Dù thế nào em cũng không hối tiếc vì đã theo đuổi anh
Thành phố này, có thật anh chẳng hề muốn ghé lại thêm lần nào nữa? Thành phố này, có thật khiến trái tim anh mang nhiều xước xát chưa lành không? Thành phố này, anh à… em chờ anh.
Bức thư tình không gửi
Em là cô gái hay viết, em từng viết rất nhiều về những vụn vặt không tên, những hình ảnh đẹp vắt ngang trong cuộc sống ồn ào, lưa thưa lựa chọn bình yên và những lẳng lặng riêng tư nào đó… về anh. Nhưng chưa bài nào trọn vẹn cả, em thấy nó thiếu thứ gì đó rồi bỏ dỡ, đôi khi chỉ là một cái kết… vậy mà cũng không viết nổi. Chiều nay, em viết một ít về anh nhé… không biết em đủ can đảm để anh đọc nó… nhưng xin cho em, một lần, ít ra được viết một bức thư tình trọn vẹn nhất cho mối tình đầu của mình!
Tuổi 25, em nhận ra: Anh là mối tình đầu của em. Vậy là, em lặng lẽ đuổi theo anh. Lặng lẽ đến mức quen với việc nhớ nhung anh mỗi ngày, quen lục lọi trên Facebook anh những status từ năm nảo năm nào, em cũng quen đọc đi đọc lại cuộc chat như đang được nói chuyện với anh. Vậy mà, tất cả những điều ấy có phải ngốc nghếch không… nhưng với em, nó mang lại cảm giác hạnh phúc dù chẳng có lấy một cánh tay chìa ra khi em vấp ngã, chẳng có một bờ vai khi em mỏi mệt, chẳng có vòng ôm cho em được rúc vào lòng khóc lóc tỉ tê.
Anh ở làm việc ở một thành phố khác, ít khi anh về thăm thành phố của em. Mà có về, thì cũng chẳng phải vì em. Nhưng anh biết không, cái cảm giác biết anh tồn tại đâu đó trong thành phố khiến em vui thật nhiều, chạy lảo rảo loanh quanh thành phố… em khờ khạo mong có thể vô tình chạm mặt anh, ngồi xuống uống cốc nước hay chỉ cùng nhau im lặng vậy là đủ. Chưa lần nào em kể cho anh nghe, em thường chờ nghe giọng anh qua điện thoại, chờ đọc tin nhắn anh hẹn cafe… nhưng sao lâu đến vậy… lâu đến nỗi em suy nghĩ đến việc chạy đến tìm anh… tiết lộ cho anh biết về bí mật trong cảm xúc của em. Cái cảm giác gói trọn can đảm ngồi cùng anh trong quán cafe nơi thành phố của anh, phơi bày trong ngăn tim mình một bí mật được cất giấu… cảm giác ấy làm sao cuộc đời này, em có thể quên đây?
Có phải cũng từ ngày hôm đó, em và anh, bạn bè cũng không phải, người yêu cũng không phải… mối quan hệ trở nên chẳng đầu chẳng cuối, mơ hồ y như làn khói thuốc xanh xám phả vào cửa kính trong quán cafe. Em đã dối chính mình bằng một tia hy vọng nào đó về câu trả lời của anh, nhưng em thừa nhận rằng mình không đủ tự tin để nghe anh thẳng thắn từ chối. Thế là, em vội vã tạm biệt anh như cách em tạm biệt thành phố của anh… một thành phố vì có anh, nên nó thành đặc biệt trong lòng em!
Nhưng rồi những ngày sau đó, cái quãng im lặng giữa anh và em dường như dài ra hàng thế kỷ. Em thấy tim mình nhợt nhạt vì nước mắt, môi cười cũng xanh xao vì nỗi buồn bỗng dưng chiếm lĩnh hết. Cuối cùng, anh cũng nhắn cho em. Em khóc nấc lên trong đêm, đọc những dòng tin đang hiển thị trong hộp chat mà nhói buốt, đắng ngắt. Anh đã từ chối em như cách em đã từ chối những chàng trai khác.
Video đang HOT
Lần đầu tiên em vì một người con trai, mà can đảm làm những thứ trước giờ chưa bao giờ nghĩ… và cái cảm giác nhức nhối giằng xé trong lòng cũng chưa bao giờ chịu qua. Anh khiến em rất nhớ… rất yêu… nhiều lắm… mỗi ngày nhiều hơn một chút. Xin lỗi, em không thể gạt tên anh khỏi trí nhớ, bỏ mặc nỗi nhớ anh giày vò em hay thậm chí em chưa bao giờ dám xóa những chi tiết dù nhỏ nhặt nhất về anh. Hãy để, em yêu anh, hãy để năm tháng thanh xuân của em đẹp đẽ vì có anh – mối tình đầu của em như là… anh đã dành cho cô gái ấy cả thanh xuân của mình!
Em đã không hối tiếc vì đuổi theo anh, rụt rè đọc lại tin nhắn, rọi từng status của anh… tháng ngày lặng lẽ đuổi theo anh rất kỳ diệu, nó rực rỡ y như cách anh lặng lẽ trở nên quan trọng trong trái tim em!
Tuổi 25 em nhận ra: Autocad không phải là phầm mềm thích hợp cho một đứa cử nhân Anh như em, nhưng có thể vì anh mà em cảm thấy hứng thú với việc mài mò và học lỏm để vẽ vời tặng anh một ngôi nhà bay nhấc bổng niềm vui bằng phần mềm mà dân xây dựng bọn anh thường dùng để thiết kế.
Thật ra,…
Thành phố này, có thật anh chẳng hề muốn ghé lại thêm lần nào nữa?
Thành phố này, có thật khiến trái tim anh mang nhiều xước xát chưa lành không?
Thành phố này, anh à…em chờ anh.
Theo Tinmoi24
Một lần đánh ghen
Hai người đàn bà cùng quằn quại trên đất, hăng tiết vừa chửi vừa đánh. Chị cứ tưởng có lúc mình sẽ ngất đi, thế mà mắt chị vẫn thấp thoáng thấy anh thờ ơ, chẳng hề bênh vực, xin lỗi chị một lời.
Chị là mẫu phụ nữ giỏi việc nhà, tề gia nội trợ các thứ chị làm được hết. Ngoài chuyện đi làm ở cửa hàng, chị quán xuyến việc nhà, chăm lo cho đứa con nhỏ. Về nhà chị lúc nào cũng thấy tinh tươm. Còn chị già đi nhiều so với anh. Chị hết việc ở cửa hàng lại phải lo về nhà vun vén. Tối đến thì chốt sổ, kiểm kê tiền bạc. Ngày nào cũng như ngày nấy, chị bận đến nỗi chẳng còn thời gian để ăn một bữa đàng hoàng, sắm sửa cho mình đàng hoàng.
Chồng chị không phụ chị việc ở cửa hàng, cũng chẳng phụ việc nhà. Anh làm ở công ty, thu nhập mỗi tháng còn kém hơn tiền chị thu được từ việc buôn bán. Nhiều lần chị đã ngỏ ý muốn anh về phụ mình nhưng anh kiên quyết không chịu. Chị cũng bó tay, cứ chịu khó gom nhặt, làm tất cả.
Chị chỉ mong anh đừng đổ đốn, đừng làm gì không phải là được - Ảnh minh họa
Vậy nhưng anh đã chán chị từ lâu. Nhìn thấy người đàn bà suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, hết nhắc nhở nhân viên lại la mắng con cái. Chị chẳng có phút nào dịu dàng, thỏ thẻ, ngoan ngoãn như bồ anh. Chị cũng chẳng ăn diện thật xinh đẹp để chờ anh về, chẳng cùng anh dùng những bữa cơm tối ngọt ngào.
Ngày biết anh ngoại tình, chị như phát điên. Cuộc sống đã làm chị quá mỏi mệt, vậy mà anh còn mang thêm nỗi muộn phiền cho chị. Với bản tính lãnh đạo, với cái tôi cao, với sự dứt khoát và thẳng thừng của mình, chị nghĩ đến chuyện đánh ghen.
Từ trước đến nay, chưa có ai bắt nạt được chị, kể cả là trong nhà, ngoài ngõ cho đến thương trường. Máu nóng trong chị nổi lên, chị chẳng nghĩ trước nghĩ sau gì được nhiều mà chỉ muốn dạy cho ả đàn bà kia một bài học. Chị sẽ đánh nhừ tử để ả không dám ve vãn chồng chị, cha của con chị nữa. Rồi sau đó, chị sẽ bằng mọi cách bắt anh về lo liệu cửa hàng.
Chị quyết đi đánh ghen, để giành lại hạnh phúc cho mình - Ảnh minh họa
Tối hôm ấy, chị bàn với mấy bà bạn làm ăn rồi lên kế hoạch hù dọa kẻ thứ ba kia. Họ chờ cho anh đến đón cô ả thì ngay lập tức lao tới. Chị đang hăng máu, vừa nói vừa tát ả, chị đánh ngay khi chồng chị đang đứng đó, bất ngờ và thảng thốt với những gì xảy ra.
Chị chẳng ngừng đánh chửi, chị nghĩ thật hả lòng hả dạ rằng chồng chị sẽ phải van xin chị, sẽ phải xin lỗi chị, còn ả đàn bà kia sẽ có một phen hồn vía lên mây. Ấy vậy mà ngay khi còn đang ẩu đả, anh lôi chị xềnh xệch ra khỏi cô bồ, quăng chị vào một góc khác rồi ngay lập tức chạy lại đỡ lấy nhân tình. Chị bàng hoàng, ở đây ai mới thật sự là vợ anh? Càng nghĩ càng điên, chị dùng những lời lẽ nặng nề nhất để rủa xả anh, để đánh đập anh lẫn cả cô bồ, cho tới khi chị mệt lử, bạn bè vây quanh chị, còn anh thì vẫn ôm ấp, bảo vệ cô bồ. Chị chẳng có vị trí nào ở đây cả.
Cứ ngỡ chị đi đánh ghen sẽ được nhiều hơn mất, sẽ giành lại những thứ vốn là của mình. Nhưng chị tỉnh ngộ rồi. Ở vào cái thời khắc chị đau đớn nhất, phải lấy sức mạnh mà đè nghiến kẻ cướp chồng mình, lấy lời nói và thân thể ra để giành lại chồng thì anh lại chẳng mấy quan tâm. Anh gạt chị ra khỏi cô bồ như là anh sợ cô ấy đau, còn chị chắc không đau? Anh ôm cô ấy, trong khi trước đây chục năm, anh thề thốt hứa với chị rằng sẽ chỉ có một mình chị.
Hóa ra đi đánh ghen, kéo bè kéo phái nhưng chị lại là người đau đớn đến thế này. Chị nào có ngờ người chồng đầu ấp tay kề lại bỏ chị để mà bảo vệ cho cô ta, không một lời xin lỗi chị, không một chút ăn ăn, xót thương chị.
Chị thất vọng tột cùng về anh - Ảnh minh họa
Hôm đó, chị trở về nhà khóa chặt cửa, nhốt mình trong phòng. Đến tận 2 hôm sau, cửa hàng của chị vẫn không mở. Anh cũng chẳng thấy về nhà, có lẽ anh đang bận dỗ dành, năn nỉ cô bồ của anh. Chị thấy lòng mình như chết lặng. Vậy là chỉ một lần đánh ghen, chị đã hiểu ra níu kéo bằng bạo lực, cưỡng ép cũng chẳng có tác dụng gì, vậy là chị chẳng còn vị trí nào trong lòng anh, vậy là cô bồ đã thắng, anh đã thắng. Chỉ có mình chị thua, và đau. Biết vậy chị đã không đi đánh ghen, không thèm tóc tai rũ rượi, không cần văng tục, chửi rủa. Biết vậy chị cứ lẳng lặng mà quẳng hết đồ đạc của người đàn ông ấy ra khỏi nhà, chứ chẳng cần làm xấu mặt mình.
Một lần đánh ghen như vậy là quá đủ với chị, sau này, chị sẽ chẳng vì ai mà tổn thương thân thể, tinh thần nữa. Giờ chị sẽ yêu thương, nâng niu, trân quý cơ thể mình từng chút một. Giờ thì chị đã tỉnh ngộ rồi!
Theo Tinmoi24
2 sai lầm 'chết chóc' khiến hôn nhân đổ vỡ mà ít phụ nữ nhận ra Sau đây là 2 sai lầm cực lớn dễ làm hôn nhân tan vỡ mà nhiều người không hề nhận ra. Phụ nữ nên bình tĩnh và cố gắng điều chỉnh suy nghĩ, góc nhìn của mình khi chuyện không hay xảy ra - Ảnh minh họa: Internet Hôn nhân tồn tại được dựa trên nền tảng yêu thương, lâu bền nhờ sự...