Đồng tiền làm tình yêu thay đổi
Bỗng dưng anh lạnh lùng, không quan tâm đến em và em thành kẻ kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì. Chúng ta cứ thế mà rời xa nhau.
Hôm nay, em lại tiếp tục viết những dòng nhật ký buồn. Em nghĩ chắc khoảng thời gian này anh thấy vui nhất trong đời của mình phải không? Anh đã là người thành công và trưởng thành rồi đó. Anh có thể tự nuôi bản thân mình mà không phải nhờ vả vào ai hết, không bị người khác coi thường nữa rồi. Em cũng thấy vui khi anh làm được như vậy, dù em không hay sống vì người khác đâu. Nhưng anh là trường hợp đặc biệt. Vì em mà anh đến Sài Gòn và cũng tại em mà anh phải cố gắng làm nhiều đến vậy. Em đã làm anh mệt mỏi với cuộc sống này nhưng ngược lại, có lẽ anh cũng phải cảm ơn em đấy nhé. Có em thì anh mới trưởng thành được.
Hôm qua em đã khóc khi viết nhật ký cho anh nhưng hôm nay em sẽ không như thế nữa. Bởi em nghĩ khi anh hạnh phúc, em cũng cảm thấy vậy. Anh là một phần cuộc sống của em. Nhưng vì duyên số mà chúng ta không được ở bên nhau. Ông trời đã tìm mọi cách ngăn cản anh và em cưới nhau. Em đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không thay đổi được gì. Thật chán phải không anh?
Anh à, cho em xin lỗi về tất cả những gì em đã làm anh buồn và đau (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Em thấy mình là một người phụ nữ thật tệ. Em chẳng biết cách làm người đàn ông của mình hạnh phúc, chẳng chia sẻ với anh buồn – vui trong cuộc sống. Anh luôn phải tìm đến người khác để trút bầu tâm sự. Nói chuyện với em chán lắm sao anh?
Nhưng thôi, chúng ta đã xa nhau rồi. Nhắc lại chỉ thêm buồn mà cũng chẳng giải quyết được gì cả. Em đã buồn rất nhiều khi phải xa anh nhưng em nghĩ mình không nên níu kéo anh thêm nữa. Hãy để anh tự do và bước đi trên con đường anh muốn. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn với anh và chúng ta có thể giữ được tình bạn. Yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau mà, phải không anh? Cầu chúc cho anh hạnh phúc dù ở phương trời nào.
Anh ơi, bây giờ em mong mình mau mau rời xa thành phố này. Em muốn đi khỏi đây thật nhanh để em không phải buồn mỗi lúc chiều về nữa. Em sợ phải nhớ đến những kỷ niệm đó. Em sợ mình phải khóc. Em không muốn mình yếu đuối thêm nữa.
Anh biết không, ngày hôm qua đi ngang nhà anh, em đã không thể kiềm chế cảm xúc và khóc rất nhiều. Em nhớ anh. Nhớ những ngày đầu mới quen, nhớ lúc chúng ta bị gia đình ngăn cản nhưng anh vẫn ở bên em, chúng ta vẫn hạnh phúc. Chúng thật đẹp và em sẽ không bao giờ quên. Những kỷ niệm ấy giúp em yêu đời và có nhiều niềm tin hơn.
Theo thời gian, chúng ta đã thay đổi rất nhiều. Sự thay đổi kéo em rời xa anh. Những tật xấu xuất hiện nhiều hơn khi chúng ta có nhiều tiền. Anh và em không còn sống thật với nhau nữa. Tại sao? Em không thể trách anh và chỉ có thể nói rằng đó là ý của ông trời. Ông ấy thật bất công khi đã cho em và anh bên nhau nhưng rồi lại làm chúng ta thay đổi, chia rẽ tình yêu. Anh trở nên vô tình với em, chẳng quan tâm em sống thế nào. Còn em thì bỗng dưng kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì hết. Bây giờ, tận sâu trong tim em, em mong chúng ta có thể ở bên nhau như ngày xưa nhưng thất cả đã hết thật rồi. Em nhớ anh nhiều lắm. Mong thời gian quay lại để em có anh bên cạnh và chúng ta được yêu nhau mãi mãi.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bực mình vì người yêu quá kiêu ngạo
Đúng là anh ấy có ngoại hình khá tốt nhưng cũng chưa đến mức phải khiến cho người khác phải ngất ngây. Anh cũng chẳng phải đại gia hay công tử nhà giàu. Anh cũng chỉ là một sinh viên có đồng ra đồng vào vì đi làm thêm.
Cháu đang đứng trước những vấn đề về tình cảm mà cháu thấy rắc rối và khó hiểu.
Cháu và anh mới yêu nhau. Khoảng thời gian đầu chúng cháu rất hạnh phúc. Nhưng gần đây cháu nhận thấy giữa chúng cháu có một khoảng cách. Cháu không biết là do cháu suy nghĩ quá nhiều nên cảm thấy vậy hay điều đó đúng là sự thật?
Anh kể cho cháu nghe về mối tình đầu của anh. Anh cũng thừa nhận là đã sai, và ân hận vì đã làm cho người con gái ấy đau khổ và phải cưới một người đàn ông khác. Trong những lần đi chơi với cháu, anh cứ liên tục lặp đi lặp lại điệp khúc: "Số anh đào hoa nên yêu anh em sẽ khổ!" Thật sự cháu không thích nghe những lời như vậy. Đúng là anh ấy có ngoại hình khá tốt nhưng cũng chưa đến mức phải khiến cho người khác phải ngất ngây. Anh cũng chẳng phải đại gia hay công tử nhà giàu. Anh cũng chỉ là một sinh viên có đồng ra đồng vào vì đi làm thêm.
Cháu học cùng với chị gái của anh. Anh là người sống tình cảm nhưng lại luôn không sống đúng như con người thật của mình. Cháu cảm thấy anh đang kiêu ngạo và quá tự tin vào bản thân mình. Anh so sánh cháu với người yêu cũ. Anh nói rằng cháu không cao và body không đẹp như cô ấy. Đi bên cạnh cháu mà anh lại gọi người yêu cũ là "bà xã". Anh cho cháu xem tấm hình nhỏ của cô ấy mà trong suốt hai năm, kể từ khi chia tay, anh vẫn giữ lại bên mình. Anh nói với cháu rằng: "Anh trân trọng tình cảm mà người ta dành cho anh, cho anh giữ lại tấm hình này nhé!".
Vậy tình cảm của cháu thì sao? Cháu là gì trong trái tim của anh ấy. Nếu cô ấy là người hoàn hảo nhất, đẹp nhất trong trái tim, trong suy nghĩ của anh thì tại sao anh không giữ lấy cô ấy. Cũng vì tính kiêu ngạo của anh mà cô ấy mới rời xa anh. Và nếu như không quên được cô ấy thì anh đến với cháu làm gì để cháu hụt hẫng như thế?
Cháu rất buồn và cảm thấy mình bị tổn thương. Lúc ấy cháu chỉ muốn đứng bật dậy, chạy đi đâu đó thật xa để hét, để khóc. Nhưng cháu đã không để lộ cảm xúc ấy ra ngoài. Cháu cũng không giận anh dù lòng thấy đau đớn. Lúc đó cháu vẫn mỉm cười và nói: " Vâng, anh cứ giữ lại". Anh hỏi cháu: "Nếu như anh yêu một lúc hai người thì sao?" Cháu ngậm đắng trong lòng và trả lời: " Nếu như vậy em sẽ là người ra đi. Em không theo đuổi hay cố giữ lấy những gì không phải của em, hay đã không còn là của em".
Bạn bè cũng nói: "Tại sao mày lại ngốc như thế, mày bao dung thế là đủ rồi. Anh ấy không xứng đáng với những gì mày đã dành cho anh ấy". Anh không nghĩ rằng cháu sẽ buồn hay sao mà lại nói những lời ấy ra. Cháu và cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau và không ai là hoàn hảo cả. Cháu tôn trọng anh ấy và chưa một lần so sánh hay buộc anh ấy phải thay đổi một điều gì cả. Cháu cũng không muốn anh ấy phải yêu, phải sống theo bất kỳ một quan điểm nào của cháu. Cháu cũng chưa đòi anh ấy phải làm gì cho cháu. Cháu cũng đã nói rõ điều này với anh nhưng anh chỉ nói là cháu ngốc lắm. Khi yêu nhau, cháu không làm điều gì để ảnh hưởng đến công việc, tâm lý của anh.
Cháu quan tâm đến anh mỗi ngày. Vào mỗi buổi sáng sớm, hay trước khi đi ngủ, cháu đều gửi cho anh những lời yêu thương để khi anh ngủ hay thức dậy đều cảm thấy cháu đang ở bên. Nhưng cháu chưa nhận lại một lời chúc ngày mới nào của anh. Cháu cũng không giận, không trách anh. Cháu muốn dành cho anh sự thoải mái và muốn thấy nụ cười của anh hàng ngày.
Nhưng đột nhiên, khi đang nói chuyện qua điện thoại, anh ấy nói không thích cháu quan tâm đến anh ấy nhiều nữa. Cháu muốn có một lý do, nhưng anh không trả lời rõ ràng. Anh chỉ nói: "Em không cần phải làm gì cả, em có biết chưa ai quan tâm đến anh nhiều như em không, em đã tốt với anh nhiều rồi". Anh nói ở bên cháu thấy hạnh phúc nhưng tại sao đột nhiên anh lại không muốn cháu quan tâm nữa? Hay vì anh đã có một ai khác quan tâm, yêu thương và chiều chuộng anh hơn cháu? Những điều anh hỏi cháu là thử thách cháu hay có hàm ý gì? Sự so sánh cháu và người yêu cũ chỉ là một sự vô tình hay vì hình bóng của cô ấy vẫn thường trực trong anh?...
Cháu lo rằng đêm anh sẽ khóc như mối tình đầu khi người ấy ra đi... (Ảnh minh họa)
Thật sự bây giờ cháu đang ở trong mớ bòng bong mà cháu không biết phải tháo gỡ như thế nào. Cháu đã nghĩ đến việc sẽ rời xa anh, nhưng cháu lại thấy thương anh. Cháu lo rằng đêm anh sẽ khóc như mối tình đầu khi người ấy ra đi. Và cháu lại thôi cái ý nghĩ đó.
Cháu rất mong nhận được phản hồi của bác sĩ sớm.
Cháu xin cảm ơn bác sĩ!
(T.T.Lan)
"Tiêu thụ" phụ nữ để nâng cao phẩm chất cá nhân
T.T.Lan thân mến!
Cháu đã nghĩ đến lúc rời xa anh ta nhưng cháu sợ anh ta lại bị tổn thương thêm một lần thứ nhì. Cháu đang giữ vai trò người "cứu thương" theo cả nghĩa nổi và nghĩa chìm.
Tôi nghĩ rằng tình yêu như lên xe hoa chứ không phải lên xe cứu thương. Trước khi lên xe thì cặp đôi có những nhận xét về thực tại đủ để gần nhau, để tin tưởng nhau. Sau đó, có lời hứa. Hai người đồng ý chọn chung một xe như một phương tiện để trao đổi thêm ý tưởng về tương lai, đi tới một mục đích chung đã ít nhiều định trước, rồi có kế hoạch chuẩn bị "dụng cụ" đi đường... Hai người luân phiên nhau cầm tay lái hay chỉ đường chọn hướng.
Thế thì tình yêu của người bạn trai của cháu là như thế nào?
Anh bạn này không thích chiếc xe anh đang đi. Anh ta mong muốn lên xe hoa của người khác (không phải xe của cháu đang chọn và muốn đi) và khi lên xe thì anh ta không thích cầm lái và chỉ biết chỉ trích hướng đang có mà không hề góp ý xây dựng.
Hơn nữa, anh bạn này cứ như "mơ giữa ban ngày": Có một phụ nữ bên cạnh mà cứ coi như món đồ vật an ủi cho mình, hầu như không dành tình cảm cho cô ấy. Vì thế anh ta mới nói với cháu chuyện tình cũ, đưa hình cho cháu xem mà bất chấp cảm xúc của cháu, giống như bệnh nhân kể hết căn bệnh cho bác sĩ, y tá... Cái nguy hiểm hơn là anh ta cho rằng chuyện tình của mình quá "khổ" nên yêu cầu ai cũng phải thông cảm để nghe câu chuyện ấy.
Anh bạn này dùng "số đào hoa" để tự biện hộ cho tính xấu của mình: Thay đổi người tình như thay áo. Anh ta "tiêu thụ" phụ nữ để nâng cao phẩm chất riêng của mình. Anh ta tưởng mình là "Star" mà khán giả chưa hưởng ứng, chưa biết tài.
Nói chung là người này vừa tự yêu mình, vừa có trạng thái sợ thời gian biến đổi vì yêu là một thử thách của tương lai mà anh ta sợ người đồng hành ảnh hưởng đến mình hoặc đem đến cái chết của cảm hứng bằng cái bình thường của cuộc sống hàng ngày.
Về tâm lý lâm sàng thì có người thành công trong tình yêu bằng cách cố công làm nó thất bại. Như thế thì " chuyện nói, chê bạn và than phiền" như mình là nạn nhân của tình yêu là để thả câu tìm bạn sẵn sàng đến cứu tình yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì kiêu ngạo, Tết này em mất anh Cứ mỗi lần giận nhau, em lại đòi chia tay. Đầu tiên, anh còn năn nỉ, nhưng cuối cùng, anh đồng ý và không muốn "dây dưa" gì với em nữa. Em đã đọc nhiều lời khuyên của chị và em muốn được nhận lời khuyên của chị cho câu chuyện của em. Năm nay em 23 tuồi, còn 1 năm nữa em...