Dụ bỏ thai không được, anh ném thẳng tiền vào mặt tôi
Không ép tôi bỏ thai được, anh ném vào mặt tôi 2 tờ 500 ngàn, bảo tôi muốn làm gì thì làm.
Sau khi tốt nghiệp THPT, tôi không thi đại học mà nhờ người quen xin cho làm công nhân ở TP. Bắc Ninh. Nhà tôi nghèo nên dù có đỗ đại học, tôi cũng không đủ khả năng chi trả tiền ăn học. Tôi dự định đi làm sớm, vừa có tiền giúp đỡ gia đình, vừa tích góp đến khi đủ vốn sẽ mở một hiệu may. Nhưng không ngờ vừa đi làm được 1 tháng tôi đã vướng phải lưới tình của anh. Anh là một chàng trai cao lớn, điển trai, mạnh mẽ và đầy nam tính. Tôi gặp anh trong một lần đi hát karaoke cùng bạn bè, anh là anh kết nghĩa của một người bạn trong nhóm.
Tuổi 18 vào đời, tôi ngây ngô tin mọi lời anh nói. Anh bảo, anh là dân làm thị trường, công việc rất vất vả nên không có thời gian yêu ai. Khi gặp tôi, anh thấy tôi là người thích hợp nhất và anh muốn cưới tôi làm vợ. Làm người yêu anh, tôi sẽ được anh yêu thương, chăm sóc và lo lắng. Tôi không còn phải lo về chuyện tiền bạc nữa…
Rồi anh như con thú hoang lao vào tôi, mặc cho tôi gào thét, khóc lóc. Sau lần ấy, anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm. Tôi chỉ biết tin theo những gì anh nói và chờ đợi, hi vọng về một đám cưới hạnh phúc… Những ngày sau đó, anh vẫn ghé chỗ trọ tôi thường xuyên và lần nào anh cũng đòi hỏi chuyện ấy. Anh nói công việc của anh gặp áp lực, tôi hãy giúp anh có những giây phút thoải mái, thư thái. Tôi nghe theo anh vì thương anh.
Tôi sẽ tự sinh con, nuôi con một mình và nhất định có một ngày anh sẽ phải hối hận (Ảnh minh họa)
Khoảng 2 tháng sau, tôi phát hiện mình có bầu. Khi hay tin, anh rất lo lắng và hoảng sợ. Về nhà, anh nhắn tin cầu xin tôi phá thai, với lý do bây giờ cả hai đứa còn nghèo, không thể sinh con ra rồi để con chịu khổ. Nhưng tôi không chấp nhận. Tôi không muốn bỏ đứa con của mình. Thấy tôi cương quyết, anh quay ra giọng ép buộc. Anh nói thẳng thừng: “Em mà không giải quyết thì chúng mình chấm dứt”. Tôi bị hành hạ tinh thần đến mức suy sụp không thể đi làm được, nhưng anh không để tâm đến điều đó. Anh gặp tôi ngày càng ít, mỗi lần nhắn tin chỉ đề cập đến cái thai.
Video đang HOT
Tôi biết không thể níu kéo được con người đó nên hẹn gặp lần cuối để nói chuyện. Không ngờ lần gặp này anh trở mặt, vứt ra trước mặt tôi một mớ thuốc và bắt uống. Tôi chết lặng khi biết đó là thuốc phá thai. Tôi bỗng thấy ghê tởm một con người thủ đoạn như anh ta.
Cuối cùng, không còn cách nào ép tôi bỏ cái thai, anh ta ném vào mặt tôi 2 tờ 500 ngàn đồng, bảo tôi muốn làm gì thì làm, anh ta không còn trách nhiệm nữa.
Điều khiến tôi bị sốc hơn nữa là bạn cùng làm công ty của anh nói với tôi anh đã có vợ và có con ở Bắc Giang. Tôi càng trách mình ngu dại bao nhiêu thì tôi càng thương đứa con trong bụng bấy nhiêu. Nó có tội tình gì mà anh nỡ năm lần bảy lượt đòi giết nó.
Khi viết những điều này tôi chẳng còn mong 2 từ trách nhiệm từ gã đàn ông khốn nạn như anh. Nhưng tôi muốn bạn bè và những người thân của anh biết được bản chất thực sự con người của anh là thế nào. Còn một điều nữa tôi muốn nói rằng, 2 tờ 500 ngàn đồng đó có chết đói mẹ con tôi cũng không động tới. Tôi sẽ tự sinh con, nuôi con một mình và nhất định có một ngày anh sẽ phải hối hận.
Theo Nguoiduatin
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...