Đừng bao giờ nói em không thể sống thiếu anh
Nếu có một người bỏ bạn đi, thì chắc chắn sẽ có một người chờ bạn ở nơi khác, điều còn lại là bạn phải mạnh mẽ mà bước tiếp, để còn gặp người ấy.
Trong cuộc đời này, tôi từng nghĩ, sống chỉ cần yêu là đủ. Chỉ cần tỉnh dậy, mặc trời mưa nắng, tôi nghĩ ngay đến người đàn ông tôi thương và chỉ cần bên cạnh anh ấy, tôi đã thấy cuộc đời như một tấm thảm hồng rồi. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần tôi yêu anh ấy, hết lòng vì anh ấy, nhớ thương anh ấy vô bờ bến, thì anh ấy sẽ là của tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi.
Nhưng tình yêu đâu phải vậy, hôm nay có thể anh ấy hứa hẹn về một ngôi nhà đầy hoa trước cửa, ôm bạn trong vòng tay rồi chuẩn bị một bữa ăn ngon cùng bạn, nói nhẹ nhàng rằng cả cuộc đời dài đằng đẵng phía trước trong tim chỉ có mình bạn mà thôi. Nhưng ngày mai, anh ấy có thể mang lời hứa ấy dành tặng người khác, người mà anh ấy lại nghĩ, cả cuộc đời anh ấy chỉ thuộc về người ta. Đó không hẳn là một sự xấu xa, phản bội, đơn giản đó chỉ là một sự thay đổi cảm xúc, mà cảm xúc thì nào ai ngăn cấm được điều gì.
Đừng bao giờ khóc òa rồi níu kéo người ta bằng câu nói muôn thuở: “Em không thể sống thiếu anh!” (Ảnh min họa, nguồn: Tumblr/Ulzzang)
Bạn hãy là một người con gái thông minh, hãy là một người con gái mạnh mẽ và độc lập. Con trai thích con gái dại khờ, nhưng sẽ tôn trọng người con gái có thể vui cười một mình mà sống. Đừng bao giờ khóc òa rồi níu kéo người ta bằng câu nói muôn thuở: “Em không thể sống thiếu anh!”. Thật ra, một khi anh ta đã không cần bạn nữa, thì sự có mặt trên đời này của bạn hẳn là không quan trọng với anh ta nữa rồi. Bạn càng yếu đuối, càng quy lụy, càng xót thương thì càng làm anh ta chán nản và muốn biến mất trước mắt bạn nhanh hơn mà thôi.
Yêu và biết cách yêu là hai điều khác nhau. Bạn hãy trở thành một cô gái khiến nhiều chàng trai ao ướcchứ đừng là một cô gái tự hủy hoại mình vì bị một người đàn ông rũ bỏ. Không có bạn, anh ta vẫn sống tốt, sống vui, sống khỏe. Vậy thì đừng bao giờ để anh ta thấy rằng nếu không có anh ta, bạn sẽ suốt ngày nằm trong chăn với những giọt nước mắt lăn dài, lên Facebook viết những status đau khổ, nhịn ăn, nhịn uống với một mong muốn rằng bạn ốm, bạn đau, bạn sắp chế.t, anh ta sẽ quay về với bạn. Không có đâu, một khi hết tình cảm với bạn, nếu bạn làm thế, anh ta sẽ chỉ coi bạn là một gánh nặng mà thôi.
Video đang HOT
Hãy là cô gái mà mọi chàng trai đều mơ ước (Ảnh min họa, nguồn: Tumblr/Ulzzang)
Hãy cứ cho người ấy biết rằng bạn yêu anh ta biết bao nhiêu, nhưng rồi hãy cho anh ta biết rằng nếu không có anh ta, bạn vẫn ổn. Ổn thực sự ấy, không phải chỉ là cái vẻ giả tạo bên ngoài đâu.
Tôi nhớ một câu của Trịnh Công Sơn rằng: “ Được yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn này thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu”. Vậy nên trong chuỗi ngày phía trước, nếu có một người đã bỏ bạn đi, thì chắc chắn sẽ có một người chờ bạn ở nơi khác, điều còn lại là bạn phải mạnh mẽ mà bước tiếp, để còn gặp người ấy. Nếu chỉ nằm mà ủ ê rằng nghĩ mình sẽ chế.t nếu không có anh ta, thì bạn sẽ chỉ mãi là một người con gái dại khờ và ngốc nghếch mà thôi.
Tôi mong bạn hãy yêu đủ, yêu cả người ta, và yêu chính bạn nữa…
Theo VNE
Tôi đã vô sinh khi chưa đầy 18 tuổ.i
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã. Khi tôi kể câu chuyện này ra, có lẽ các bạn sẽ chử.i tôi, ném đá tôi rất nhiều vì các bạn cho rằng tôi là đứa chẳng ra gì, đẹp đẽ khoe ra xấu xa thì nên che đậy lại, đằng này xấu xa, tồi tệ thế mà vẫn không biết xấu hổ. Nhưng tôi thực sự cần phải nói ra, tôi không thể cứ giấu mãi và lừa dối bố mẹ tôi, người yêu của tôi thêm nữa. Mọi người đã hi vọng ở tôi quá nhiều!
Tôi năm nay 22 tuổ.i, hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Người yêu tôi hơn tôi 3 tuổ.i, anh là một kiến trúc sư trẻ tài năng và hai gia đình cũng thân thiết với nhau nên cả hai bên đều ủng hộ chuyện tình của chúng tôi. Anh là người tôi yêu và tôn trọng nhưng anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, điều này anh cũng biết, thậm chí chuyện tôi đã từng quan hệ với người trước anh cũng biết và không hề than trách tôi. Anh bảo rằng "cuộc sống bây giờ khác trước rồi, suy nghĩ con người cũng thoáng hơn, anh không trách em vì chuyện ấy, em nói thật ra với anh là tốt rồi". Chính vì vậy mà tôi càng yêu anh và tôn trọng anh hơn.
Đám cưới với anh là điều mà cả tôi và anh đều mong muốn. Tôi đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc và êm đẹp khi bên anh. Nhưng khi điều đó sắp trở thành hiện thực thì tôi lại không thể nào đón nhận nó, tôi không muốn anh chịu áp lực và khổ vì tôi, vì lỗi lầm mà tôi gây ra.
Năm học lớp 10, tôi thích một cậu bạn trong lớp. Từ tình yêu trong sáng, từ những cái nắm tay, những ánh nhìn ngại ngùng, chúng tôi đã trở thành cặp đôi "nón.g bỏn.g" nhất lớp sau 1 năm yêu nhau. Khi đó, cả hai đều mới lớn, mới biết yêu và muốn khám phá tình yêu, vì vậy những cử chỉ, hành động, lời nói tình cảm của chúng tôi cũng tăng dần và thể hiện ra bên ngoài một cách tự nhiên, không ngại ngùng. Ngay cả trên lớp, khi ra chơi chúng tôi cũng có thể hôn nhau mặc cho ánh mắt từ phía bạn bè hay giáo viên đang dõi vào. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giới hạn và trao cho nhau lần đầu tiên của mình khi mới chỉ là học sinh lớp 11.
Các bạn cười tôi, nói tôi là dễ dãi, thoáng cũng được, nhưng với chúng tôi khi đó thì sự ham muốn về thể xác và cảm xúc thăng hoa của cả hai không thể kìm chế được, chúng tôi cứ quấn lấy nhau và quan hệ mỗi lần hẹn hò. Có khi trốn học đi nhà nghỉ với nhau, có khi là tại phòng riêng của hai đứa, nhưng vì người yêu của tôi khi đó không chịu dùng ba.o ca.o s.u nên hầu như tháng nào tôi cũng phải dùng đến thuố.c tránh thai cấp tốc. Có tháng uống tới 4 viên mặc dù chỉ định không quá 2 viên/ tháng. Suy nghĩ non nớt của đứa học sinh lớp 11 chỉ có thể là "chắc uống quá lần này cũng không sao đâu, không uống dính còn khổ hơn".
Cứ như thế khoảng 6 tháng, đó là lúc vừa tổng kết hết năm học lớp 11 và chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè. Lần đó gia đình tôi đi nghỉ mát, trước hôm đi chúng tôi gặp nhau cho đỡ nhớ vì xa cách vài ngày và có quan hệ với nhau. Nhưng vì sáng hôm sau phải đi sớm và cả mấy ngày liền ở khu du lịch nên tôi không có cách nào để mua được thuố.c tránh thai. Tôi định nhờ lễ tân mua nhưng lại sợ mẹ tôi phát hiện, nên chỉ biết cầu mong cho không có chuyện gì hết, tôi sẽ không có thai.
Sai lầm khi còn học cấp 3 đã khiến tôi phải trả giá quá đắt (Ảnh minh họa)
Ai ngờ, tôi dính thật, gần 3 tháng sau đó tôi thấy dấu hiệu bất thường, tôi nghi mình có thai nên đã mua que thử và kết quả là 2 vạch rõ nét hiện ra trước mắt.
Tôi lập tức báo cho người yêu biết. Cậu ấy cũng hốt hoảng và lo lắng chẳng kém gì tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau và cùng tìm cách để giải quyết hậu quả đó. Chúng tôi cùng gom góp tiề.n và nhờ cô bạn thân đưa tôi đi phá thai tại một phòng khám tư nhân, cái thai được giải quyết một cách êm đẹp. Nhưng nỗi sợ hãi, đa.u đớ.n vẫn đeo bám tôi suốt những ngày sau.
5 tháng sau khi đi giải quyết hậu quả, tôi vẫn thi thoảng thấy những dấu hiệu đáng nghi mà khi tìm hiểu trên mạng, tôi mới biết đó là hậu quả do việc nạo hút thai mang lại. Tôi khá lo lắng, rồi quyết định thẳng viện để kiểm tra, sau khi thăm khám và làm một số xét nghiệm, siêu âm bác sĩ kết luận rằng tôi bị dính tử cung và không còn khả năng làm mẹ nữa.
Tôi sốc vô cùng, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã, vừa khóc tôi vừa bảo bác sĩ kiểm tra lại, chắc bác sĩ đó đã nhầm tôi với ai, tại sao tôi có thể bị vô sinh khi chưa đầy 18 tuổ.i? Bác sĩ giải thích cho tôi một đống lý do: nào là tôi mới lớn, cơ quan sinh sản chưa phát triển đầy đủ, tôi lạm dụng thuố.c tránh thai, tôi phá thai không an toàn.... Tất cả đều đúng, vậy là tôi chỉ im lặng và ngậm ngùi bước ra.
Kể từ lúc đó, tôi như người mất hồn, tôi nhốt mình trong phòng và khóc, than thân trách phận tại sao mình lại làm những chuyện ngu ngốc đó để bây giờ phải lĩnh hậu quả. Tôi định tìm tới cậu ấy để trách móc, để đổ hết những tội lỗi ấy nhưng rồi lại thôi. Tôi kêu ốm và xin bố mẹ cho ở nhà nghỉ ngơi 1 tuần, tôi cũng nói lời chia tay và tránh mặt cậu ấy ngay sau đó.
Tốt nghiệp lớp 12, tôi xin bố mẹ cho sang Nhật học tiếng 2 năm, bố mẹ tôi rất vui và đồng ý ngay mà không hỏi lý do nhiều, vì anh trai tôi cũng đang học cao học tại Nhật. Nhưng lý do thực sự khiến tôi xin ra nước ngoài là muốn có thêm thời gian quên đi những chuyện đau buồn đó và có đủ tự tin, bản lĩnh để nói với bố mẹ tôi chuyện này.
Đã 4 năm rồi kể từ khi tôi biết chuyện về mình, tôi cũng về nước được 2 năm nhưng vẫn không thể cất nổi một lời. Mỗi lần muốn nói, tôi lại không biết mình nên bắt đầu từ đâu, làm sao cho bố mẹ hiểu. Chần chừ mãi, cuối cùng tôi quyết định chôn sâu sự thật trong lòng.
Nhưng tôi không ngờ lại yêu anh và có một kết quả khá tốt đẹp với anh. Để rồi giờ đây khi rơi vào hoàn cảnh này, khi hai gia đình muốn tôi và anh kết hôn vào năm tới thì tôi không thể im lặng được nữa. Nếu tôi cứ giấu chuyện đó rồi đồng ý kết hôn, tôi sẽ làm khổ người tôi yêu, bố mẹ tôi cũng sẽ bị mọi người oán trách.
Tôi hiểu rằng đây chính là lúc để tôi nói lên sự thật về bản thân mình: tôi không còn khả năng làm mẹ từ khi học lớp 12. Tôi không mong mọi người thương hại mình, tôi chỉ mong mọi người có thể hiểu và tha thứ cho những lầm lỡ ấy của tôi. Nhưng tôi phải nói với bố mẹ tôi, với người yêu tôi và gia đình anh ấy như thế nào bây giờ?
Theo Ngoisao
Ai dắt em đi qua nỗi đau? (p.14) Vì sao Hoàng Minh lại có thể yêu tha thiết người đàn bà xấu xa như Kiều Thanh? Nhớ lại khoảng thời gian Kiều Thanh bỏ đi sang xứ người, cô và Hoàng Minh vẫn thường hay ngồi ở quán café Petite Fille này. Tâm Lan hay lựa chọn cho mình một cốc Capuchino, còn Hoàng Minh lại tỏ ra thích thú với...