Đưa 2 triệu/tháng vì sợ vợ cho nhà đẻ, sang ngoại chơi tôi “nghẹn ứ” nghe đứa cháu khoe
Tôi biết số tiền đó không dư dả nhưng như thế buộc vợ phải tiết kiệm, chắc chắn không còn thừa xu nào để cô ấy biển thủ mang về nhà ngoại được.
Ngay từ khi yêu nhau tôi và Ngọc đã độc lập về tiền bạc. Tôi chưa bao giờ hỏi lương cô ấy. Thú thật là vì lương tôi khá cao, lên đến 30 triệu. Nếu tôi hỏi lương Ngọc, nhỡ cô ấy hỏi lại lương tôi thì sao?
Biết bạn trai lương cao, thể nào cô ấy cũng đòi hỏi nhõng nhẽo cho mà xem. Và tôi cũng quán triệt tư tưởng luôn từ lúc yêu nhau, đó là đàn ông đàn bà bình đẳng, tiền ai người đấy giữ. Trông kiểu cách ăn mặc và lối sống giản dị của Ngọc thì biết lương chẳng khá khẩm gì. Gia cảnh nhà cô ấy cũng không tốt lắm, chỉ ở mức cơ bản thôi.
Sau đám cưới Ngọc sớm mang thai. Sức khỏe yếu nên vợ tôi phải nghỉ làm ở nhà dưỡng thai chờ sinh con. Trước đó chúng tôi vẫn chia tỷ lệ đóng góp 6 – 4, cô ấy làm nhiều việc nhà hơn nên cho đóng góp chi tiêu 4 phần. Cứ tổng kết mỗi tháng hết bao nhiêu tiền thì chia ra.
Trông kiểu cách ăn mặc và lối sống giản dị của Ngọc thì biết lương chẳng khá khẩm gì. (Ảnh minh họa)
Nhưng từ khi vợ ở nhà thì mình tôi phải cân hết mọi chi phí. Tính toán kỹ lưỡng xong, tôi chỉ đưa cho cô ấy 2 triệu một tháng, tự vợ phải căn ke tính toán sao cho đủ thì thôi. Tiền nhà và điện nước tôi đã nộp riêng cho chủ nhà rồi. 2 triệu kia để hai vợ chồng ăn bữa tối ở nhà, trưa tôi ăn trên công ty, con chưa chào đời nên chưa tốn kém. Tôi biết số tiền đó không dư dả nhưng như thế buộc vợ phải tiết kiệm, chắc chắn không còn thừa xu nào để cô ấy biển thủ mang về nhà ngoại được.
Hôm vừa rồi tôi đưa vợ về nhà ngoại chơi. Lâu không về nhà vợ thấy trong nhà có nhiều đồ đạc mới quá. Nổi bật nhất phải kể đến bộ bàn ghế bằng gỗ xịn giữa nhà, chắc giá thị trường cũng cỡ 50 – 70 triệu. Rồi còn cái máy massage chắc phải 20 – 30 triệu nữa. Xuống bếp thì thấy tủ lạnh mới, tôi đoán sơ sơ chắc cũng hơn chục triệu.
Video đang HOT
Bố mẹ vợ sắm nhiều đồ đắt tiền, tôi ngại hỏi trực tiếp. Sợ ông bà lại nghĩ con rể nhòm ngó tài sản nhà vợ. Nhưng tôi hỏi vợ thì cô ấy cười bảo mấy thứ đồ kia đều cũ rồi, ông bà cũng phải sắm mới chứ. Cả đời vất vả, còn sống được bao lâu nữa mà không hưởng thụ.
Như thế chứng tỏ nhà vợ có điều kiện đấy chứ. Vậy mà cô ấy chưa bao giờ khoe gì với tôi, cũng không hề xin xỏ tiền nong từ bố mẹ. Trong lòng nghĩ bụng khi về nhà tôi phải tỉ tê thủ thỉ giục cô ấy về ngoại xin chu cấp thêm cho hai vợ chồng mới được. Hiện tại cô ấy cũng có đi làm ra tiền đâu, bố mẹ chu cấp thêm cho con gái là điều bình thường.
Lúc ăn cơm xong, mọi người ra vườn hái hoa quả hết, chỉ có tôi và đứa cháu trai là con của anh trai vợ ngồi trong phòng khách. Thằng bé đang chơi điện tử trên điện thoại. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại chép miệng bảo nó: “Cháu thấy bộ bàn ghế này đẹp không?”.
Thằng bé không hề ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại nhưng đáp một câu khiến tôi phải hóa đá: “Cô Trang mua cho ông bà đấy. Cô ấy còn sắm máy massage và tủ lạnh nữa. Cô ấy giàu thật, nhà cháu nghèo chẳng có gì mua biếu ông bà”. Trang là tên vợ tôi. Anh trai vợ ở riêng, hiện tại chỉ có bố mẹ vợ tôi sống ở nhà này.
Lúc ấy tôi mới ngã ngửa phát hiện… (Ảnh minh họa)
Trở về nhà, tôi lôi cổ vợ ra chất vấn cô ấy lấy tiền ở đâu hay là ăn trộm tiền của tôi trong két sắt. Nhưng khi kiểm tra lại thì thấy tiền tiết kiệm của tôi vẫn còn nguyên.
- Thế anh nghĩ bao nhiêu năm đi làm tôi không để ra được xu nào à? Tiền tôi làm ra biếu ai là việc của tôi. Anh biếu bố mẹ bao nhiêu cũng đâu có thông báo hay bàn bạc với vợ? Trước đây chúng ta tiền nong riêng rẽ, của ai người đấy quản lý còn gì! Còn bây giờ tôi mang thai, làm việc nhà, nên tất nhiên anh phải chi toàn bộ. 2 triệu của anh tưởng to lắm đấy chắc, tôi lúc nào chẳng phải bù thêm!
Lúc ấy tôi mới ngã ngửa phát hiện vợ có sổ tiết kiệm 1 tỷ trong ngân hàng cùng một mảnh đất hiện tại đang cho thuê được tiền thuê mỗi tháng. Hóa ra trước đó thu nhập của cô ấy rất cao song lối sống giản dị khiến tôi tưởng lương vợ thấp lắm. Nhưng đúng như vợ nói, trước đây tiền riêng nên tôi chẳng có lý do gì để trách móc cô ấy.
Từng coi thường và đối xử keo kiệt với vợ, bây giờ tôi thấy hối hận quá. Tôi phải chuộc lỗi với vợ thế nào?
Đang trong lúc hoàn cảnh túng thiếu, được cho vay 100 triệu, nhưng mang về khoe chồng thì tiền "bay màu" chỉ sau 2 ngày
Chẳng hiểu vì sao chồng tôi ngày càng đổ đốn và thiếu trách nhiệm tới vậy!
Nhà người ta thì chồng gánh vác, cáng đáng giúp vợ, nhưng nhà tôi thì ngược lại. Chồng quá lười biếng, chỉ biết sa đà vào các thú vui nên chẳng nhờ được gì. Tôi lại phải cố mạnh mẽ, tháo vát, nhanh nhẹn thay phần ông xã. Nhiều khi nghĩ về cuộc hôn nhân này, tôi chỉ biết chán và thở dài.
Lấy nhau từ năm 2017 nhưng tới giờ đã 4 năm rồi, vợ chồng tôi chưa để dành ra được một tí tiền nào. Làm ra bao nhiêu tiêu sạch bấy nhiêu, mà còn chẳng phải tại tôi, tất cả của nả bị đốt hết vào thú vui vô bổ của chồng. Chúng tôi vẫn phải sống ở một căn nhà tạm mà bố mẹ chồng cho, nào đã dám sửa lại nhà xây căn mới. Căn nhà hiện tại khó ở, thôi thì cắn răng chịu đựng một chút cũng không sao, nhưng chồng chẳng hề có chí tiến thủ. Anh ở đâu cũng được, cứ nghĩ nhà chỉ cần che nắng che mưa là đủ.
Trước đây, chồng tôi là thợ sửa điện của một nhà máy, tay nghề khá ổn, lương tháng của anh đủ nuôi hai vợ chồng. Tôi cũng rất biết điều nên đi làm phụ giúp thêm. Tôi làm việc cho phòng văn thư của một thư viện tỉnh. Ấy thế mà chồng tôi tự dưng nghỉ việc, có khoảng vài chục triệu hùn vốn cùng mấy người bạn kinh doanh điện thoại cũ giá rẻ. Trải qua hai năm dịch bệnh, công việc làm ăn thua lỗ nên chẳng đi đến đâu, còn không lấy lại tiền về.
Ảnh minh họa.
Mỗi lần trong nhà túng thiếu, tôi cứ than vãn về cái khoản mà chồng bỏ ra để góp chung với bạn bè. Dần dần, giữa chúng tôi còn lạnh nhạt và hay xảy ra cãi vã. Hiện tôi có con nhỏ 2 tuổi, có lẽ vì chồng không muốn to tiếng trước mặt con nên mỗi lần giận dỗi, anh sẽ bỏ đi. Tưởng chừng anh về nhà bố mẹ đẻ nhưng không. Sau vài lần chồng đi qua đêm, tôi mới phát hiện ra những thú vui khác của chồng. Khi thì là bắn bi a, khi thì là ngồi net chơi điện tử. Thậm chí thời gian gần đây, anh còn ngồi chơi cờ với mấy người bạn.
Nghĩ đến thôi đã thấy chán. Lương của tôi ba cọc ba đồng, lo cho hai mẹ con đã quá sức rồi. Bây giờ chồng không đi làm gì cả, tháng chỉ đưa có ít tiền, có tháng còn không có đồng nào. Tôi rất buồn, ngột ngạt, muốn ly dị để tìm một hạnh phúc mới, song nghĩ đến con lại không đành. Nó còn bé, không thể để thiếu thốn tình yêu thương của cả hai bố mẹ được.
Đầu năm nay, tôi đã giục chồng quay lại nhà máy làm thợ sửa điện thì anh bảo không thích. Đến khi làm ầm lên, bố mẹ đẻ tôi tác động nữa nên chồng mới đi làm. Nhưng cũng chỉ được ít tháng anh lại nghỉ. Thậm chí tôi còn nghe nói, chồng mình gây hấn với quản lý ở nhà máy nên từ giờ không còn cửa quay trở lại làm việc.
Cuộc sống như bị dồn vào bước đường cùng. Thư viện vì dịch cũng không mở, tuy lương của tôi chỉ bị giảm đi một chút song tôi vẫn thấy lo lắng. Rất có thể một ngày nào đó, bên thư viện cắt giảm nhân sự, tôi sẽ chẳng còn nguồn thu nào hết. Bây giờ phải tính cách kinh doanh, vừa là tăng thu nhập, vừa là để chồng tôi có việc mà làm.
Ảnh minh họa.
Song một câu hỏi đặt ra vốn ở đâu. Vừa hay lúc này một người bạn của tôi ở bên nước ngoài về. Chúng tôi từng rất thân với nhau song nó có định hướng riêng nên sang nước ngoài học thạc sĩ, bây giờ quyết định quay về Việt Nam làm việc. Hẹn bạn một buổi cafe nhỏ, tôi có ý định vay tiền. Cũng may sau khi hỏi tình hình cuộc sống của tôi, bạn ấy chủ động đề nghị giúp đỡ. Cuối cùng, sau một buổi nói chuyện, bạn cho tôi vay 100 triệu đồng, bao giờ trả cũng được. Nói thật tôi rất mừng trong lòng, ghi nhớ khắc sâu sự giúp đỡ quá đỗi nhiệt thành này.
Nhưng có lẽ, điều mà tôi không ngờ là sau khi về nói với chồng về số tiền ấy, anh lại lén lấy thẻ của tôi và đem đi rút hết ra trong 2 ngày. Anh bảo bây giờ chưa tính làm ăn vội, để anh trả nợ đã. Tôi lập tức nổi giận, chồng khai thật là anh nợ 70 triệu đồng. Bây giờ chỉ còn 30 triệu trong số kia thôi. Cả ngày hôm đó tôi mất ăn mất ngủ, khóc lóc và phải đưa con về nhà ngoại. Có ai khổ như tôi không, đang hào hứng làm ăn kinh doanh thì chồng lại phá như vậy. Giờ tôi không biết làm gì với số tiền 30 triệu ít ỏi nữa. Chả nhẽ, tôi sẽ ly dị chồng luôn để khỏi mang cái nợ này vào người? Chứ thật tình tôi quá mệt mỏi rồi...
Vợ quyết dắt con trai 1 tuổi về nhà ngoại vì không chịu được 'nhiệt' từ các 'cơn sóng nợ' dồn dập Tôi viết đơn ly hôn, thu dọn quần áo của 2 mẹ con và trở về nhà ngoại. Chồng tôi quỳ lạy van xin, khóc lóc nhưng tôi đã "sức cùng lực kiệt", không thể sống với người đàn ông suốt ngày mang nợ về cho gia đình. Ảnh minh họa. Người ta thường nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu,...