Đua ở thiên đường núi rừng Tú Làn (kỳ 2)
Trại chúng tôi cắm trên một bãi đất rộng, dọc theo suối Lồ Lộ và trước bữa tối, chúng tôi phải vượt qua những thử thách sinh tồn.
Kỳ 2: Dưới gốc lộc vừng
Con đường đến khu cắm trại dọc theo suối Lồ Lộ. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
…Mỗi đội được phát một hộp nhựa có tên “hộp sinh tồn” khi đang chèo thuyền trên dòng Rào Nan. Các đội phải mang hộp sinh tồn về điểm tập kết và không được mở ra khi chưa tới nơi. Chúng tôi cũng được nhắc trên dọc đường đi phải chú ý thu gom những túi vải treo những cành cây có đánh số của từng đội.
Trong hộp sinh tồn có một cục pin, một bao thuốc lá, một cuộn giấy vệ sinh, một hộp bao cao su 3 chiếc, một miếng băng vệ sinh phụ nữ, hai chiếc kẹo Doublemint, một chai nước lọc và 1 ống nứa. Còn trong túi vải treo trên cây mỗi đội thu được có một ít gạo và một quả trứng.
500.000 năm trước công nguyên, lửa được tạo ra bằng cách gại vào đá, nó được xem như là cuộc cách mạng đầu tiên của loài người. Nhưng hơn 2000 năm sau công nguyên, lửa được tạo ra theo cách rất khác. Người ta lấy giấy bạc trong bao thuốc lá nối hai cực của cục pin để tạo ra nhiệt dẫn vào miếng băng vệ sinh phụ nữ!
Giữa núi rừng Tân Hóa, Minh Hóa, Quảng Bình, bên con suối Lồ Lộ, đoàn người chinh phục Tú Làn chúng tôi đã tạo ra lửa như vậy. Nó là một trong những thử thách sinh tồn chúng tôi phải vượt qua.
Tôi thấy đội 7 “Thất thần công” tạo ra lửa đầu tiên. Nhưng đội 8 “Siêu nhân người nhện” của tôi mới là đội tạo ra… khói đầu tiên và tới lần thứ 5 lửa mới chịu bén.
Có được lửa, chúng tôi phải luộc trứng nấu cơm. Gạo được dồn vào ống nứa, đổ nước và nướng như cơm lam. Riêng luộc trứng là điều không dễ với những thứ có trong hộp sinh tồn. Ban đầu chúng tôi luộc trứng bằng cách bỏ vào chai nước lọc cắt nửa rồi đặt lên bếp đun. Được một hồi thì luộc thành nướng rồi thành trứng… nổ. Đội số 7 cũng luộc theo phương pháp này và nhận trái đắng tương tự.
Thử thách sinh tồn với những vật dụng “khó nhằn” nhưng trong những hoàn cảnh khó khăn mỗi vật dụng đều có thể giúp chúng ta duy trì sự sống. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Khi chỉ còn 1 quả trứng duy nhất trong 3 quả có được, chúng tôi mới nhìn ra vai trò thực sự của vật dụng mà nãy giờ chưa dùng đến trong hộp sinh tồn là bao cao su. Ban đầu ai cũng hoài nghi về tính khả thi của việc luộc trứng bằng bao cao su song khi cô gái xinh đẹp Lan Anh liều mình thổi phồng chiếc bao cao su lên, đổ nước và nhét quả trứng vào rồi buộc lại, chúng tôi mới vỡ lẽ.
Sau bữa tối, cạnh con suối Lồ Lộ, tôi nằm duỗi như nàng tiên cá bên đống lửa bập bùng. Vinh ôm đàn guitar gảy cho anh Sang hát cho đến khi trưởng tour Oxalis chĩa cái loa từ trong lán trại ra oang oang thông báo mọi người về tập kết.
Tôi không ngủ được phần vì lều bạt nóng như cái lò thiêu, phần vì những tiếng ngáy trước, sau, bên cạnh cứ thay nhau hợp xướng. Hết cách, tôi phải dậy đi tìm bia làm câu hát ru.
Đêm hôm ấy trời tối mịt, trên cành lộc vừng trước mặt Vinh, chiếc đèn lóe lên màu sáng nhạt, vệt sáng dài sắc như đường kiếm. Đám thiêu thân chờn vờn lúc ẩn lúc hiện, đám cào cào cũng thi nhau bật tanh tách. Sau lưng Vinh là khoảng trống hút sâu không một bóng người, một bóng vật. Chỉ có tiếng cuốc cuốc giọng đầy ai oán, gọi nhức cả núi rừng.
Video đang HOT
Khu cắm trại đẹp như một bức tranh sơn thuỷ hữu tình. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Từ trong khoảng không đen đặc, bóng một người đàn ông cao lớn dần hiện ra, bước về phía Vinh, từ từ ngồi xuống nhìn Vinh không chớp mặt. Một lúc sau, người đàn ông lấy từ trong túi ra một vật phát sáng đưa về phía Vinh, giọng nhỏ nhẹ như tan vào sương khói:
- Anh Vinh đánh được nhạc Vũ Thành An không?
- Chắc là được. Nhưng bài gì? – Vinh hỏi lại.
- Bài “Khúc Thụy Du” của Ngô Thụy Miên.
Thế là Vinh nhìn vào chiếc điện thoại người đàn ông vừa đưa ra trước mặt, gẩy lên những phím đàn. Giọng người đàn ông mào lời: ” Hãy nói về cuộc đời khi tôi không còn nữa. Sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi, Thụy ơi và tình ơi…“
Tôi ngồi đối diện cất lời hát theo: ” Như loài chim bói cá trên cọc nhọn trăm năm, tôi tìm đời đánh mất trong vũng nước cuộc đời…“
Những người còn lại cũng cất lời: ” Đừng bao giờ anh hỏi, vì sao ta yêu nhau...”
Cứ thế, khi bia đã cạn, dưới gốc lộc vừng cuối khu lều bạt, những tiếng hát vẫn vang cả núi rừng. Lúc tôi xin phép về lều đi ngủ, tiếng đàn của Vinh vẫn réo rắt, tiếng những người hát càng về khuya càng rõ.
Mắt tôi nhắm lại, tôi mơ hồ đầu đó: ” Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi. Để một mai vươn hình hài lớn dậy. Ôi cát bụi tuyệt vời. Mặt trời soi một kiếp rong chơi...”
(Còn tiếp…)
Đua ở thiên đường núi rừng Tú Làn (kỳ cuối)
Tôi không mặc áo phao, lao ngay xuống dòng Lồ Lộ, mở đầu hành trình chinh phục dốc Lồm Cồm.
Kỳ cuối: Bức tranh thủy mặc dưới vòm trời Tân Hóa
Dốc Lồm Cồm độc đạo đầy đá tai mèo lởm chởm thách thức sự gan dạ và bền bỉ của những chàng trai, cô gái trên con đường chinh phục Tú Làn. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
... Lúc đó là 8h28, đội 8 của tôi xuất phát ở vị trí thứ 3. Đúng tinh thần đội trưởng Ngọc đề ra, cứ đường bằng là đội tăng tốc. Nhưng đường bằng ở chân dốc Lồm Cồm ngắn tủn. Vừa tăng đã phải hãm. Hãm còn không kịp, suýt húc đầu vào người đi trước. Mà đi trước tôi là anh Sang Đắk Lắk. Thế mới đen!
Anh Sang Đắk Lắk như đã kể từ đầu, làm gì cũng kém sang. Anh đi cái giầy rộng ngoác, leo dốc Lồm Cồm chân cứ vẹo về một bên, đế giầy vẹo về một bên trông rất khổ sở. Đi sau anh tôi không dám thúc, sợ anh nôn nóng bước chệch khớp một cái thì khổ.
Đường độc đạo, lối đi hẹp, nhiều đoạn đá tai mèo sắc nhọn, nhiều đoạn đá dựng đứng phải đu người vượt lên. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Leo được chừng nửa dốc, chúng tôi áp sát đội số 2. Đội số 7 đi đầu cũng ở đâu đó không xa như câu hát trong Cô gái mở đường, "không thấy mặt người chỉ nghe tiếng hát".
Rốt cuộc, không đội nào vượt được đội nào vì đường độc đạo, lối đi hẹp, nhiều đoạn đá tai mèo sắc nhọn, nhiều đoạn đá dựng đứng phải đu người vượt lên. Chúng tôi mất hơn 1 tiếng để vượt qua dốc Lồm Cồm.
Ở đường xuống chỗ ngã ba rẽ về tay phải, tôi nhớ có một anh áo vàng cam ngồi gác chân chặn lối, chắn không để chúng tôi đi nhầm sang hướng có cái cầu thang gỗ. Cũng ở ngã ba ấy, tôi nghe dưới thung sâu những tiếng hò reo mừng rỡ.
Trời ơi! Dưới vòm trời Tân Hóa, tạo hóa kỳ công vẽ nên một bức thủy mặc đẹp thế này sao? Đây là cửa vào kỳ động Hung Ton, mạch nguồn từ trong đó tuôn ra thành thác, thác đổ vào hồ những nhịp khúc khoan thai. Hồ phẳng lặng soi gương bóng núi, nhìn xuống thôi cũng cảm thấy mát tận đáy lòng.
Kia là hang Tổ Mộ, miệng hang tròn hút sâu đen như đôi mắt người tình trong mộng. Trên miệng hang là vách đá phẳng rộng như chờ người thơ bay lên tạc những vần trác tuyệt. Bên kia hồ là bãi cát thoải mịn, cây cối từng lùm mời gọi người chơi trò ú tim.
Trong bóng tối hun hút, Hung Ton đầy ma lực khiến người ta không ngừng guồng tay đi vào tận cùng. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Trời ơi! Ngồi ăn trưa, cầm cái bánh mì ngâm mình trong nước vừa gặm, vừa ngắm một bầu tạo hóa vô chừng dưới vòm trời Tân Hóa, chắc có lẽ vua chúa ngày xưa ăn muôn vàn sơn hào hải vị thấy cảnh này của đoàn người chinh phục Tú Làn cũng phải ghen tị.
Sau bữa trưa đoàn người rời thung lũng Tổ Mộ để vào hang Hung Ton. Hung Ton không hung tợn chút nào. Nó mềm mại khi vừa đằm người xuống nước. Nước chảy ngược mà lòng người cứ xuôi.
Trong bóng tối hun hút, Hung Ton đầy ma lực khiến người ta không ngừng guồng tay đi vào tận cùng của nó.
Tôi nhớ, khi đi được 1/3 hang, tôi rọi đèn ngược lại, phía sau có 3 cột măng đá cao tới vòm, tạo thành 3 cổng như hệ cổng tò vò trong kiến trúc hồi giáo. Khi đi được 2/3 hang, đường đi hẹp lại chỉ vừa 1 người đi, đoàn người mân mê bàn tay trên đá, soi rọi những đường sáng như vạch lên tấm nền dị kỳ của nhũ thạch những ký tự nguyên thủy.
Ở ngoài cửa hang, một tảng đá lớn chắn lối, nước từ suối đổ vào hang theo những khe nhỏ. Đoàn người chúng tôi ngồi trên phiến đá không một ai cảm thấy mệt mỏi. Có chăng là vẻ tiếc nuối, hụt hẫng khi vừa bỏ lại một Hung Ton đầy vơi những cảm xúc.
Tôi cũng đứng trên phiến đá nhìn về sườn núi bên kia suối. Khi cùng đồng đội vượt qua sườn núi ấy, tôi lại nhìn thêm một lần nữa thì mới hay nó như cái yên ngựa. Ở góc phía Đông của dãy núi trùng điệp này chính là cửa hang Chuột - cái hang mà chúng tôi đi vào 24 giờ trước đó.
Cánh đồng ngô xanh mướt dưới vòm trời Tân Hoá. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Dưới vòm trời Tân Hóa, trước mắt chúng tôi chỉ còn là đồng cỏ mênh mông, xanh đến ngút ngàn, là những ruộng ngô đương mùa đầy bẹ cứ thoải dần cho tới bờ Rào Nan.
Trở lại với tinh thần của đội trưởng Ngọc, chúng tôi bứt tốc khi vừa đủ quân số dưới đường bằng, kịp vượt qua một đội trước khi đi vào ma trận ruộng ngô. Rồi khi cổng đích hiện ra ở phía xa, chúng tôi cũng kịp bám sát đội đi đầu.
Những bước chạy nước rút về đích đầy cảm xúc. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Khi cách đích khoảng 300m, tôi quyết định nước rút, vượt tất cả các thành viên của đội đi trước và trở thành người đầu tiên ở gần vạch đích. Tôi vượt lên không phải để ghi danh mà để tạo ra động lực cho đồng đội cùng bứt lên ở phía sau, bởi tôi hiểu, tinh thần của chúng tôi là thà "chết một đống còn hơn sống một mình", tôi hiểu, người tài giỏi sẽ chiến thắng trò chơi, nhưng tinh thần đồng đội mới giành chức vô địch.
Tôi từng chạy giải Việt dã Toàn quốcBáo Tiền Phong 2018, từng thử sức ở Champion Dash 2016, từng chạy đường chạy "Sắc màu tuổi trẻ - Tôi yêu tổ quốc tôi" 2016... nhưng không ở vạch đích nào tôi bước qua trong cái nắm tay vỡ òa cảm xúc như đường đua Tú Làn.
Tú Làn đã đưa những con người xa lạ trở thành gia đình thân thiết. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Anh Ngọc, anh Sang, bạn Long, bạn Tuấn Anh, em Vinh, em Tuyên, em Lan Anh... các thành viên đội "siêu nhân người nhện" ơi! Hôm qua khi chúng ta chung xe vào Tân Hóa, dưới vòm trời ấy có bao điều xa lạ. Nhưng ở thời khắc chúng ta cầm tay nhau bước qua cổng đích, chúng ta đã như một gia đình.
Các đội đua 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 cũng vậy. Hôm qua trên hai chuyến tàu Bắc - Nam như hai đầu đòn gánh, chúng ta cùng xê dịch về bờ vai miền Trung gầy gò nắng đỏ với bao điều hồi hộp, lo lắng. Nhưng hôm nay, khi chúng ta lần lượt bước qua cổng đích dưới vòm trời Tân Hóa, chúng ta thực sự là những người bạn sau một hành trình, như câu hát Trần Lập vang lên ở cổng đích: " Gặp nhau trong thân thương/ Thân thương những lời chào..."!
Khi chúng ta lần lượt bước qua cổng đích dưới vòm trời Tân Hóa, chúng ta thực sự là những người bạn sau một hành trình. (Ảnh: Vi Ngọc Hà)
Đua ở thiên đường núi rừng Tú Làn Tôi bất ngờ nhận được lời mời chinh phục Tú Làn từ một người bạn, nó là cuộc đua thực sự giữa thiên nhiên kỳ vỹ của vùng đất Tân Hóa, Minh Hóa, Quảng Bình. Kỳ 1: Bên kia Hang Chuột là thiên đường Núi rừng Tú Làn nhìn từ trên cao một màu xanh thẫm, ẩn chứa biết bao bí ẩn, kỳ...