Dù bỏ chồng tôi vẫn thấy sự hạnh phúc
Cuộc sống như vậy khéo lại hay, không cần chồng, không phải gò bó, nhịn nhục, chịu đựng và đau khổ, sống thoải mái và làm những gì mình thích. Có sướng không cơ chứ, sao trước đây tôi lại dại dột níu kéo một người chồng không ra gì?
ảnh minh họa
Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, người chồng mà mình thương yêu lại phản bội mình, đi đêm với người đàn bà khác. Thậm chí, khi bị tôi phát hiện, anh còn chối bay, chối biến. Anh không tiết lộ sự thật nhưng vẫn cứ lén lút, tiếp tục mối quan hệ mờ ám này. Có lẽ là anh không còn yêu tôi nữa chăng?
Tôi cứ suy nghĩ như vậy và tự hành hạ mình, tôi không biết bản thân mình nên làm gì, nghĩ gì nữa. Tôi không thể nào kiềm chế nổi cảm xúc, tôi đau khổ vật vã suốt một thời gian dài. Nhưng khi đó, tôi chưa biết mình mang thai. Tôi chỉ biết có chồng, còn sống nhờ vào anh, dựa vào anh mà sống, vậy nên, khi anh phản bội mình, tôi thật sự tuyệt vọng.
Tôi sống âm thầm như một cái bóng. Biết rõ chồng phản bội mình nhưng tôi lại không dám làm gì anh, lại biến mình thành người đàn bà nhu nhược. Tôi lo cho anh từng li từng tí một, chăm chút anh chu đáo tận tình hơn trước với hi vọng cứu vãn được tình hình. Tôi nghĩ, giá như có anh, tôi sẽ vui hơn, tôi chỉ biết tìm cách để để giữ anh lại bên tôi. Còn chuyện anh phản bội, tôi dường như đã quên hết.
Tôi cứ làm như vậy thì anh càng lấn tới. Anh cứ ngoại tình, cứ đi với gái và thậm chí là anh không coi tôi ra gì. Tôi buồn vì anh như vậy. Dù vợ đã cố gắng mọi thứ vì chồng mà người chồng của mình cứ thờ ơ thì tôi sống làm gì.
Video đang HOT
Tôi nói với anh rất nhiều, tâm sự với anh nhiều và có những đêm tôi khóc rất to. Nhưng anh mặc kệ tôi, anh không coi tôi ra gì. Tôi mách với bố mẹ anh chuyện đó vì thật sự, sức chịu đựng của tôi đã không còn được nữa rồi. Anh cho rằng tôi là người đàn bà không ra gì, tố chồng ngoại tình. Anh bực bội và lập tức ly hôn. Anh đưa đơn cho tôi, bảo tôi phải kí ngay và anh sẽ lấy một người phụ nữ khác xứng đáng hơn tôi.
Lúc đó, tôi đã sợ hãi lắm, dùng đứa con để níu kéo anh nhưng anh cũng khước từ. Anh bảo đã quyết dứt áo ra đi thì đừng hi vọng có lại được anh. Anh làm như tôi lấy được anh là sự may mắn, là được ban ơn vậy. Anh không cần cả con của mình, thật nhẫn tâm.
Tôi quyết định từ bỏ anh, người chồng kênh kiệu, khó ưa đó. Chúng tôi trở thành hai người xa lạ sau khi tôi đã kí vào tờ đơn li hôn. Vợ chồng như vậy là chấm hết, chúng tôi không còn là của nhau nữa, đã hết tình hết nghĩa từ đây.
Tôi mang bụng bầu đi khắp nơi tìm việc nhưng chẳng có nơi nào thuê mướn cả. Tôi sợ bố mẹ khổ vì mình nên chuyển vào nam công tác, nhờ một cô bạn thân từ nhỏ ở trong đó giúp. Cô ấy đã cố gắng nhờ vả, lo việc cho tôi. Tôi đã cố gắng vì biết ơn cô ấy nhiều và sinh con khỏe mạnh. Mẹ con tôi có kinh tế nhờ sự giúp đỡ của bạn bè. Đúng là khi hoạn nạn mới biết ai là bạn. Nếu như không có cô ấy, tôi không biết mình có qua nổi kiếp nạn này không.
Bây giờ, tôi đang đi làm, nuôi con. Con tôi ngoan ngoãn vô cùng. Nhiều khi nhìn con nghĩ về chuyện cũ, tôi lại rơi nước mắt. Nhưng không sao, tôi cứ tự động viên mình cố gắng, một người chồng không xứng đáng chẳng đáng để tôi đau khổ vì anh ta.
Con càng ngày càng lớn, càng xinh, ai nhìn cũng thích. Cuộc sống của tôi thì đã ổn, tôi thuê nhà, đi làm, nhận được nhiều sự giúp đỡ từ người khác. Nói chung, cuộc sống khá là viên mãn, tôi chẳng cần gì hết. Bao nhiêu người đàn ông để ý tôi vì &’gái một con trong mòn con mắt’, nhưng tôi chẳng màng tới ai. Giờ chỉ cần có con là đủ, tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Cuộc sống như vậy khéo lại hay, không cần chồng, không phải gò bó, nhịn nhục, chịu đựng và đau khổ, sống thoải mái và làm những gì mình thích. Có sướng không cơ chứ, sao trước đây tôi lại dại dột níu kéo một người chồng không ra gì?
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối", tôi muốn được công khai
Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội lỗi với thân phận là người thứ ba...
Năm tôi 25 tuổi, tôi gặp Huy. Khi ấy, tôi đã rất thành đạt. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có. Bố tôi là người có sự nghiệp, có chức quyền. Tôi là con gái lớn trong nhà. Vì mẹ không sinh được con trai cho bố, nên trong suốt những tháng năm đi học, điều tôi được nghe nhiều nhất từ mẹ là luôn phải nỗ lực, luôn phấn đấu để trở thành một người thật giỏi, để bố tôi được tự hào khi ngồi vào tiệc rượu cùng bạn bè. Mẹ nói, sự giỏi giang của tôi sẽ là thứ để bạn bè bố không thể cười chê ông chuyện ông không có con trai. Bởi vậy, khi bạn bè còn mải mê với trò chơi tuổi thơ của mình, tôi đã bận rộn học đủ thứ do mẹ tôi đăng kí. Bà kiên trì đồng hành cùng sự học của tôi và rạng rỡ mỗi khi tôi đạt được thành tích tốt.
Nhờ có me, tôi học rất tốt và học được rất nhiều thứ. Sau khi tốt nghiệp đại học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, tôi về nước và tự tìm việc cho mình mà không đầu quân vào công ty bố như ông mong muốn. Tôi muốn chứng tỏ thực lực của mình cho mọi người biết và đó cũng là một tuyên bố ngầm với những người vẫn lấy chuyện bố tôi không có con trai ra để chê cười rằng, tôi tài giỏi và hơn hẳn con trai nhà các vị. Tôi được nhận vào làm tại một công ty nước ngoài và nhanh chóng được giữ vi trí giám đốc kinh doanh.
Vì công việc, tôi thường xuyên phải gặp đối tác. Huy là một trong số các đối tác đó. Lúc đầu, tôi hoàn toàn không có tình ý gì với anh. Chúng tôi đơn giản ngoài quan hệ làm ăn, thi thoảng có gặp nhau đi cà phê trên danh nghĩa bạn bè. Chính Huy cũng mai mối cho tôi người này, người kia và tích cực giúp đỡ khi thấy tôi có ý định với bất cứ đối tượng nào mà anh giới thiệu. Lí do chính khiến tôi không để ý đến Huy là bởi anh đã có gia đình. Vợ anh còn là một cô bạn cũ từng học cùng cấp ba với tôi. Tôi không bao giờ muốn mình trở thành kẻ thứ ba.
Hơn nữa, tôi luôn luôn tự tin về bản thân mình. Tôi giỏi giang, xinh đẹp, con nhà giàu có, người yêu tôi dĩ nhiên phải là một người ít nhất cũng ngang bằng với tôi và đó sẽ là người đàn ông thuộc về tôi chứ tôi không phải đi tranh giành hay chia sẻ với bất cứ ai cả. Huy rất giỏi, rất đàn ông. Anh là giám đốc của một công ty xây dựng khá phát triển. Chúng tôi rất tâm đấu ý hợp nhưng ý nghĩ một ngày tôi và anh sẽ có quan hệ yêu đường quả thật, chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Những lo lắng của tôi về tình cảm tôi dành cho Huy bắt đầu khi sự gặp mặt của tôi và anh bỗng dưng ngày càng nhiều hơn. Có thời gian, tối nào chúng tôi cũng hẹn nhau đi hóng gió và trò chuyện. Mặc dù chưa từng có hành động gì thân mật quá mức nhưng tôi tin, cả tôi và Huy đều ngầm hiểu rằng giữa chúng tôi không còn đơn giản chỉ dừng lại ở tình bạn nữa. Tôi hoảng sợ nhưng lại không cưỡng lại được. Đó là tình yêu. Mà đã là tình yêu thì không phải cứ muốn là có thể dừng lại. Tôi tự nhủ rằng, tôi sẽ không làm ảnh hưởng gì đến gia đình của Huy. Chúng tôi sẽ yêu nhau trong im lặng, Huy sẽ vẫn làm tốt vai trò của một người chồng yêu thương và chăm sóc cho vợ anh.
Tôi sẽ không đòi hỏi Huy phải chia sẻ thời gian của anh để dành cho tôi. Vì tôi là kẻ thứ ba nên tôi sẵn sàng nhận mọi thiệt thòi như một cách chuộc tội của chính mình, để bản thân tôi không cảm thấy áy náy và tội lỗi. Thế nên tôi hài lòng với tình yêu của mình với Huy. Một cô gái khi đang yêu thường rất khó đế che giấu cảm xúc của mình. Mẹ biết tôi đang yêu. Bố cũng biết điều đó. Hai người thường giục tôi đưa người yêu về ra mắt. Bố nói: "Con gái bố xuất sắc thế này, hẳn bạn trai cũng phải là người rất ưu tú". Bố mẹ rất tự hào về tôi. Nếu hai người biết tôi đang là kẻ thứ ba, tôi đang yêu một người đàn ông đã có gia đình thì có lẽ mọi tự hào đó sẽ tiêu tan hết. Nhưng tôi đã yêu, yêu đến mờ mắt.
Khi mới yêu, tôi không cần danh phận. Càng đi sâu vào, tôi càng muốn Huy là của tôi, chỉ là của riêng tôi. Tôi tin, những người phụ nữ đã và đang yêu sẽ hiểu rất rõ tâm sự này của tôi. Tôi không nói với Huy điều này vì tôi biết anh không thể bỏ vợ bởi người có lỗi là anh. Nếu cuộc hôn nhân của anh chấm dứt thì người có quyền chấm dứt nó là vợ anh chứ không phải là anh. Vợ Huy tên Trang Anh. Trang Anh là một phụ nữ xinh đẹp nhưng yếu đuối. Cô là mẫu phụ nữ hoàn toàn đúng với mấy từ "liễu yếu đào tơ". Huy lấy Trang Anh vì tình yêu. Sau này tình yêu giữa hai người mai một dần bởi dù đã kết hôn 5 năm nhưng Trang Anh vẫn chưa sinh được cho Huy mụn con nào.
Huy đã ngoài 40, anh đã chờ đợi để được làm bố quá lâu. Chờ đợi đến mệt mỏi. Nhưng Huy không nghĩ đến chuyện li hôn vì dù không còn tình yêu nhưng anh vẫn còn tình thương dành cho Trang Anh. Anh cũng không muốn Trang Anh biết chuyện tôi và anh yêu nhau bởi anh sợ cô đau lòng. Có rất nhiều nguyên tắc được ngầm đặt ra khi chúng tôi yêu nhau. Tôi sẽ không bao giờ gọi điện hay nhắn tin cho anh từ 9h tối trở đi dù có bất cứ việc gì xảy ra đi chăng nữa. Mọi ngày lễ, anh sẽ dành cho vợ và tôi sẽ được bù vào những ngày thường và bằng những món quà. Ngày trước, như thế đối với tôi là đủ nhưng giờ, tôi thấy tủi thân và mong muốn được nhiều hơn. Tôi bắt đầu quấy rầy Huy bằng những cuộc gọi khuya. Anh luôn giả vờ rằng công ty có việc rồi ra ngoài nghe. Những lúc ấy, giọng anh rất bực bội. Tôi sợ nên đành phải dừng lại.
Nhiều khi, tôi cảm thấy bản thân thật thảm hại. Tôi không thiếu gì người theo đuổi, cớ sao tôi cứ phải khốn khổ đi theo người đàn ông này. Tôi đã từng quyết tâm chia tay. Huy không níu kéo. Anh nói việc đó tốt cho tôi, vì mối quan hệ của anh và tôi cuối cùng cũng sẽ chẳng đi đến đâu. Thế nhưng, chính tôi lại không chịu đựng được việc không được anh quan tâm, được anh yêu chiều, được anh vuốt ve nữa. Tôi lại chủ động quay lại, tự hứa sẽ yêu anh như lúc ban đầu, không hờn ghen, không yêu sách. Nhưng kì thực, trong thâm tâm, tôi vẫn muốn anh trở thành người đàn ông của tôi.
Giờ thì tôi nghĩ đến chuyện sẽ để cho Trang Anh biết mối quan hệ giấu kín bấy lâu nay của tôi và Huy. Trang Anh là người tôn thờ tình yêu. Tôi biết rất rõ điều đó vì tôi đã làm bạn với cô khá lâu. Cô không chấp nhận chuyện bị phản bội nên chắc chắn khi biết chuyện, Trang Anh sẽ muốn chia tay. Khi ấy, cuộc hôn nhân của cô và Huy sẽ kết thúc. Tôi sẽ đạt được ước nguyện của mình nhưng cũng có thể, mọi việc sẽ không diễn ra đúng như tôi đã tính toán. Liệu Huy có chấp nhận chuyện này? Anh có đồng ý chia tay với Trang Anh để đường hoàng đến với tôi? Và còn bố mẹ tôi, liệu hai người có chấp nhận được chuyện tôi biến thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, trở thành kẻ tranh chồng cướp vợ.
Năm nay tôi đã 28 tuổi. Tình yêu bí mật của tôi và Huy đã kéo dài được 3 năm. Trong 3 năm, chỉ có bạn thân của Huy biết chuyện, ngoài ra không một ai ngoài chúng tôi hay biết về mối quan hệ này. Tôi hoài nghi không rõ chúng tôi đã che giấu quá khéo hay bởi thực chất, chỉ có mình tôi đắm đuối trong mối quan hệ này và Huy ngay từ đầu đã xác định sẽ chẳng đi đến đâu với tôi. 3 năm qua, tôi chỉ biết mình Huy. Nếu quả thật tình yêu của Huy dành cho tôi là giả dối thì quả đắng tôi phải nhận quá lớn. Nhưng tôi sẽ chẳng dám oán trách bởi ngay từ đầu tôi đã sai khi biến mình thành người thứ ba trong gia đình Huy. Người thứ ba luôn luôn là người có tội.
Theo VNE
Anh ấy thích tình dục hơn tình yêu? Tôi và anh ta quen nhau không lâu lắm, nhưng lần nào anh ta đều nói nhớ tôi. Mỗi lần gặp anh đều muốn làm chuyện đó với tôi. Tôi nói không thì anh ngưng lại nhưng một lát sau anh ta ôm và làm cho tôi không cách nào từ chối được. Trong tình yêu, tôi lúc nào cũng chiều theo ý...