơi rụng những chiếc lá khô khốc, Dương cô độc hơn bao giờ.

Gặp lại tôi, Dương vẫn cười nụ cười rạng rỡ như ngày đầu tôi gặp và giấu nỗi buồn ở trong đôi mắt, tuy nhiên chúng tôi đều không thể tưởng tượng được lại có một cuộc hội ngộ trong hoàn cảnh như thế này.

Tôi chứng kiến Dương quằn quại trong những cơn đau, mồ hôi vã ra khắp người, Dương nắm chặt hai bàn tay lại, chịu đựng, thế rồi thiếp đi khi những sợi tóc trên trán đã ướt bệt, dính vào nhau vì mồ hôi. Những ngày Dương vật lộn với cơn bạo bệnh, không một người thân nào bên cạnh, tôi cũng không hỏi, chỉ có Phan, anh chàng bác sĩ tốt bụng và ấm áp đã ở bên cạnh Dương và làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ cậu và giờ có thêm tôi, dù thực ra tôi cũng chẳng biết phải làm gì cho Dương lúc này.

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 5

Những ngày ở bệnh viện, Dương vẫn tiếp tục vẽ, những bức tranh đẹp đến mê hồn, cậu vẽ một cánh đồng hoa dã quỳ mênh mông, trời vẫn xanh một màu xanh dịu dàng nhất, có một cô gái nhỏ, dáng người mong manh, tay mân mê một cánh hoa dã quỳ vàng rực. Ở phía xa, một chàng trai đưa tay muốn chạm vào tóc cô nhưng không thể chạm tới. Bất cứ ai nhìn thấy bức tranh đó cũng đều tấm tắc ngợi khen, nhưng chẳng ai biết chàng họa sĩ đã vẽ nó trong những cơn đau và cũng không ai hiểu câu chuyện đằng sau bức tranh đó. Dù sao trong những lúc tuyệt vọng đến cùng cực, điều người ta cần nhất vẫn là tình yêu.

Một chiều, Phan báo tôi sức khỏe của Dương có vẻ khá hơn, tôi dẫn Dương đến nơi chúng tôi thường hay đến, trên đồi thông cao, Dương nhìn ra phía xa, dã quỳ vẫn rực rỡ nhưng không có cô gái nào như bức tranh cậu vẽ. Dương nói với tôi vẫn giọng nói nhẹ nhàng len vào trong gió:

- Thực lòng Dương mong Vy hạnh phúc và đừng để ai đợi mình quá lâu Vy nhớ.

- Cô ấy sẽ trở về sớm thôi, chừng nào Dương vẫn ở đây đợi, cô ấy nhất định sẽ trở về.

Dương nhìn tôi, rồi lại nhìn ra xa với ánh mắt u buồn, giọng nghẹn ngào:

- Dương sợ mình sẽ không đợi được đến khi cô ấy về. Dù sao Dương chỉ hy vọng cô ấy sẽ hạnh phúc ở một chân trời khác. Mà Vy đừng viết những câu chuyện buồn nữa nhớ, chẳng ai thích nghe những điều không trọn vẹn hay những cái kết không có hậu, chúng ta đều xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất, ở phía cuối con đường mình đi…

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 6

Trên đời luôn có những điều như đã được định sẵn, tôi vốn luôn tin vào điều kỳ diệu, tôi luôn mong nó sẽ đến với những người tôi yêu mến, nhưng đến cuối cùng vẫn không có điều kỳ diệu nào xảy ra cả.

Một chiều mùa đông ảm đạm, khi chiếc lá cuối cùng của cây bàng trơ trụi bên cửa sổ rụng xuống, cũng là lúc Dương ra đi. Chàng họa sĩ vui vẻ bên tôi ngày nào đã nhẹ nhàng ra đi như thế, với một tình yêu chưa trọn vẹn. Sự ra đi của Dương không khiến tôi đau đớn một cách bàng hoàng như khi tôi hay tin em trai mình mất, nó là một nỗi đau day dứt, nhói buốt tận sâu trong tim. Tôi đã khóc ướt đẫm chiếc áo blouse trắng của Phan, không cứu được bệnh nhân của mình, anh chắc chắn cũng rất đau. Tôi biết ngoài kia, dã quỳ vẫn phô trương sắc màu rực rỡ của nó, Đà Lạt vẫn đẹp và buồn, chỉ có điều người bạn thân thương của tôi, cậu ấy đã không còn nữa… Tôi tự hỏi liệu giờ này, ở một phương trời nào đó, An Thy có biết chàng trai đã chờ đợi cô ấy bao năm, cậu ấy đã không đợi được cô nữa rồi…

Tôi ở lại Đà Lạt sinh sống và làm việc, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình nợ nơi đây một điều gì đó và đã đến lúc tôi dừng lại những hành trình phiêu lưu, tôi cần tìm một vùng đất bình yên cho mình. Tôi vẫn viết, nhưng những câu chuyện không còn buồn và đau đớn đến day dứt nữa, không còn những bi kịch không lối thoát, giống như trước đây tôi luôn nợ các nhân vật của mình một lối đi, đã đến lúc tôi cho họ những cái kết trọn vẹn và hạnh phúc nhất, vì Dương nói đúng, họ xứng đáng có được điều đó.

Đừng để ai đó phải đợi mình quá lâu - Hình 7

Hai năm sau khi người bạn thân thương của tôi ra đi cùng lời chúc phúc dành cho mình, tôi kết hôn với Phan. Tình yêu của tôi và anh đến tự nhiên, từ sự đồng điệu, từ những ánh mắt cùng hướng về một phía, tình yêu ấy đến nhẹ nhàng như cách thành phố này đến với tôi, dịu dàng và chân thành nhất. Và tôi không muốn anh chờ đợi, tình yêu của chúng tôi phải chờ đợi. Tôi biết sự mong manh của cuộc sống, thành phố này và những con người ở đây đã dạy tôi cách trân trọng những thứ xung quanh mình, dù là những điều nhỏ nhất. Không ai có thể đi mãi một con đường, không ai có thể chắc chắn rằng người yêu ta sẽ mãi đứng một nơi để đợi ta trở về, vì thế đừng để ai đó đợi ta quá lâu, hãy trở về khi còn có thể, tình yêu và cuộc đời luôn cần ta viết nên một cái kết trọn vẹn nhất.

Có một chiều nọ, tôi đến thăm Dương, cậu đã ngủ giấc ngủ yên bình dưới mảnh đất Đà Lạt yêu dấu. Một cô gái dáng vẻ mong manh, với mái tóc màu hạt dẻ, cô đứng lặng bên mộ Dương. Cô nhìn thật kỹ chàng trai trong ảnh. Trời bỗng đổ mưa, tôi thấy những hạt trong suốt khẽ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, cũng không rõ đó là nước mắt hay nước mưa. Ở phía xa, dã quỳ vẫn đẹp mơ màng như trong bức tranh Dương vẽ, cô gái trong tranh đã trở về, chỉ là chủ nhân của nó thì lại không còn nữa. Đây không phải là cái kết tôi từng mong đợi, không phải là một khoảng khắc hạnh phúc tôi muốn vẽ ra cho người bạn của mình, nhưng sự trở về của cô gái ấy làm tôi thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết, có cảm giác gì thật nhẹ nhõm len vào trái tim tôi.

Tôi đã đứng ở đó, nhìn cô gái ấy rất lâu mà không để ý Phan đã đứng che ô cho mình từ lúc nào. Anh khẽ nói:

- Mình về thôi em…

Ngoài kia, dã quỳ vẫn rực rỡ cả một góc trời…

Theo bogradio.vn

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình

Không phải tình yêu nào cũng đến được với nhau. Có những người cứ lặng lẽ đi bên đời nhau, nhưng chưa bao giờ gọi nhau bằng hai tiếng "người yêu".

Có những tình yêu dù mãnh liệt vẫn không chiến thắng nổi sự sắp đặt của số phận. Tình yêu ấy vẫn cứ như dòng nước âm thầm chảy, tưới mát cho những năm tháng thanh xuân. Không phải đi cùng nhau đến cuối con đường mới là tình yêu trọn vẹn, mà là những năm tháng ấy ta đã sống trọn vẹn với trái tim mình.

Truyện ngắn: Bình yên trong ký ức (Yumi Lê)

Những chiếc lá vàng lặng lẽ thả mình cuốn theo cơn gió thoảng qua. Lại một mùa bằng lăng thay lá, lại một mùa đợi chờ chóng qua. Thảo Mai nhướn thân người mệt mỏi khỏi giường, bước từng bước mệt mỏi về phía khung cửa đang he hé mở, cô thẫn thờ nhìn mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua theo nhịp chảy của thời gian.

Đã sáu năm trôi qua, cô vẫn đợi một điều mông lung mơ hồ nào đó mà chính cô cũng chẳng biết. Cô bây giờ như đóa hoa trên cành dần héo rụng với căn bệnh quái ác này. Mái tóc đen tuyền giờ chỉ còn lưa thưa vài sợi, gương mặt xinh xắn của cô giờ đầy những vết ban đỏ quái dị. Cô chẳng muốn ra ngoài, chẳng muốn gặp bất cứ ai, kể cả cậu ấy. Nước mắt lăn dài trên khóe mi.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 1

Năm 17 tuổi...

Mùa thu năm ấy, có cô gái loay hoay trên tán cây vàng rực. Cuối cùng cô gái cũng lấy được quả cầu mắc trên cành cây, nhưng khi quay xuống mới thấy mình đã cách mặt đất một khoảng khá xa. Bệnh sợ độ cao của cô vẫn không thể khắc phục được. Đôi tay cô run rẩy, ánh mắt nhìn xung quanh cầu cứu.

Tiếng chuông báo giờ vào học reo lên, mọi người kéo nhau về lớp, không ai chú ý đến biểu hiện kỳ lạ của cô. Cô định gọi nhưng không hiểu sao không thể cất lên lời. Cô loay hoay với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, bỗng một giọng nam trầm trầm vang lên:

- Cậu dám trèo cao như vậy mà không có can đảm để leo xuống sao?

Cô lấy lại chút bình tĩnh xoay người nhìn phía dưới tán cây đang khuất tầm nhìn bên trái. Một bạn nam dáng cao cao đang nhìn về phía cô lắc đầu cười cười. Cô vừa vui mừng vừa có chút sợ hãi, sợ cậu sẽ đi mất, cô cất giọng khe khẽ:

- Cậu có thể giúp tôi một chút được không?

- Vậy cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?

- Tôi...

- Cậu nhảy xuống đây tôi sẽ đón lấy cậu, được chưa?

Gương mặt cô đỏ ửng dưới ánh mặt trời chói chang, cô cố che đi biểu hiện ngượng ngùng trên gương mặt rồi nói tiếp:

- Việc này... nếu để mọi người bắt gặp một đứa con trai với một đứa con gái ôm nhau trong trường thì...

- Vậy cậu cứ tiếp tục ở đấy suy nghĩ vớ vẩn đi, tôi phải vào lớp!

Cậu ta vừa nói vừa quay đầu bỏ đi. Cô bối rối gọi theo nhưng cái dáng cao cao ấy đã khuất dần ở cuối sân trường. Chỉ tại cô ngang bướng cá cược với tụi bạn rằng mình dám trèo lên lấy quả cầu để báo hại bị kẹt trên này.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 2

Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, nhòe cả tầm nhìn, tay chân cô như chẳng còn chút sức nào, sắp ngã đến nơi. Bỗng giọng nói quen quen lại cất lên:

- Bây giờ cậu xuống được chưa?

Là bạn nam lúc nãy. Cậu ta nhìn cô với gương mặt lạnh lùng, tay còn giữ chặt chiếc ghế đẩu vừa tầm với của cô ra hiệu cô bước xuống. Cô chẳng dám nói lời nào, cứ thế ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta. Cảm giác sợ hãi thoáng chốc tan biến, trong tim cô nhen nhóm thứ cảm xúc lạ kỳ.

- Cảm ơn cậu! Mình là Thảo Mai.

Cô khẽ cất lên với giọng ngượng ngùng. Cậu ta dường như không nghe thấy, lặng lẽ quay đầu bỏ đi.

- Tôi tên Vũ.

Cuộc đời chính là một dòng chảy vội của thời gian. Những rung động đầu đời cũng chỉ còn trong kí ức, sẽ không bao giờ trở lại trong dòng thời gian của bất kì ai. Nó chợt đến rồi lạnh lùng bỏ đi như cơn gió mùa thu, vừa lành lạnh vừa se mát diệu kì.

Dưới góc nhỏ nơi sân trường năm ấy, cô đã thật sự biết rung động trước một người con trai. Tình yêu đơn phương của cô cứ âm thầm song hành cùng tình bạn giữa hai người. Mỗi ngày cùng nhau đến trường, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ôn thi, rồi cùng nhau hẹn hò với những đứa bạn sau giờ học. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, tình cảm cô dành cho cậu ấy cũng cứ thế lớn dần.

Ngày tốt nghiệp cấp ba, mỗi người một ngã rẽ. Cậu ấy học đại học ở thành phố. Còn cô, mọi ước mơ hoài bão như hóa thành cát bụi khi cô nhận được kết quả xét nghiệm, cô bị mắc căn bệnh Lupus ban đỏ hệ thống. Một căn bệnh tự miễn, các cơ quan trong cơ thể cô sẽ dần dần bị hệ thống miễn dịch đào thải. Cô không thể tiếp tục con đường học hành và cả tình yêu dành cho cậu ấy.

Ngày cậu ấy tỏ bày cùng cô, cô hiểu, nhưng cô chỉ biết im lặng và để mọi thứ đi về dòng chảy tình bạn như thuở ban đầu. Cô rất yêu Vũ, thứ tình yêu thầm lặng suốt bao năm qua. Cô chờ từng ngày đến khi cậu ngỏ lời nhưng cuối cùng mọi thứ đều vụt tắt. Ngày cậu ấy rời Tây Nguyên đi học, cô vẫn lặng im không trả lời về mối quan hệ giữa hai người. Tình yêu ấy, cô cất riêng vào nỗi nhớ. Vũ vẫn về thăm cô mỗi tháng, đưa cô đi chơi, càng khiến cô chẳng thể buông tay tình cảm của mình.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 3

Mùa hè năm 21 tuổi, Vũ cùng nhóm bạn đại học về thăm quê. Mọi người rủ nhau cắm trại bên ngọn đồi gần nhà, cô cũng được mời tham gia cùng. Đó chính là lần đầu tiên có có cảm giác được bên nhiều bạn bè sau mấy năm mỗi người một phương trời. Nhóm bạn thời cấp ba của cô dường như mất hết liên lạc, chỉ còn mình Vũ vẫn nhớ đến cô.

Buổi cắm trại ấy mọi người đều tất bật công việc, các cậu con trai thì chia nhau vào núi tìm củi khô, người thì câu cá bên suối. Nhóm các cô gái thì chia nhau trang trí lều. Cô và một cô bạn trong nhóm của Vũ chuẩn bị buổi tối cho mọi người.

Cô nàng tên là Vy, một cô gái Sài thành khá hoạt bát và hòa đồng. Vy biết cô sức khỏe không tốt nên giành hẳn công việc của cô để làm, thi thoảng lại bắt chuyện vài câu với cô cho đỡ buồn chán, rồi kể cô nghe về chuyện cậu ấy ở Sài Gòn.

Hóa ra lên đại học Vũ lại cở mở hơn nhiều, chẳng còn dáng vẻ cậu con trai năm nào lạnh lùng với một cô gái yếu đuối như cô. Cô nhìn theo dáng người cao cao của cậu ấy đang vui vẻ cùng mọi người. Đã lâu rồi cô chưa thấy cậu cấy cười rạng rỡ đến thế. Cô chợt nhận ra cậu ấy không còn giống Vũ ngày nào cô quen biết, không còn là cậu con trai năm nào trên góc sân trường đầy nắng, khoảng cách giữa hai người giờ đây dường như đã ngày càng xa cách.

- Các cậu, bọn mình lên đồi hái quả rừng nhé!

Vy hăng hái chạy đến chỗ Mai nắm tay cô, gọi khẽ:

- Vũ gọi bọn mình đi hái quả kìa, cậu có muốn đi không?

- Mình...

- Cậu ấy mắc bệnh sợ độ cao đấy. Cậu ấy sẽ không đi đâu.

Vũ nhìn cô mỉm cười bước tới chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô nói tiếp:

- Cậu ở yên đây nhé, bọn mình sẽ quay lại ngay.

Ánh hoàng hôn dần tắt lịm, tiếng chim rừng gọi bầy về tổ vang lên. Mọi người vui vẻ leo lên sườn đồi, xa xa cô trông thấy dáng cậu ấy dìu Vy bước xuống, ánh mắt cậu ta nhìn Vy thật ấm áp và dịu dàng.

Hóa ra chuyện mọi người hay đùa với nhau hai người họ là một cặp là có thật. Dù rằng cả hai không thừa nhận nhưng chính cô cũng không thể dối được lòng mình rằng vốn dĩ mối quan hệ của cô và cậu ấy vẫn chỉ là mơ hồ.

Cô chợt nghĩ đến tình cảm của mình, tim chợt loạn đi vài nhịp. Rốt cuộc bao nhiêu năm qua dù rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn không rõ ràng, vẫn chỉ là một mối quan hệ giữa hai người bạn thân khác giới, nhưng cô vẫn muốn một lần được nói yêu cậu ấy. Thế nhưng cô chẳng đủ dũng cảm.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 4

Vũ không nói gì về mối quan hệ giữa họ sau ngày cậu ấy bày tỏ cùng cô, nhưng cậu ấy chưa bao giờ tránh mặt cô, chưa bao giờ muốn xa rời cô. Cô không biết gọi sự quan tâm của cậu ấy với cô là gì, gọi những ân cần mà cậu ấy dành cho cô ngần mấy năm trời kia rốt cuộc ra sao. Nhưng tình cảm cô dành cho cậu ấy mãi mãi là sự thật.

Hóa ra, tình cảm cất giữ trong lòng không phải là hạnh phúc mà chỉ là nỗi đau của riêng một người. Cô không có quyền trách bất kì ai, cô cũng không có tư cách trách Vy, bởi chính cô không đủ dũng cảm nói ra tình cảm của mình, cô chỉ có thể lặng lẽ ở một góc nào đó dõi theo cậu ấy, dù rằng giờ đây trong tim cậu ấy đã tồn tại một hình bóng khác chẳng phải là cô.

Nước mắt ngưng đọng nơi khóe mi, những tiếng nhấc trong cất thành lời cứ thế nghẹn lại trong lòng. Mọi cố gắng bao nhiêu năm qua của cô để chống lại căn bệnh của mình để mong được bên cạnh cậu ấy gần hơn, lâu hơn nhưng rốt cuộc khoảng cách giữa hai người vẫn quá xa. Cô mơ hồ trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình chìm vào bóng tối tự khi nào.

Ánh nắng rọi qua khe cửa sổ như đánh thức cô sau một giấc ngủ dài. Cô khẽ nheo mày nhìn mọi thứ xung quanh. Cô chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, mà cũng không phải đêm qua, cô cũng không nhớ rõ khi nào. Cô chỉ biết mình rất mệt rồi mơ hồ ngất lịm và lúc này cô đã trở lại căn phòng đầy mùi thuốc quen thuộc của bệnh viện.

Sức khỏe của cô ngày càng yếu dần, cô dường như không còn chống đỡ được nữa. Hôm trước ngày Vũ trở về Sài thành để hoàn thành năm cuối cùng đại học, cậu ấy quay lại thăm cô rất lâu, còn kể cho cô nghe về rất nhiều chuyện, trong đó còn có câu chuyện về Vy.

Mỗi câu nhắc đến Vy, cậu ấy dường như rất hạnh phúc, gương mặt nở lên một nụ cười ấm áp khiến cô cũng có phần ganh tỵ. Quả thật, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, thay đổi cả cảm xúc của một người, nhưng nó không hề chừa chỗ cho một ai đó chờ đợi nhau.

Đơn phương thì đến cuối cùng cũng chỉ có thể là đơn phương. Tình yêu không thể nói ra thì đến sau cùng cũng chỉ là nỗi nuối tiếc cho người chôn giấu. Lẽ ra cô có thể mạnh mẽ nói ra tình cảm của mình, nhưng cô biết căn bệnh của cô thế nào, cô không đủ tư cách để yêu cầu cậu ấy bên cạnh mình những tháng ngày cuối cùng. Đơn phương thôi cứ mãi để là tình cảm của riêng cô và cô cũng chỉ muốn âm thầm chúc phúc cho cậu ấy.

Giờ đây, chỉ còn mình cô ngồi trong căn phòng lạnh lẽo ngắm nhìn từ chiếc là vàng lặng lẽ rơi. Cây có thể thay lá vàng để nảy lộc xanh, nhưng cuộc đời cô đã chẳng còn có thể nở xanh như vậy. Cô rất nhớ cậu ấy.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 5

Đã hơn một năm trôi qua, cô nhận được tin của cậu ấy thông qua một người bạn cũ. Cậu ấy sau khi tốt nghiệp đã ở lại Sài Gòn làm việc và chuẩn bị kết hôn cùng Vy. Cô cũng không còn lý do gì để chờ mong cậu ấy sẽ đến thăm cô. Cô cũng không muốn Vũ nhìn thấy gương mặt xấu xí này của mình, cô chỉ muốn cậu ấy có thể nhớ mãi gương mặt xinh đẹp hồn nhiên của cô ngày nào mới gặp.

Cô mệt nhoài cố bước từng bước về giường, mơ hồ chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ cô nhìn thấy các bạn, mọi người vẫn vui vẻ như ngày nào, mọi thứ như chẳng hề đổi thay. Cô nghe tiếng Vũ gọi mình, giọng cậu ấy vẫn ấm như thế. Cô mơ hồ cố mở thật to đôi mắt đang mờ dần của mình, cô nhìn thấy Vũ. Căn bệnh khiến mắt cô yếu dần, chẳng còn thể nhìn rõ thứ gì. Nhưng lúc này đây cô muốn dùng hết khả năng của mình để nhìn cậu ấy thật kỹ, cô không muốn khi tỉnh dậy lại quên mất cậu ấy. Cô đưa tay chạm khẽ vào gương mặt thân thuộc. Cô khẽ thì thầm:

- Cậu sao vậy, tại sao cậu lại khóc?

Vũ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giọng nghèn nghẹn đáp lại:

- Tôi không khóc...

- Có phải tôi đang mơ không, cậu đến gặp tôi? Tôi rất sợ khi thức dậy sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa, tôi thật sự rất nhớ cậu.

- Không phải mơ đâu, tôi về đây thăm cậu đấy, cậu phải nhanh chóng khỏe lại nhé.

- Nếu tôi khỏe lại, tôi muốn lần sau cậu có thể đưa tôi theo lên đồi hái quả nhé, tôi không muốn lần nào đi cậu cũng bỏ tôi lại một mình ở dưới đồi, tôi rất buồn.

- Được, tôi hứa với cậu.

Vũ dìu cô ngồi dậy tựa vào lòng mình. Hơi thở của cô yếu ớt như chiếc lá trên cành sắp rơi theo gió. Bàn tay lạnh lẽo của cô nắm chặt lấy tay Vũ, nụ cười chợt nở trên gương mặt tiều tụy của cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc đến vậy, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của cô.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 6

- Cậu có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau như thế nào không?

- Tất nhiên là nhớ.

- Tại sao cậu lại giúp tôi?

- Tôi lúc nhỏ cũng sợ độ cao nên tôi hiểu cảm giác của cậu, với lại cậu cũng là một người rất thú vị mà tôi biết.

- Cậu biết tôi?

- Phải, từ rất lâu rồi.

Vũ nhìn cô nở nụ cười đau đớn. Cậu ta biết đến cô trong một lần hội trại ở trường, cô là một cô gái năng động và đáng yêu. Hôm đó lớp của cô dự thi bóng đá nam, nhưng có bạn nam lớp cô đột ngột bị bệnh không thể tham gia được. Cô xin ban tổ chức cho mình thay thế, trông một cô gái nhỏ nhắn cùng một đám con trai chạy trong sân bóng thật thú vị. Vũ đã chú ý đến cô tự khi ấy.

- Thật ra tôi có một chuyện muốn nói với cậu. Từ rất lâu rồi, tôi đã thích cậu, thích cậu rất nhiều.

- Tôi biết.

- Sao cậu lại biết?

- Hôm qua tôi đến nhà cậu, mẹ cậu đã cho tôi xem nhật kí của cậu. Cậu ngốc thật đấy, tại sao trước kia cậu không nói với tôi.

- Tôi rất muốn nói với cậu, nhưng khi tôi biết tôi mắc bệnh tôi không muốn nói ra, tôi không muốn trở thành áp lực của cậu. Nhưng đơn phương với cậu, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

- Cậu đúng là ngốc thật mà. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ cậu không muốn chấp nhận tình cảm của tôi, tôi đã cố quên đi cậu thật nhiều lần, muốn rời cậu thật xa, nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm được.

- Cậu biết thì thế nào, không biết thì thế nào, dù gì chúng ta cũng không thể bên nhau.

Tình cảm trao đi lúc tuổi xuân ngây dại những tưởng như gió thoảng mây bay nhưng hóa ra cô đã vô tình đã dâng tặng cả con tim của mình, để rồi tự làm trái tim mình đầy sẹo

- Dù bây giờ thế nào đi chăng nữa, cũng đã không thể quay lại, tôi không hối hận vì đã chọn im lặng, tôi không mong cậu sẽ yêu tôi nhưng cậu có thể hứa với tôi rằng cậu sẽ không quên tôi chứ?

- Được.

Vũ lặng lẽ gật đầu đồng ý. Mọi thứ đã chóng qua, họ không thể quay lại. Dù rằng có duyên gặp gỡ trong cuộc đời này thì đến cuối cùng cũng không có phận để bên nhau. Vậy cố nuối tiếc làm chi những thứ đã qua mà hay thản nhiên chấp nhận những thứ hiện hữu quanh mình. Mai nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay Vũ mỉm cười nói tiếp:

- Cuộc sống của cậu giờ không còn là của riêng cậu nữa, Vy là một cô gái tốt, có cô ấy bên cạnh cậu tôi thật sự rất vui, cậu hãy trân trọng cô ấy, nhất định phải sống thật hạnh phúc, hạnh phúc luôn cả phần của tôi nữa nhé.

- ...

- Vũ à, chúng ta hãy yêu thật bình yên trong kí ức của nhau thôi nhé!

Cô tựa thân người không còn sức lực vào lòng cậu ấy, cô không còn thấy lạnh nữa. Bóng tối cô cũng không sợ, bên cạnh cậu ấy cô không còn sợ bất kì điều gì nữa. Cô mãn nguyện mỉm cười cho tất cả mọi thứ. Đến cuối cùng, cô cũng có thể mạnh mẽ nói ra trái tim mình, mạnh mẽ đối diện với tình cảm của cậu ấy. Cô an yên yên giấc trong vòng tay của người cô yêu ngần mấy năm qua...thật hạnh phúc.

Đôi lúc, tình yêu cũng không cần phải rực rỡ như đóa hoa mùa xuân, cũng không cần phải mãnh liệt như cái nắng mùa hạ mà chỉ cần bình yên bên nhau, bình yên yêu nhau mới chính là hạnh phúc.

Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình - Hình 7

***

Cuối cùng mùa thu cũng đã đi qua, mùa thu không bao giờ trở lại nữa. Thảo Mai yên giấc mãi mãi nơi bầu trời Tây Nguyên sinh ra cô. Vũ và Vy cũng kết hôn sau đó, họ cũng có một gia đình hạnh phúc ở đất Sài thành.

Mùa thu ba năm sau, Vũ trở lại Tây Nguyên với quyển nhật kí của Mai. Ngôi mộ của Mai nằm bên một triền đồi thoai thoải dưới một tán sim rừng thơ mộng. Vũ mang vài quả rừng đặt lên nắm mồ của Mai, Vũ cứ im lặng đứng đấy thật lâu.

Cô bạn hoạt bát năm nào của cậu giờ chỉ im lặng giữa núi rừng, không bày trò nghịch phá, cũng không suốt ngày kêu ca bên tai cậu. Những kí ức về Mai ùa về trong tâm trí cậu như mọi thứ vừa xảy ra hôm qua, lòng Vũ trống vắng hẳn, nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cậu.

Đơn phương không phải là sống chìm trong cô độc một mối tình với ai đó mà chính là cho đi một tình yêu không đòi hỏi đáp trả từ người kia. Cứ mạnh mẽ yêu thôi, cứ mạnh mẽ với chính tình cảm của mình dù kết quả có ra sao, để ta tin rằng tình yêu đơn phương đó vĩnh viễn không hề cô đơn.

Cơn gió nhẹ thoáng qua mang theo cả hương rừng xào xạc, tiếng suối chảy róc rách như một vũ điệu của thiên nhiên, như nỗi nhớ nhung của người ở lại. Hóa ra, tình yêu thầm lặng hướng về ai đó, có lẽ đến cuối cùng cũng không hẳn sẽ có một cái kết viên mãn nhưng chỉ cần ta là một hồi ức đẹp trong cuộc đời ai đó...là đủ. Vũ đặt nhẹ quyển nhật kí lên tấm bia còn mùi sơn mới, giọng nghèn nghẹn gọi:

- Chẳng phải cậu muốn được cùng tôi hái quả rừng sao, chúng ta sẽ cùng đi nhé!

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Thấy chồng buồn bã khi bác sĩ thông báo vợ mang thai con gái, cô liền nháy mắt nói một câu khiến anh tá hỏaThấy chồng buồn bã khi bác sĩ thông báo vợ mang thai con gái, cô liền nháy mắt nói một câu khiến anh tá hỏa
20:13:11 23/12/2024
Đi họp lớp, bạn cấp 3 khoe lương 200 triệu/tháng, tôi làm bảo vệ chỉ 200 nghìn đồng/ngày: Đánh bạo hỏi một câu, tất cả bỗng cúi gằm mặtĐi họp lớp, bạn cấp 3 khoe lương 200 triệu/tháng, tôi làm bảo vệ chỉ 200 nghìn đồng/ngày: Đánh bạo hỏi một câu, tất cả bỗng cúi gằm mặt
09:58:09 24/12/2024
Con dâu xuống tiền xây tặng bố mẹ chồng căn nhà 2 tầng nhưng tờ giấy rơi ra hôm mừng tân gia mới là điều gây sốcCon dâu xuống tiền xây tặng bố mẹ chồng căn nhà 2 tầng nhưng tờ giấy rơi ra hôm mừng tân gia mới là điều gây sốc
10:22:57 24/12/2024
Công ty không thưởng Tết, tôi cắt khoản trà sữa, KFC của con để có tiền về quêCông ty không thưởng Tết, tôi cắt khoản trà sữa, KFC của con để có tiền về quê
07:10:17 25/12/2024
Tôi nhận ra sự thật về chính mình vì chồng... bỗng dưng mất việcTôi nhận ra sự thật về chính mình vì chồng... bỗng dưng mất việc
22:36:38 23/12/2024
Chị chồng gọi sang cho đồ ăn, bước đến hành lang tôi đã hiểu vì sao chị quyết làm mẹ đơn thân ở tuổi 42Chị chồng gọi sang cho đồ ăn, bước đến hành lang tôi đã hiểu vì sao chị quyết làm mẹ đơn thân ở tuổi 42
09:41:21 24/12/2024
Chồng nhất quyết bỏ vợ tài sắc vẹn toàn lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý doChồng nhất quyết bỏ vợ tài sắc vẹn toàn lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý do
19:23:14 23/12/2024
Thấy hộp cơm cháu gái mang đến viện cho ông nội, chị chồng tôi thẳng tay đổ vào thùng rác rồi quát: "Nấu kinh thế này ai dám ăn?"Thấy hộp cơm cháu gái mang đến viện cho ông nội, chị chồng tôi thẳng tay đổ vào thùng rác rồi quát: "Nấu kinh thế này ai dám ăn?"
09:37:54 24/12/2024

Tin đang nóng

Bản án dành cho nữ giáo viên có thai với nam sinh 12 tuổiBản án dành cho nữ giáo viên có thai với nam sinh 12 tuổi
07:08:38 25/12/2024
Chuyện gì đang xảy ra với Hồng Thanh?Chuyện gì đang xảy ra với Hồng Thanh?
06:11:32 25/12/2024
Sao nam Vbiz giảm 35kg, ngoại hình hiện tại gây bất ngờSao nam Vbiz giảm 35kg, ngoại hình hiện tại gây bất ngờ
05:52:56 25/12/2024
Sao Việt 25/12: Đỗ Mỹ Linh đón Noel cùng chồng con, Khánh Vân tình tứ bên ông xãSao Việt 25/12: Đỗ Mỹ Linh đón Noel cùng chồng con, Khánh Vân tình tứ bên ông xã
06:58:27 25/12/2024
Tóc Tiên thừa nhận mua giải Chị ĐẹpTóc Tiên thừa nhận mua giải Chị Đẹp
06:43:37 25/12/2024
2 tài tử "nghiện vợ con" nhất Kbiz gọi tên Hyun Bin - Song Joong Ki: Người được khen hết lời, người bị mỉa mai không thương tiếc2 tài tử "nghiện vợ con" nhất Kbiz gọi tên Hyun Bin - Song Joong Ki: Người được khen hết lời, người bị mỉa mai không thương tiếc
05:56:33 25/12/2024
Phạm Băng Băng 12 tuổi đẹp cỡ nào mà khiến giáo viên phải "cảnh báo" bố mẹ cô làm 1 điềuPhạm Băng Băng 12 tuổi đẹp cỡ nào mà khiến giáo viên phải "cảnh báo" bố mẹ cô làm 1 điều
06:06:32 25/12/2024
Clip 9 giây bóc trần cuộc hôn nhân "cưới chạy bầu" của nữ diễn viên hạng AClip 9 giây bóc trần cuộc hôn nhân "cưới chạy bầu" của nữ diễn viên hạng A
05:49:31 25/12/2024

Tin mới nhất

U50 không cho em trai mượn sổ đỏ để vay tiền liền bị em bêu riếu khắp nơi, cay đắng nhận ra một điều đắt giá

U50 không cho em trai mượn sổ đỏ để vay tiền liền bị em bêu riếu khắp nơi, cay đắng nhận ra một điều đắt giá

07:37:35 25/12/2024
Gánh nặng của gia đình không phải là con cái mà lại chính là người em trai sống ngay bên cạnh. Đúng là cuộc đời thật tréo ngoe.
Mẹ tôi khó chịu khi biết ông thông gia ngày nào cũng lén lút trước cửa nhà con gái, nhưng rồi bà bật khóc khi biết sự thật phía sau

Mẹ tôi khó chịu khi biết ông thông gia ngày nào cũng lén lút trước cửa nhà con gái, nhưng rồi bà bật khóc khi biết sự thật phía sau

07:34:25 25/12/2024
Nhìn hình ảnh bố chồng lặng lẽ xách từng túi đồ ăn ngon sang cho con dâu mà tôi không cầm được nước mắt. Đã 4 năm kể từ khi kết hôn, tôi luôn bị mẹ chồng với em chồng gọi là tai tinh
Chồng tôi tự khai chuyện ngoại tình rồi nhờ vợ đòi lại 170 triệu anh ta đầu tư cho nhân tình đi thẩm mỹ

Chồng tôi tự khai chuyện ngoại tình rồi nhờ vợ đòi lại 170 triệu anh ta đầu tư cho nhân tình đi thẩm mỹ

07:30:45 25/12/2024
Chuyện chia tay người yêu đòi quà thì có nhiều rồi nhưng chia tay bồ đòi quà mới là chuyện hiếm có khó gặp. Trong suốt 3 năm trôi qua, tôi mải mê chăm sóc gia đình nhỏ và xây dựng tổ ấm.
Biết tin tôi bệnh, cô hàng xóm cầm chục trứng gà sang thăm, tôi bực quá nói một câu thì cô ấy giận dữ xách trứng bỏ về

Biết tin tôi bệnh, cô hàng xóm cầm chục trứng gà sang thăm, tôi bực quá nói một câu thì cô ấy giận dữ xách trứng bỏ về

07:27:24 25/12/2024
Hàng xóm thôi mà, ai sống sao thì mình sống lại như vậy, chẳng cần phải lấy lòng ai cả. 2 năm nay, cạnh nhà tôi có vợ chồng cô Nhi chuyển đến ở.
Em trai nhận nuôi mẹ nên được chia nhiều đất hơn nhưng khi bà bị bệnh thì em ấy trở mặt khiến cả nhà lao nhao

Em trai nhận nuôi mẹ nên được chia nhiều đất hơn nhưng khi bà bị bệnh thì em ấy trở mặt khiến cả nhà lao nhao

07:24:07 25/12/2024
Con cái được hưởng tài sản đất đai của bố mẹ mà giờ đối xử với mẹ chẳng ra gì thế này thì có ngày nhận quả báo . Gia đình tôi có 3 anh em, tôi ở giữa, là con gái, lấy chồng xa.
Anh trai cầm xem hồ sơ khám bệnh của tôi, đôi mắt đỏ hoe rồi nói một câu khiến cả nhà chấn động

Anh trai cầm xem hồ sơ khám bệnh của tôi, đôi mắt đỏ hoe rồi nói một câu khiến cả nhà chấn động

07:20:47 25/12/2024
Cuộc đời này, có một người anh trai như thế đã là phúc phận rất lớn rồi. Tôi lấy chồng, sinh được đứa con trai thì ly hôn.
Cuối năm được chồng tặng tiền tỷ, tôi sợ hãi ném trả khi biết số tiền có được từ ai

Cuối năm được chồng tặng tiền tỷ, tôi sợ hãi ném trả khi biết số tiền có được từ ai

07:17:24 25/12/2024
Chưa kịp vui vì có tiền tỷ, tôi sợ hãi ném trả cho chồng khi biết tiền đó anh ta có được từ ai. Tôi kết hôn đến nay cũng vừa tròn 6 năm.
Nhắc đến chuyện về quê ngoại ăn Tết, chồng đang vui vẻ bỗng dưng giận dỗi cả tuần

Nhắc đến chuyện về quê ngoại ăn Tết, chồng đang vui vẻ bỗng dưng giận dỗi cả tuần

07:13:51 25/12/2024
Từ lúc tôi đề cập đến dịp Tết về quê ngoại, chồng bỗng dưng tỏ ra giận dỗi không muốn đi. Tôi năm nay 33 tuổi, đã lập gia đình được 6 năm nay.
Làm ông già Noel đi chuyển quà, tôi phát hiện bí mật động trời của anh rể

Làm ông già Noel đi chuyển quà, tôi phát hiện bí mật động trời của anh rể

07:06:02 25/12/2024
Bị bạn gái bắt làm ông già Noel giao quà cho các khách hàng nhí của cô ấy, tôi phát hiện bí mật động trời của người anh rể mà ai cũng tưởng là ông chồng quốc dân .
Lập nick ảo chát với chồng, tá hỏa phát hiện mình "qua đời" từ lâu

Lập nick ảo chát với chồng, tá hỏa phát hiện mình "qua đời" từ lâu

10:17:01 24/12/2024
Khi tôi lập nick ảo chát với chồng, mới biết anh ấy chuyên thả thính bằng cách tâm sự đang sống cô đơn, vợ mất đã nhiều năm nhưng không muốn đi bước nữa vì đau buồn...
Chồng tôi từng yêu các cô gái khá giả vì có tính "đào mỏ"?

Chồng tôi từng yêu các cô gái khá giả vì có tính "đào mỏ"?

10:12:47 24/12/2024
Mỗi lần cãi nhau, chồng tôi lại than trách lấy tôi nên phải khổ, trước kia anh ấy toàn yêu các cô gái gia đình có điều kiện.
Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi nổi đóa

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi nổi đóa

10:04:36 24/12/2024
Giúp việc mà giống bà nội thiên hạ thì nên tiễn gấp, còn tiếc làm chi? Cô Xuyến làm giúp việc nhà tôi cũng đã 10 năm nay.

Có thể bạn quan tâm

Nóng: Chồng minh tinh Trái Tim Mùa Thu đối diện án 5 năm tù vì xâm hại tình dục chị vợ

Nóng: Chồng minh tinh Trái Tim Mùa Thu đối diện án 5 năm tù vì xâm hại tình dục chị vợ

Sao châu á

12:51:19 25/12/2024
Chiều 24/12, tờ Sports World đưa tin, chi nhánh Seongnam thuộc tòa án quận Suwon vừa mở phiên tòa thứ 4 xét xử vụ phát thanh viên Yoo Young Jae với cáo buộc vi phạm Luật về tội phạm tình dục.
Hoa hậu Thanh Thủy hóa nữ thần gợi cảm trong đầm dạ hội cắt xẻ

Hoa hậu Thanh Thủy hóa nữ thần gợi cảm trong đầm dạ hội cắt xẻ

Phong cách sao

12:50:18 25/12/2024
Khép lại một năm với nhiều dấu ấn, Hoa hậu Thanh Thủy thực hiện bộ ảnh lấy cảm hứng từ hình tượng nữ thần trong thần thoại.
Cụ ông xuất hiện ở hành lang bệnh viện buổi tối, trên tay cầm 1 thứ khiến nữ y tá vừa thấy đã hốt hoảng

Cụ ông xuất hiện ở hành lang bệnh viện buổi tối, trên tay cầm 1 thứ khiến nữ y tá vừa thấy đã hốt hoảng

Netizen

12:48:58 25/12/2024
Mới đây trên mạng xã hội Threads, một chủ tài khoản hút hơn 10 nghìn lượt tương tác với bài đăng chia sẻ hình ảnh trong bệnh viện lúc trời đã khuya.
Đi đòi nợ 700 ngàn đồng, thanh niên ở Bình Dương bị đâm tử vong

Đi đòi nợ 700 ngàn đồng, thanh niên ở Bình Dương bị đâm tử vong

Pháp luật

12:43:56 25/12/2024
Tại đây, trong lúc nói chuyện, hai bên xảy ra mâu thuẫn dẫn đến ẩu đả. Thật đánh Đạt nên Đạt lấy hung khí chống trả làm Thật bị thương nặng, phải bỏ chạy ra ngoài.
Châu Âu lục đục vì khí đốt Nga

Châu Âu lục đục vì khí đốt Nga

Thế giới

12:40:47 25/12/2024
Thủ tướng Slovakia Robert Fico ngày 22.12 bất ngờ sang thăm Moscow và gặp Tổng thống Nga Vladimir Putin với mục đích chính được cho là gia hạn thỏa thuận cung cấp khí đốt.
Vụ ô tô tông tử vong bé 17 tháng: Người điều khiển xe máy có phải liên đới chịu trách nhiệm?

Vụ ô tô tông tử vong bé 17 tháng: Người điều khiển xe máy có phải liên đới chịu trách nhiệm?

Tin nổi bật

12:14:42 25/12/2024
Nhiều người cho rằng, cả tài xế xe ô tô và xe máy đều sẽ phải chịu trách nhiệm trong vụ việc ô tô đánh lái tránh xe máy khiến bé 17 tháng tuổi tử vong ở Tuyên Quang. Điều này có đúng không?
Những phản diện ấn tượng nhất của làng game thế giới năm 2024, "anh Liêm" là cái tên không thể thiếu

Những phản diện ấn tượng nhất của làng game thế giới năm 2024, "anh Liêm" là cái tên không thể thiếu

Mọt game

11:49:10 25/12/2024
Thậm chí sẽ chẳng quá nếu nói rằng nhân vật phản diện là một phần quan trọng trong việc tạo ra sự căng thẳng trong câu chuyện của trò chơi và bản thân chúng có thể là một số nhân vật tuyệt vời nhất mà tựa game mang tới.
Loài sinh vật thứ hai trên thế giới biết phẫu thuật

Loài sinh vật thứ hai trên thế giới biết phẫu thuật

Lạ vui

11:44:43 25/12/2024
Kiến thợ mộc Florida có khả năng phẫu thuật cắt cụt chân và làm sạch vết thương để ngăn nhiễm vi khuẩn lan rộng cho đồng loại.
Bộ ảnh giáng sinh gây bão view nhà Văn Hậu và Doãn Hải My, vóc dáng nàng WAG "mẹ một con trông mòn con mắt"

Bộ ảnh giáng sinh gây bão view nhà Văn Hậu và Doãn Hải My, vóc dáng nàng WAG "mẹ một con trông mòn con mắt"

Sao thể thao

11:40:13 25/12/2024
Không khí giáng sinh năm 2024, ngập tràn đường phố. Trên mạng xã hội dân tình cũng nô nức khoe những bức ảnh diện đồ lộng lẫy đón giáng sinh và chuẩn bị đón năm mới 2025.
Giáng sinh về, nàng đã sẵn sàng để tỏa sáng với sắc đỏ quyến rũ?

Giáng sinh về, nàng đã sẵn sàng để tỏa sáng với sắc đỏ quyến rũ?

Thời trang

11:13:28 25/12/2024
Sắc đỏ dễ dàng kết hợp với nhiều phong cách khác nhau, từ cổ điển, thanh lịch đến hiện đại, cá tính. Với sự đa dạng trong thiết kế, từ đầm xòe nữ tính, áo khoác đến phụ kiện tinh tế, sắc đỏ sẽ là lựa chọn để bạn tỏa sáng trong những bữa...
Nữ MC trẻ thủ khoa ĐH Sân khấu Điện ảnh là ứng viên Hoa hậu Quốc gia Việt Nam

Nữ MC trẻ thủ khoa ĐH Sân khấu Điện ảnh là ứng viên Hoa hậu Quốc gia Việt Nam

Sao việt

10:34:47 25/12/2024
Quản Trần Gia Hân - nữ MC trẻ đến từ Đồng Nai - đang tạo dấu ấn trong hành trình chinh phục vương miện Hoa hậu Quốc gia Việt Nam 2024.