Đứa con bị bỏ rơi của vợ tôi
Tôi đang trải qua những phút giây bất an mặc dù sống với Thu rất hạnh phúc. Vậy tôi có nên nói chuyện gặp lại đứa con gái của Thu? Tôi biết rất rõ là nói ra có thể Thu vẫn chối bỏ. Nhưng nếu cô thú nhận thì sẽ ra sao? Mà không nói thì lương tâm tôi rất cắn dứt.
ảnh minh họa
Một lần, tôi đang đi xe máy chậm trên đường, bỗng nghe tiếng một cô gái:
- Chú ơi! Rơi đồ kìa!
Thì ra, sợi dây cao su nhỏ không đủ buộc chặt nhiều thứ đã đứt khiến đồ rơi xuống đất. Cô gái đã gọi và tiến đến giúp tôi buộc lại. Tôi cảm ơn cô rồi lên xe phóng đi.
Lần ấy tôi vội, chưa kịp nhìn kỹ cô gái đã giúp mình. Có lẽ sự việc đó sẽ qua đi, chẳng có gì đáng nói thêm nếu những lần sau, đi lại trên quãng đường này, tôi không gặp cô luôn lững thững đi bộ. Cô đi như vậy khá nhiều lần với bộ đồ mặc ở nhà nhầu nhĩ, tóc để xõa nhưng không chải, chân lê đôi dép tổ ong. Người lịch sự, có văn hóa không ra đường với trang phục, bộ dạng như thế. Nhìn cô lơ đãng nhìn trời, nhìn ra xa mà chẳng nhìn vào ai với vẻ đờ đẫn, ngây dại, tôi thấy rõ cô không bình thường mà có vẻ như mắc bệnh tâm thần. Nhưng cái lần cô tiến đến giúp buộc lại đồ vào xe thì tôi lại không có cảm giác đó.
Một lần sau đó, tôi không vội vã gì, đã đi xe rất chậm đề quan sát cô từ phía sau mới phát hiện cô có dáng người khá chuẩn. Có lẽ vì bộ đồ cô mặc cũ kỹ, nhầu nhĩ mà cái thân hình rất cân đối, có “eo” đẹp đã bị giấu đi. Mái tóc buông xuống đến hông, dày và đen, nếu chải cẩn thận sẽ như một dòng suối chảy. Nhưng cô đã để bù xù một cách cẩu thả như là vừa ngủ dậy, cứ vậy đi ra đường. Tôi quyết định tiến lại hỏi chuyện cô:
- Chào cô! Cô có nhận ra tôi không?
Thay vì trả lời thành tiếng, cô chỉ gật đầu và mỉm cười.
- Tôi là người lần trước cô đã đến giữ xe giúp để tôi buộc lại đồ bị rơi trên đường. Cô nhớ chứ?
Lúc này cô gái mới cất lời:
- Chào chú! Cháu nhớ rồi.
- Cô có bận gì không? Nếu không, tôi xin được mời cô vào quán nước kia, ta nói chuyện.
- Vâng! Cảm ơn chú.
Thái độ và lời lẽ giao đãi của cô gái lúc này gây cho tôi cảm giác cô hoàn toàn bình thường, không có gì là tâm thần. Tuy nhiên, cách ăn mặc vẫn chưa ổn khi ra khỏi nhà. Vào quán nước, cô khép nép, không hỏi han gì tôi, chủ yếu là để tôi hỏi. Cô cho biết tên là Hiền, 22 tuổi, hơn đứa con gái đầu của tôi 7 tuổi. Tôi đã khéo gợi chuyện để cô kể về mình.
… “Cháu là con riêng của mẹ cháu. Bố cháu chết khi cháu lên 5 tuổi. Sau đó mấy năm, mẹ cháu lấy chồng. Ông này rất giàu và chiều chuông mẹ, nhưng lại luôn hắt hủi, ngược đãi cháu. Cứ lúc không có mặt mẹ là ông ta chửi mắng cháu thậm tệ. Cháu về nói lại với mẹ thì bị mẹ mắng át, cho rằng cháu hỗn hào hay làm gì đó nên mới bị mắng. Tóm lại là mẹ cháu luôn bênh, đứng về phía ông ta thay vì thương, bảo vệ cháu. Từ chỗ rất yêu quý mẹ, dần dần cháu trở nên oán giận dẫn đến là hỗn láo, thích cãi lại mẹ. Có lần, cháu nói với bà: “Mẹ luôn bênh ông ấy. Con sẽ bỏ nhà đi cho khuất mắt mẹ. Con chẳng thấy có người mẹ nào lại về hùa với chồng mới, bỏ rơi con riêng của mình”. Mẹ cháu nổi giận, tát cháu kèm lời quát: “Mày có giỏi thì cuốn xéo ngay. Đồ mất dạy!”. Thế là như giọt nước tràn ly, cháu bỏ nhà từ đó. Năm ấy cháu lên 10.
- Rồi cháu đi đâu? Ai nuôi cháu?
- Cháu bỏ đến nhà ông bà nội của cháu. Ông bà lúc ấy đều gần 80 tuổi đã yếu lắm. Chỉ vài năm sau đó lần lượt qua đời. Không còn nơi nương tựa, cháu theo lũ bạn ra Hà Nội đánh giày, rửa bát thuê, làm đủ mọi việc để kiếm sống.
- Thế bây giờ cháu làm gì? Sao chú luôn gặp cháu đi lang thang ngoài đường? Cháu sống ở đâu, đã lập gia đình chưa?
- Một lần cháu được một nhà gọi vào đánh giày cho họ, phải tới dăm, bảy đôi. Lúc vào nhà vệ sinh, cháu vô ý trượt chân ngã, đập đầu vào tường, phải đi cấp cứu ở bệnh viện. Nhà chủ này rất tốt, thấy hoàn cảnh của cháu đã chạy chữa cho cháu. Nhưng sau đó, cháu nhớ nhớ quên quên. Không làm được việc gì.
- Bây giờ cháu sống với ai?
- Cháu còn một bà bác họ bên nội đã ngoài 60 tuổi nhưng không có chồng con, cưu mang cháu. Bác nghèo nhưng rất tốt, thương cháu…
Khi tôi hỏi người mẹ tên gì, trước sống ở đâu và nay ra sao thì cô nói rõ tên, nhưng suốt chừng ấy năm, cô không biết sau đó cuộc sống của người mẹ ra sao.
- Xin lỗi chú. Cháu coi như bà ấy đã chết vì từ lúc cháu ra khỏi nhà lúc 10 tuổi, bà ấy không hề tìm và gặp lại cháu.
Video đang HOT
Sau buổi nói chuyện với Hiền (tên cô gái), tôi cứ day dứt mãi một ý nghĩ. Phải chăng đó chính là đứa con bị ruồng rẫy của vợ tôi? Nhớ lại lúc mới sống với nhau, bên trong cái đôi mắt rất đẹp của Thu – vợ tôi – luôn ẩn giấu một nỗi buồn sâu thẳm. Tôi gặng hỏi thì cô chỉ nói:
- Em đến với anh là đời chồng thứ ba. Em đã nói rõ điều này ngay từ khi chúng ta mới quen biết, có tình cảm với nhau. Và anh đã vui vẻ chấp nhận. Điều đó thì anh đã thấy, còn những điều khác, anh không cần biết. Chỉ biết hiện tại chúng ta đang sống rất hạnh phúc.
Cô gái nói tên người mẹ là Thu. Càng nhìn cô, tôi càng phát hiện ra nhiều nét giống người vợ hiện tại của mình. Linh cảm cho tôi biết: Hình như đây chính là đứa con gái riêng của vợ mình mà Thu đã nói với tôi là ở với bố nó sau khi hai người ly hôn? Nếu đúng vậy thì quá tội nghiệp cho cô gái và Thu cũng đã che giấu một sự thật rất đáng chê trách.
Tôi đang trải qua những phút giây bất an mặc dù sống với Thu rất hạnh phúc. Vậy tôi có nên nói chuyện gặp lại đứa con gái của Thu? Tôi biết rất rõ là nói ra có thể Thu vẫn chối bỏ. Nhưng nếu cô thú nhận thì sẽ ra sao? Mà không nói thì lương tâm tôi rất cắn dứt.
Nếu lương tâm luôn thôi thúc, anh có thể kể lại câu chuyện gặp gỡ Hiền, nói rõ thấy cô ta giống mẹ khiến anh nghĩ đó chính là đứa con riêng của Thu, xem vợ anh nói sao. Nếu cô ta không công nhận thì đành phải cho đó không phải là sự thật. Còn nếu Thu thú nhận thì anh có thể bàn với vợ đón Hiền về nhà, chăm sóc và tiếp tục chữa bệnh cho đứa con tội nghiệp đó. Coi như gia đình anh có thêm một đứa con nữa – đứa này đáng thương, cần được chăm sóc hơn. TS Nguyễn Đình San
Theo VNE
Đêm tàn của những đau thương (P.2)
Anh sửng sốt khi biết ngần ấy năm tháng tuổi trẻ, cô không hề dây dưa với đàn ông.
"Tôi biết tôi không hạnh phúc, cả đời này không thể có hạnh phúc, anh cứ hạnh phúc thay tôi là được rồi".
Anh trầm ngâm nhìn cô, qua cánh cửa sổ đang hé. Dù phòng bên kia đã buông rèm nhưng vẫn loáng thoáng thấy bóng cô hắt lên. Hẳn cô đang làm việc, làm việc một cách chăm chỉ... anh nhợt nhạt cười.
Bỏ tay vào túi, rút ra hộp quẹt và điếu thuốc, anh bật lửa châm thuốc, tựa lưng thở dài, rồi lại chậm rãi xoay người.
Cô đã về đây một tháng. Mới chỉ một tháng và sau đêm tân hôn, mỗi người lại có không gian của riêng mình. Chỉ là buổi tối cô và anh có ngủ cùng nhau. Mang tiếng ngủ cùng, thực chất cô nằm ở nệm dưới nền nhà, anh nằm trên giường, cảnh tượng kỳ cục chẳng mấy đẹp mắt.
- Sao cô không nằm cùng tôi? Nếu không nằm cùng, sao không tách phòng?
Anh tò mò hỏi cô, còn cô nghe xong, cũng chỉ liếc ngang nhìn anh một cái. Không đáp, rồi thư thái uống sữa. Phải, cô thích sữa.
Đó là điều đầu tiên anh biết về cô suốt một tháng sống chung.
- Chưa ngủ à? - Cô lọ mọ cầm theo quyển sách bước vào phòng, tháo kính ra, khẽ dụi mắt.
- Chưa, cô luôn thức muộn vậy sao?
- Còn anh thì luôn đợi, không cần thế đâu. Thứ ba và thứ sáu anh được quyền qua nhà Du mà. Hôm nay thứ sáu, anh không đi sao?
- Không, cậu ấy đang bận ôn thi.
- Vậy thì càng cần phải sang để chăm sóc chứ? - Diên Vỹ thành thật nói, cũng là lời nói xuất phát từ sự chân thành.
Hoàng nhìn cô khó hiểu rồi lắc đầu.
- Cậu ấy không muốn tôi làm mất tập trung.
- Mất tập trung? - Diên Vỹ nghiêng đầu, cô hơi nhăn mày rồi chợt nhận ra như vỡ lẽ. - À, phải rồi, là mất tập trung.
Rồi cô im lặng. Đặt mấy cuốn sách xuống giường, lại tự mình trải nệm. Cô không cho anh đụng vào việc này, nếu anh làm, cô sẽ chẳng nói chẳng rằng mà qua thư viện ngủ. Nhưng nói là ngủ, cả đêm cô vẫn sẽ thức. Anh không rõ nguyên do, chỉ biết, đôi khi anh nhìn sang phòng đó, lại thấy bóng cô gạt nước mắt. Lại cho mình ngủ mơ, anh nằm ngủ tiếp, không để ý nữa. Nhưng lặp lại vài lần, cô đều như vậy, khiến anh buộc phải thôi việc giúp đỡ cô. Tự cảm thấy mình thừa thãi nhưng đó không phải là điều anh bận tâm.
Có điều...
Vũ Hoàng không phải kẻ ăn chơi, càng không có khả năng chơi bời quá đà, anh chỉ có Du, nếu không ở bên Du, anh sẽ quanh quẩn với công việc, rồi trở về nhà. Lúc nào về đến nhà, đều sẽ thấy cô đang ngồi vừa gọt hoa quả, vừa đọc báo.
- Này!
- Sao?
- Anh bỏ thuốc đi!
Cô nhíu mày, nhìn tàn thuốc vương trên nền gỗ, cảm thấy có chút không thoải mái. Anh dụi thuốc vào gạt tàn, trầm ngâm.
- Du cũng từng nói thế!
- À... thế thì tôi nói cũng vô ích, phải không?
- Cũng phải.
- Chí ít, đừng hút trong nhà.
- Được.
...
Cô đọc sách, tiếp tục ghi ghi chép chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ, rồi lại lấy điện thoại ra có vẻ nghiên cứu gì đó rất chuyên tâm. Anh không khỏi tò mò về cô. Nhưng, anh chỉ dừng lại ở việc ngắm nhìn, không thâm nhập vào cuộc sống của cô, vợ chồng, kì thực, anh và cô chưa một lần trải qua đêm xuân.
Anh lắc đầu, rời phòng, trở về cũng cầm trên tay tập tài liệu. Công ty đang có những hợp đồng cần giải quyết, anh cũng cần làm cho xong. Kê xong chiếc bàn con lên giường, lại bắt đầu chuỗi âm thanh của sự tĩnh lặng.
Tiếng gõ bàn phím, tiếng kéo điện thoại, sột soạt của giấy. Họ im lặng.
Rồi đột ngột, cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.
- Vũ Hoàng!
- Sao? -Anh dừng tay, hơi liếc về hướng cô, tỏ ý đang lắng nghe.
Cô chậm rãi mở lời:
- Tôi biết tôi không hạnh phúc, cả đời này không thể có hạnh phúc, anh cứ hạnh phúc thay tôi là được rồi.
Hai người im lặng. Anh hơi sững sờ, cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể trầm ngâm một lúc. Rồi từ tốn nói rằng:
- Đến việc tôi lấy người tôi yêu cũng không thể, thì hạnh phúc ở đâu?
- Hai người yêu nhau, thế là quá đủ cho hạnh phúc rồi.
Cô vẫn chăm chú nhìn anh nhưng rồi lại nhanh chóng quay trở lại với cuốn sách. Anh nhìn không ra đó là quyển gì, chỉ thấy toàn tiếng Pháp.
Cô tài giỏi, xinh đẹp, có học thức và nấu ăn ngon. Đôi lúc anh tự hỏi vì sao cô trói buộc cô vào đời anh, để rồi cả hai không thể vùng vẫy, đành ở bên nhau như nghĩa phải vậy, tương kính như tân. Anh có đề cập chuyện này, cô lảng tránh câu hỏi của anh bằng cách lờ đi cái nhìn và vuốt tóc ra đằng sau. Rồi sau đó cô sẽ cố làm mình bận rộn và quên đi câu hỏi của anh. Đại loại vậy.
Diên Vỹ quả thực có chút ấm áp trong lòng nhưng lại không có khả năng đón nhận sự vui vẻ này (Ảnh minh họa)
Khi Du chất vấn anh về việc vì sao cô có thể buộc cô vào đời anh, anh không biết, cũng không biết đáp thế nào, nên chỉ có thể an ủi cậu bằng những nụ hôn trên tấm lưng trần trụi và cơn hoan ái xác thịt. Du thỏa mãn, cũng không tìm hiểu kỹ hơn về chuyện này nhưng cậu không hài lòng về cô, còn anh, anh không hài lòng chính bản thân mình. Vì lẽ gì anh không thể từ chối cô? Trong đám cưới của mình, chính anh sau khi nhìn nhận tất cả, lại thấy cô đứng quá đỗi cô đơn phía cổng nhà thờ.
Và thậm chí, cô còn chưa đòi anh một lần trăng mật. Anh tự điều tra về cô, lại sửng sốt ngỡ ngàng khi biết cô suốt ngần ấy tháng năm tuổi trẻ không chút dây dưa với đàn ông. Hoặc có nhưng lại quá kín đáo để nhận ra. Cách cô nắm bắt tâm lý đàn ông khiến anh tin rằng, cô từng là thuộc về thế giới của họ, lại không ngừng đặt ra câu hỏi và thẳng thừng nói với cô suy nghĩ của mình.
- Cô không phải chuyển giới mà thành chứ?
- Hả? - Diên Vỹ nhăn mày, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh.
- Cái quái gì trong đầu anh vậy?
- Không... không có gì...
Anh thoáng có chút day dứt nhưng ngẫm lại, anh thấy mình vô lý và cảm giác có chút xấu hổ. Cô tựa hồ không quan tâm, cũng tiếp tục công việc của mình. Một lúc lâu sau, anh lại mở miệng.
- Cuối tuần này, đi trăng mật ở Nha Trang đi!
Lần này cô đặt hẳn điện thoại và sách xuống, leo lên giường ngồi đối diện anh. Bốn mắt nhìn nhau, cô thẳng thắn soi ánh nhìn của mình vào mắt anh, rồi gằn lên từng chữ: "Anh...điên...à?"- Cô cũng không ngần ngại sờ trán anh.
-...
- Không có sốt, sao lại mê sảng vậy? - Diên Vỹ nghiêng đầu. - Hay là Du muốn đi Nha Trang, anh không tìm thấy lý lẽ nào thích hợp hơn ngoại trừ... trăng mật?
Cái thái độ dò hỏi của kẻ biết tuốt kia khiến anh phát bực.
- Về chỗ của mình đi, cô không muốn đi thì thôi.
- Vậy là chỉ tôi và anh?
- Cô muốn thì chúng ta có thể lôi thêm Du!
Nói xong, cô bất chợt cảm thấy ân hận. Cô là đàn bà, đã không có hôn nhân trọn vẹn, lại không có tình yêu, mà trăng mật còn dẫn theo nhân tình của chồng đi ư? Nhưng, anh phủ quyết áy náy nơi bản thân, là cô ta tự khơi mào.
Diên Vỹ lại trầm ngâm không nói, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi tuột xuống đệm tiếp tục công việc. Cô đá lại một câu khiến anh cảm thấy điên tiết.
- Tùy anh!
Anh bất lực mặc kệ, đành lặng lẽ làm tiếp công việc của mình. Chỉ là không biết, người con gái dưới đệm kia luôn liếc nhìn anh, khóe môi kéo lên nụ cười mờ nhạt. Diên Vỹ quả thực có chút ấm áp trong lòng nhưng lại không có khả năng đón nhận sự vui vẻ này. Cô tự biết bản thân hoàn toàn vô giá trị trong mắt anh.
Một lúc lâu, cô cất đồ xong xuôi, trước khi tắt đèn, cô còn nói với anh, cũng như nói với chính mình.
- Anh phải hạnh phúc.
Anh nghe được, cảm giác khó hiểu, chỉ cho là lời cô bâng quơ nói ra, không đáp, ngay sau đó, liền chậm rãi đi vào giấc ngủ. Dưới nệm, Diên Vỹ vẫn mở mắt, xoáy vào bóng đêm trước mặt, tự lực run rẩy ôm lấy bản thân mình. Trong chăn ấm, vẫn cảm giác không an toàn, liền nhắm chặt mắt lại, mơ màng về quá khứ.
Quá khứ, ở nơi ấy có ánh sáng, có nụ cười, cả ấm áp.
Là... rất lâu rồi cô chưa cười. Cũng không biết vì sao phải cười. Chỉ chậm rãi nhận lấy những thứ số phận mang đến, cũng chủ động đoạt lấy những thứ mình cần. Rút cục, rất lâu rồi chưa nở nụ cười nào thực sự hạnh phúc.
(Còn nữa)
Theo VNE
Vợ chồng tôi yêu nhau từ "chỗ tối" Vợ chồng tôi bắt đầu từ trên giường rồi mới mở rộng ra bằng việc đi ăn, đi xem phim, đi du lịch. Hay nói cách khác, thiên hạ yêu nhau chỗ sáng rồi dắt nhau vào chỗ tối. Một số bạn bè cho rằng tôi "liều mạng", bố mẹ cho tôi "phát rồ" vì thèm vợ khi quyết định quá nhanh chóng....