Đứa con 6 năm chờ đợi của tôi được ra đời trong hoàn cảnh cay đắng như thế!
Vì quá đau lòng và bận rộn chạy đi chạy lại giữa nhà với trại tạm giam mà chỉ 8 tháng, tôi đã sinh con. Đứa con 6 năm chờ đợi lại ra đời đúng trong hoàn cảnh cay đắng đau đớn này.
Tôi thì li dị chồng còn anh bị vợ li dị, cả hai đều có con riêng, chúng tôi là một đôi vợ chồng rổ rá cặp lại. Hiểu được những mất mát của cuộc hôn nhân đầu tiên nên cả hai đều rất trân trọng và nâng niu cuộc hôn nhân thứ hai này.
Tôi và anh đều là công chức, ngoài giờ hành chính anh còn làm thêm nên gia đình với hai người lớn và hai đứa trẻ sống thoải mái mà không phải lo về tài chính. Tôi yêu anh rất nhiều và anh cũng yêu tôi. Tôi tự đánh giá anh là một người đàn ông rất chăm chỉ và thương vợ thương con, vậy mà không hiểu sao vợ anh lại bỏ anh?
Mỗi khi có anh ở nhà tôi chẳng phải động chạm đến việc gì, từ chuyện nấu ăn đến dọn dẹp nhà cửa thậm chí giặt quần áo anh cũng tranh để làm. Anh còn thường xuyên rủ tôi đi shopping, gu thời trang của anh hơn hẳn tôi, mỗi bộ đồ anh chọn đều khiến tôi tự tin khoe với bạn bè mà không lo lỗi mốt. Thậm chí anh còn gợi ý tôi nên mua những loại son nào để hợp với từng hoàn cảnh. Đi đâu anh cũng kéo tôi đi cùng, anh tự hào giới thiệu tôi với bạn bè anh, nhiều lúc anh còn hôn tôi trước đám đông nữa mặc cho tôi e thẹn.
Với các con anh cũng đối xử rất tốt với chúng, anh không bao giờ thiên vị đứa nào, nếu bọn chúng mà cáo kiện nhau là anh xử tội cả hai đứa khiến cho chúng có ý thức tự bảo vệ nhau để tránh bị ăn đòn lây. Thấy anh đối xử tốt với con mình nên tôi cũng yêu quý con trai anh như con gái của mình vậy. Nếu mua cho con gái tôi cái gì thì tôi đều mua cho con trai anh cái ấy.
Điều lạ lùng là cưới nhau 5 năm, vợ chồng tôi vẫn không có đứa con chung. Dù đi khám, bác sĩ kết luận cả hai đều bình thường. Thấy đồ gì bổ dưỡng là anh lại mua về cho tôi ăn. Nhưng tin vui vẫn chưa có.
Những cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng ngày càng dày lên, rồi con anh con tôi. (Ảnh minh họa)
Tình yêu những năm tháng đầu còn mặn nồng quấn quýt, nhưng có lẽ vì không có sợi dây kết nối điểm chung giữa vợ chồng nên càng ngày chúng tôi cảm thấy mình đang cố gắng sống chung với nhau thì đúng hơn. Những cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng ngày càng dày lên, rồi con anh con tôi.
Video đang HOT
Anh cũng mang về cho tôi ít tiền hơn những năm trước mặc dù lương anh tăng. Thắc mắc hỏi anh thì anh cứ chối quanh rồi kết luận câu: “Anh dành tiền cho việc lớn, chứ đưa tiền cho đàn bà thì quanh quẩn lại nướng vào quần áo với son phấn”. Nghe tức lắm, tôi cãi lại nhưng anh vẫn giữ quan điểm của mình rồi bỏ đi ngủ.
Có lần con trai anh lười học ham chơi game nên tôi đã mắng nó vài câu. Vậy mà anh chỉ thẳng vào mặt tôi: “Từ mai con ai người ấy dạy, anh không thích em mắng chửi thằng bé”. Và từ đó tôi mặc kệ bố con anh muốn làm gì thì làm, chẳng dám động tới nữa.
Đúng lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi trở lên tẻ nhạt lạnh lẽo thì tin vui đến với vợ chồng tôi. Khi hạnh phúc cầm tờ kết quả báo cho chồng, tưởng anh sẽ ôm chầm lấy tôi, ai ngờ anh nói một câu nhạt nhẽo khiến trái tim tôi như bị xát muối: “Thế à, chúc mừng em”.
Nói xong anh bỏ vào phòng để lại mình tôi hụt hẫng khó hiểu về thái độ của anh. Giận anh khiến tôi không thể ngủ được, tôi quay sang hỏi anh: “Hình như anh không muốn có đứa con này phải không?”. Anh chỉ thở dài bảo: “Có thai thì đẻ chứ sao nữa, anh mệt rồi ngủ đi”.
Từ hôm đó tôi nghi ngờ anh, dường như anh đang giấu tôi điều gì đó. Chẳng lẽ anh có người con gái khác nên không mặn mà với đứa con chung mà tôi sắp sinh cho anh. Nhân lúc anh đi làm, tôi lục lọi đồ đạc và vào máy laptop của anh để bới lông tìm vết nhưng tất cả đều không có dấu hiệu bất thường.
Cái bụng tôi càng ngày càng to, đi lại làm việc đều khó khăn, những lúc tôi thèm ăn vào đêm tối có nhờ anh đi mua bát phở cũng khó. Tôi không hiểu sao anh ngày hôm nay so với những ngày mới cưới lại khác vậy. Có thắc mắc hỏi anh thì anh bảo: “Con người cũng phải lúc này lúc khác chứ, ai mà cả đời ôm cái lãng mạn để sống thì đó là giả tạo”.
Đứa con 6 năm chờ đợi lại được sinh ra trong hoàn cảnh cay đắng như thế này sao? (Ảnh minh họa)
Hôm đó, tôi đang ngồi ăn trưa với mấy chị đồng nghiệp thì nhận được điện thoại của một người bạn bảo tôi tới công ty chồng gấp. Linh cảm có chuyện chẳng lành nên tôi hớt hải bắt taxi đi. Đến nơi thì thấy cảnh chồng tôi bị còng tay, dẫn thẳng vào xe cảnh sát. Tôi cố gắng gọi anh nhưng không được.
Khi hỏi bạn của anh thì tôi mới biết chuyện. Chồng tôi lấy ngân quỹ 8 tỷ để chơi chứng khoán và hiện giờ không có khả năng trả. Tin đó không khác gì tiếng sét giáng xuống đầu tôi. 8 tỷ là con số quá lớn đối với chúng tôi. Những ngày sau đó, tôi cứ chạy liên tục từ nhà tới cơ quan rồi vào trại tạm giam. Kết quả, hơn 8 tháng tôi đã sinh con.
Đứa con 6 năm chờ đợi lại được sinh ra trong hoàn cảnh này. Tôi ôm con mà khóc như mưa vì vừa thương con, vừa thương chồng lại xót xa cho bản thân. Hai đứa trẻ tôi phải nhờ cô giáo của các con đón về ở nửa tháng.
Sản phụ nào cũng được kiêng cữ, còn tôi vừa đẻ con ra đã phải tự làm hết mọi việc, từ thay tã cho con, bế con đi khám sơ sinh, may mắn nhờ được người mua thức ăn cho mẹ, mua sữa cho con. Ngày xuất viện có lẽ là ngày tôi đau xót nhất, một tay bế con một tay xách đồ, đôi chân tôi lê từng bước xuống từng bậc thang với hai dòng nước mắt cứ chảy tự nhiên mà tôi không thể ngăn cản được, có muốn lau đi cũng chẳng còn tay nào để còn lau.
Tôi viết tâm sự này khi con vừa đầy tháng với mong muốn được chia sẻ nỗi lòng và giải tỏa những áp lực đang dồn nén trong lòng. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Theo Afamily
Trăm ngàn tủi hờn phận mẹ kế nuôi con chồng
"Sao cô lại quát cháu tôi, nó không phải con cô nên cô ghét nó đúng không? Đúng là cái đồ mẹ ghẻ!"
Không lẽ tôi cứ tiếp tục làm tổn thương con mình (ảnh minh họa)
Sau khi cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ, tôi đã tự dặn lòng sẽ ở vậy nuôi con gái nên người vì chồng cũ đã làm tôi tổn thương ghê gớm. Những tưởng niềm tin vào hôn nhân và đàn ông của tôi đã sụp đổ, nhưng tất cả đều thay đổi khi tôi gặp lại anh. Anh từng là bạn trai cũ của tôi từ hồi trung học. Đã 10 năm không liên lạc, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong buổi lễ kỉ niệm của trường cấp 3 cũ. Khi gặp lại nhau, tôi đã li hôn được 1 năm còn vợ anh cũng đã bỏ anh và đứa con trai của 2 người khi cháu còn đỏ hỏn. Rất tự nhiên, chúng tôi nhanh chóng kết thân với nhau và cái gì phải đến cũng đã đến, tôi và anh lại nhen nhóm tình cảm dành cho nhau.
Thế rồi một thời gian sau anh ngỏ ý muốn đi bước nữa cùng tôi. Khỏi phải nói tôi đã bối rối đến thế nào bởi nếu đồng ý, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ rất phức tạp bởi mỗi người đều đã có con riêng, các con lại còn quá nhỏ, con gái tôi mới 5 tuổi còn con trai anh năm đó lên 6 tuổi. Nhưng trước sự chân thành của anh, tôi đã quyết định cho mình một cơ hội mới. Sau khi bước vào cuộc hôn nhân lần thứ 2, tôi mới thấy điêu đứng vì cảnh mẹ kế con chồng.
Tôi và con gái dọn về ở với gia đình anh, khi ấy có hai bố con anh cùng mẹ chồng. Vì biết thân phận hiện tại của mình đặc biệt hơn nhưng người vợ bình thường khác, tôi đã cố gắng hết sức để cư xử sao cho đúng mực và khéo léo nhất với con của anh, để cho bé hiểu được tôi coi bé và con gái tôi như nhau. Trớ trêu thay, mẹ chồng của tôi không chịu hiểu điều đó. Ngay từ những ngày đầu, bà luôn theo dõi nhất cử nhất động của tôi với thằng bé. Không những thế, bà còn tỏ ra phân biệt đối xử với con gái riêng của tôi. Theo quan niệm của bà, mẹ kế không bao giờ là người tốt. Biết vậy, kể cả khi bé Bin làm sai, tôi cũng không bao giờ dám mắng cháu mà luôn bỏ qua.
Hôm ấy nhà tôi có giỗ bố chồng, vì mải chuẩn bị cơm và không để ý, hai đứa con tôi đùa nghịch và làm đổ mất bát canh thắp hương tung tóe ra sàn. Tôi liền chạy ra và vừa dọn dẹp vừa quát hai đứa đi vào trong. Chưa cần biết thế nào, bà nội các cháu đi đến và trước sự bất ngờ tột độ của tôi, bà tát tôi và gào lên : "Sao cô lại quát cháu tôi, nó không phải con cô nên cô ghét nó đúng không? đúng là cái đồ mẹ ghẻ!".
Tôi đã sốc nặng trước hành động ấy của bà. Chẳng nhẽ con sai thì tôi không được dạy ư? Đau lòng hơn, đứa con gái non nớt của tôi quay ra hỏi mẹ: "Mẹ ơi, mẹ ghẻ là gì? Tại sao bà mới lại đánh mẹ?" (từ hồi về gia đình mới, con gái tôi toàn gọi bà nội và chồng tôi là bà mới và bố mới). Tôi không biết giải thích với con thế nào mà chỉ biết uất ức ôm con mà khóc. Tâm sự với chồng, anh cũng chỉ ậm ừ và nói tôi nhịn mẹ vì bà già rồi.
Kể từ hôm ấy, con trai tôi đối xử với tôi khác hẳn. Không biết bà nội đã nhồi nhét thứ gì cho con, mà con không còn nghe lời hay tôn trọng tôi nữa. Bé sẵn sàng cãi lại tôi ngay cả khi bé làm sai. Thậm chí có lần Bin còn đùa nghịch xô ngã em gái mà tôi cũng không dám mắng bé. Không lâu sau đó, hai đứa bé đùa nghịch và bé Bin làm đổ lọ đường ra bếp khi bà nội chúng đứng ngay đấy. Không biết đầu cua tai nheo thế nào, tôi lại quát và phát cho con gái tôi vào mông mà không nói gì con trai cả.
Bà nội chúng thì nguýt dài và nói:"Cô đúng là không biết dạy con". Có lẽ tôi sẽ mãi hối hận với hành động ấy của mình vì những gì đã gây cho con. Sau khi bị đánh, chắc do quá tủi thân, con gái tôi khóc ầm ĩ đến hơn tiếng đồng hồ. Vừa thương con vừa giận bản thân, tôi bế bé về phòng và xin lỗi. Tối hôm đó, bé mới hỏi tôi tại sao mẹ lại đánh con mà lại không đánh anh Bin, tại sao bà mới cứ ghét con? Lúc ấy tôi mới chợt tỉnh ra và tự hỏi bản thân không biết mình đang làm gì thế này. Tôi kết hôn để có một cuộc sống tốt hơn, vậy mà tôi lại đang tâm làm khổ con gái mình chỉ vì cuộc hôn nhân ấy.
Chỉ vì muốn một gia đình êm ấm, tôi đã làm tổn thương chính con đẻ của mình. Giờ đây tôi không biết có nên duy trì cuộc hôn nhân này nữa không, vì nếu tiếp tục, con gái tôi sẽ mãi phải chịu thiệt thòi. Chẳng lẽ mẹ kế thì không được quyền dạy con chồng hay sao?
Theo blogtamsu
'Chết sững' vì bà mẹ kế độc ác Mới 3 tháng sau khi cưới mà Huệ thay đổi đến chóng mặt, từ một người phụ nữ ân cần quan tâm con chồng 'biến' thành mẹ kế cay độc. Vợ Khoa mất trong một tai nạn giao thông, hiện anh đang nuôi cô con gái nhỏ 4 tuổi của 2 người. Dù thế thì với việc anh có ngoại hình, có công...