Đừng bao giờ khiến cả hai xa cách, đa.u đớ.n bởi tờ đơn l.y hô.n
Đó không phải là lần đầu tiên 2 vợ chồng có suy nghĩ sẽ l.y hô.n, nhưng là lần đầu tiên anh tự tay viết đơn rồi ký tên mình đàng hoàng vào trong đó.
ảnh minh họa
Thấy chồng đã đi làm về, tôi vội vàng bảo:
- Anh vào nhặt giúp em mớ rau với, nhanh kẻo muộn giờ đi học thêm của con.
Anh chẳng nói câu gì, lẳng lặng bỏ vào phòng, mãi vẫn chẳng thèm qua phụ vợ nấu cơm. Tôi giục giã, anh mới uể oải đi ra, nhìn quanh 1 lượt rồi quát:
- Ở nhà cả ngày có mỗi nồi cơm mà không nấu được.
- Hôm nay em bận quá, bên Hội phụ nữ người ta…
Tôi chưa nói hết câu anh liền cướp lời:
- Chỉ mình cô bận sao? Thế tôi ra ngoài đi làm kiế.m tiề.n là còn nhàn lắm, thế nên về nhà phải chui vào bếp nấu cơm hầu hạ mẹ con cô nữa mới đủ à?
Tôi ức lắm, hôm ấy cũng cố cự cãi với chồng. Xưa nay anh toàn thế, lúc nào cũng vịn cớ vợ ở nhà là phải lo chu tất cho gia đình, anh về đến nơi là phải cơm nước đàng hoàng chứ không được chậm trễ. Anh nào đâu có hiểu tôi cũng phải việc nọ việc kia chứ có được ngồi không lúc nào.
Tối ấy anh giận, vùng vằng không chịu ăn cơm, cứ nhốt mình trong phòng làm việc. Tôi thấy tủi thân nên cứ ngồi ôm con khóc mãi. Lúc sau anh bước ra, đưa ra trước mặt tôi 1 tờ đơn li hôn bảo:
- Chúng ta đều đã quá mệt mỏi rồi, giải thoát cho nhau đi.
Tôi trơ khấc nhìn anh, cảm thấy sao mà xa cách quá! Tôi gạt nước mắt, nhận lấy tờ giấy rồi cũng hí hoáy kí luôn. Anh đã không cần thì tôi cũng chẳng thiết tha làm gì nữa. Những ngày tháng qua tôi hi sinh nhiều thứ, vì anh và vì con mà bỏ cả công việc ưa thích của mình, nhịn ăn nhịn mặc làm 1 người vợ, 1 người mẹ tốt… Thế mà trong mắt anh như thế vẫn là chưa đủ. Tôi thấy ấm ức quá, cảm giác tiếc nuối thì ít mà thấy hận và cay đắng thì nhiều.
Anh nhìn lá đơn 1 lúc rồi cất nó vào vào cặp táp. Giây phút anh đóng chiếc cặp lại cũng chính là lúc khóa chặt cả một khoảng trời kỉ niệm của cuộc hôn nhân này.
Sắp đến giờ đón cu Bin đi học thêm về, tôi mới bế thằng con nhỏ về phòng, dỗ mãi mà nó không chịu ngủ.
- Bon ngủ đi, mau để mẹ đi đón anh.
- Ứ ừ, mẹ cho con đi với!
Video đang HOT
Tôi bực dọc quát nạt, nó khóc ré lên. Lúc này anh mới bảo:
- Em ở nhà trông Bon đi, để anh đón Bin. Từ nay mọi việc liên quan đến thằng bé em không phải lo nữa, chỉ cần lo tốt cho Bon thôi. Chúng ta sẽ chia nhau 2 đứ.a tr.ẻ.
Anh lẳng lặng rời đi. Tôi thấy mình cứ lơ lửng như ở trên mây, cảm giác thật khó diễn tả được bằng lời, nước mắt tự nhiên cứ trào ra chẳng thể nào kiểm soát được.
- Mẹ ơi, chia nhau 2 đứ.a tr.ẻ là sao ạ?
Nghe đứa con trai 5 tuổ.i hồn nhiên hỏi, tôi giật thót, ú ớ chẳng biết phải nói lại thế nào. Cứ nghĩ đến khi con lớn hơn, hiểu được cái việc chia chác của bố mẹ nó lúc này, lòng tôi quặn thắt.
Hôm sau anh xin nghỉ phép, chủ động thu gấp quần áo và đồ dùng cá nhân của mình với cu Bin vào vali.
- Anh sẽ đưa Bin về nhà ông bà nội, xem như 2 bố con về thăm quê mấy ngày, đợi khi nào xong hết mọi thủ tục nói cho ông bà biết chuyện cũng chưa muộn.
Nói rồi anh kéo cái vali đi luôn. Tôi như ngã quỵ, cảm giác như mình đang chới với giữa 1 vùng nước lạnh và sâu.
Tối ấy anh gọi điện thông báo:
- Anh nộp đơn rồi, 15 ngày sau sẽ hoàn tất thủ tục. Lúc ấy em sắp xếp thời gian lên tòa giải quyết.
Tôi lặng yên 1 lúc mới đủ sức trả lời:
- Em biết rồi. Đêm ngủ anh nhớ đeo cho Bin cái khăn quanh cổ. Trời về khuya trở lạnh, con dễ bị viêm họng.
- Cảm ơn.
Anh lạnh lùng cúp máy. Như thế là xong, 2 chúng tôi đều đã hoàn tất mọi thứ cho một cuộc chia ly…
3 ngày sau đó, căn nhà thiếu bóng anh và con trở nên trống trải vô cùng. Tôi tới chỗ nào, làm gì, hình ảnh 2 người họ cứ hiển hiện làm tôi sầu não vô cùng. Cu Bon nhớ anh, cứ chốc chốc lại hỏi:
- Khi nào ba với anh về hả mẹ?
Tôi chỉ biết nuốt nghẹn, bắt đầu học cách nói dối con:
- Ba bận lắm, khi nào xong việc ba sẽ về. Bon ngoan thì cuối tuần mẹ cho về quê thăm anh Bin nhé!
Suốt mấy tối hôm đó, Bon toàn bắt tôi phải điện thoại về để được nói chuyện với anh mới chịu đi ngủ. Nghe 2 thằng bé hứa hẹn mua quà cho nhau, nói những lời nhớ nhung, yêu thương, tôi gần như nghẹt thở.
Đến hôm thứ 5, đột nhiên Bon sốt cao. Suốt đêm tôi gần như thức trắng để lo cho con. Bình thường những lần con ốm thế này, anh sẽ luôn ở bên để thay ca giúp vợ trông con cho tôi đi ngủ. Lần đầ.u rơ.i vào hoàn cảnh ấy, tôi vừa mệt vừa cuống.
Sáng sớm hôm sau con vẫn không đỡ sốt, tôi đành phải bắt taxi đưa ngay lên viện Nhi. 2 mẹ con đơn độc kéo nhau đi làm thủ tục, giấy tờ, rồi chụp chiếu, xét nghiệm hết phòng nọ tới phòng kia. Nhìn chung quanh người ta có vợ có chồng đỡ đần nhau, tôi thấy tủi thân vô cùng.
Con bị chẩn đoán viêm phổi nên phải nằm lại viện. Nhìn thằng bé xanh dớt, nằm mê man cứ gọi tên anh Bon, tôi như bị ai đó thắt gan thắt ruột. Tôi mếu máo bấm điện thoại cho chồng báo tin con bị ốm.
Đầu giờ chiều anh cũng tất tả vào viện thăm 2 mẹ con. Nhìn thấy tôi với con ngồi ôm nhau trên giường bệnh, anh thoáng chút rùng mình, sững sờ 1 lúc mới bước lại. Anh sờ lên trán con, ái ngại nhìn tôi 1 lát rồi quay mặt đi. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, nắm lấy tay con đưa lên miệng mình thơm nhẹ, rồi cứ cúi gằm mặt nghẹn ngào bảo:
- Con sẽ ổn thôi, em đừng lo.
Vừa nghe thấy câu ấy, tôi tủi thân bật khóc. Anh rụt rè giơ tay ra ôm lấy 2 mẹ con, run run bảo:
- Đừng khóc nữa em, ai trông thấy lại cười cho đấy. Có anh đây rồi, không sao đâu.
Suốt mấy ngày sau đó anh cứ đi đi về về nấu cơm rồi lại mang vào viện cho mẹ con tôi.
Sau 3 ngày Bin cũng được về nhà. Tôi ủ cho con ngủ rồi mới đi xuống nhà, lúc ấy cũng đã hơn 2 giờ chiều. Thấy anh đang lúi húi nấu nướng dưới bếp, tôi ngại ngùng chẳng biết nói sao. Anh quay lại thấy vợ liền rối rít bảo:
- Nhanh đi em, ăn 1 chút cho đỡ đói. Từ sáng đến giờ anh để ý chẳng thấy em ăn uống gì. Con ốm, mình phải khỏe thì mới chăm con được chứ!
Tôi nhận lấy tô cháo của anh mà ứa nước mắt, cảm giác ứ nghẹn. Anh trầm ngâm 1 lúc rồi mới bước đến bên vợ.
- Anh đã rút lại đơn rồi, chúng mình đừng l.y hô.n nữa được không em? Anh rất sợ mất em và con.
Thấy tôi òa khóc, anh cũng chẳng nói thêm gì, vẫn nhẫn nại ôm ấp vỗ về vợ.
- Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh…
Sau lần ấy, 2 vợ chồng tôi vẫn có lúc không tránh khỏi mâu thuẫn nhưng chẳng 1 ai đám nghĩ đến chuyện 2 vợ chồng sẽ đưa nhau ra tòa ly dị. Hơn tất cả, chúng tôi hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với mình…
Theo Khoeplus24h
Vợ cho tôi sống với người khác nhưng không chịu ly dị
Chị Thanh Tâm ạ, em thật sự không muốn là kẻ bạc tình nên không có mối quan hệ tình cảm với ai khi chưa giải quyết dứt khoát với Ngân. Nhưng Ngân bảo: "Đưa nhau ra toà làm gì, anh ưng ai thì cứ sống với người ta..."
ảnh minh họa
Chị Thanh Tâm thân mến!
Cách đây hơn 10 năm, khi còn khá trẻ, em đã không suy nghĩ kỹ khi quyết định cưới Ngân để có người quán xuyến gia đình, trông nom bố mẹ già trong khi em đi xuất khẩu lao động 5 năm.
Ngân hơn em 3 tuổ.i nhưng được cái nết chăm làm. Chúng em làm đám cưới trước khi em đi 1 tuần. Khi đã xa nhà, nghĩ lại, em mới thấy mình sai lầm vì đã lấy người mình không yêu. Dù vậy, những năm ở nước ngoài, em vẫn cư xử tốt với cô ấy, thư từ thăm hỏi, động viên và gửi tiề.n về cho bố mẹ và Ngân sửa nhà.
Nhờ sự đảm đang, chịu khó của Ngân, khi em trở về thì kinh tế gia đình cũng khá hơn trước rất nhiều. Em rất trân trọng công lao đóng góp của Ngân đối với gia đình em nhưng tình cảm giữa chúng em không thể nào hoà hợp được vì giữa chúng em không có tình yêu. Từ khi về nước đến nay đã hơn 5 năm nhưng em và Ngân vẫn mỗi người một phòng.
Chị Thanh Tâm ạ, Ngân mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với người cậu ruột lam lũ vất vả. Cô ấy không được học hành gì. Bố mẹ em rất thương Ngân nhưng tình thương không thể thay thế cho tình yêu được, phải không chị? Sống suốt đời với một người mình không yêu thì làm sao có hạnh phúc? Em nghĩ, chúng em không thể kéo dài mãi cuộc sống thế này nên đã chủ động đặt vấn đề l.y hô.n để giải phóng cho cả hai.
Em thật sự không muốn là kẻ bạc tình nên đã hết sức giữ gìn, không có mối quan hệ tình cảm với ai khi chưa giải quyết dứt khoát với Ngân. Nhưng Ngân bảo: "Đưa nhau ra toà làm gì, anh ưng ai thì cứ sống với người ta, cứ để cho tôi được sống ở nhà này cho yên phận".
Bố mẹ em rất quý mến Ngân, không muốn cho em l.y hô.n, lại có vẻ đồng tình với ý kiến của Ngân. Em đã nói với bố mẹ em, Luật hôn nhân và gia đình không cho phép làm như vậy nhưng họ không chịu nghe mà còn bảo: "Vạn sự trong nhà mình, người trong nhà không kiện cáo, thắc mắc thì ai biết đâu mà can thiệp?".
Chị Thanh Tâm ơi, em đang bế tắc, khó xử. Em phải làm gì bây giờ?
Trí Việt (Vĩnh Phúc)
Trí Việt thân mến!
Ngân có thể chấp nhận để em chung sống với người khác vì nhiều lý do nhưng pháp luật không cho phép tồn tại "kiểu" gia đình như vậy. Có thể do hiểu biết hạn chế, Ngân không ý thức được quyền làm chủ cuộc sống của mình.
Về điểm này, em nên nhờ cán bộ Hội LHPN địa phương tác động và có hướng giúp Ngân ổn định cuộc sống. Về phía em và gia đình cần có sự hỗ trợ thoả đáng về vật chất sao cho xứng với công lao đóng góp của cô ấy những năm qua với gia đình em.
Như vậy, dù có l.y hô.n, Ngân cũng không bị thiệt thòi vật chất, hoàn toàn có thể sống độc lập. Nhiều người phụ nữ nông thôn rất sợ khi phải ra khỏi nhà chồng với hai bàn tay không.
Sau khi 2 em ly dị, bố mẹ em hoàn toàn có thể yêu thương Ngân, đối xử với cô ấy như con gái, quan hệ gần gũi, gắn bó với cô ấy. Đó là tình cảm của các cụ, không ảnh hưởng tới việc em xây dựng hạnh phúc mới và cũng mở cho Ngân cơ hội tìm thấy một nửa thực sự dành cho mình.
Chúc cả 2 em may mắn!
Theo Phunusuckhoe
Sống với mẹ chồng cổ hủ quá tôi sợ mình sẽ muốn l.y hô.n Chồng tôi cũng luôn bênh mẹ, chưa bao giờ đứng giữa hay nghĩ cho vợ. Em ở miền Trung, lấy chồng cùng quê được năm rưỡi và có b.é tra.i 7 tháng tuổ.i, nay ở xóm trọ em có nhà hàng xóm tổ chức sinh nhật cho bé nhà họ, mẹ chồng và vợ chồng em cho con cùng sang đó mừng sinh...