Đồng nghiệp trẻ ủng hộ nghệ sĩ lão thành khó khăn
Khi biết tin 2 nghệ sĩ lão thành Diệu Hiền, Ngọc Hương phải sống ở viện dưỡng lão, lại đang mang bệnh, nhiều đồng nghiệp đã tổ chức đêm nhạc giúp họ có cái Tết ấm no.
Tối 27/1, diễn viên kiêm nhà sản xuất Kim Thanh Thảo (bên phải) tổ chức đêm nhạc Ấm tình nghệ sĩ, quyên góp cho 2 nghệ sĩ cải lương nghèo Diệu Hiền và Ngọc Hương để họ có cái Tết ấm no. NSƯT Kim Tử Long tiên phong nhận lời và kêu gọi các đồng nghiệp cùng chung tay góp sức.
Minh Luân có mặt tại sân khấu từ sớm, nam diễn viên đến thắp hương cho Tổ trước khi biểu diễn.
Anh chọn ca khúc Bài ca Tết cho em với giai điệu vui tươi, rộn ràng như lời chúc năm mới. Vốn xuất thân từ miền Tây, diễn viên điển trai rất yêu thích ca cổ nên dành nhiều tình cảm cho các nghệ sĩ cải lương.
Khi thể hiện bài hát Thương thầm, nhìn xuống hàng ghế khán giả thấy NSƯT Diệu Hiền và Ngọc Hương chăm chú theo dõi, mắt anh bỗng rưng rưng như muốn khóc.
Video đang HOT
NSƯT Diệu Hiền và Ngọc Hương đều bước qua tuổi 70, đang mang bệnh tật trong người. Cả 2 vừa quyết định vào viện dưỡng lão sống cho đến cuối đời vào tháng 12/2015 vì hoàn cảnh gia đình khó khăn.
Khi được mời lên sân khấu, hai đào chính nổi danh một thời tâm sự, họ vẫn giữ tinh thần lạc quan để sống trong quãng đời còn lại. Thời khó khăn, NSƯT Diệu Hiền phải ngủ ngoài sân để nhường chỗ cho con cháu. Trước tâm tình của họ, nhiều người bật khóc vì thương cảm.
Sau đêm nhạc, Minh Luân xuống sân khấu trò chuyện cùng nghệ sĩ Ngọc Hương.
Kim Tử Long thể hiện trích đoạn cải lương để chiều lòng 2 bậc tiền bối. Cũng là diễn viên cải lương nên anh thấu hiểu hoàn cảnh khó khăn của thế hệ đi trước, vì vậy ông bố 4 con kêu gọi đồng nghiệp và mọi người cùng hỗ trợ.
Nguyên Vũ vừa biểu diễn vừa tâm tình cùng khán giả về hoàn cảnh đơn chiếc của 2 nghệ sĩ cải lương.
Nhật Kim Anh bận rộn với con nhỏ nhưng nhiệt tình góp mặt trong chương trình với ca khúc nhạc xuân.
Các nghệ sĩ đưa NSƯT Diệu Hiền lên xe ra về. Vì đang mang bệnh, lại lớn tuổi nên việc đi lại của bà khó khăn.
Theo Zing
Tôi đã sai lầm khi lựa chọn chồng
Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, không mù quáng trong tình yêu thì bây giờ chắc tôi không khổ...
Tôi năm nay đã 35 tuổi, tốt nghiệp một trường đại loại khá, xinh đẹp, duyên dáng, tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh phía Bắc, bố mẹ tôi đều làm nhà giáo, gia đình cơ bản. Từ bé đến lớn tôi chưa phải động chân động tay đến việc gì khác ngoài việc học, tốt nghiệp đại học rồi tôi cũng chẳng biết yêu.
Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, không mù quáng trong tình yêu thì bây giờ chắc tôi không khổ- Ảnh minh họa
Cho đến khi tôi tình cờ gặp anh trong một lần đi chơi với đám bạn, anh đẹp trai nhưng chỉ học hết cấp 3, gia đình xuất thân từ quê, rất nghèo. Nhưng anh được cái dẻo mồm miệng.
Ngày tôi dẫn anh về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt, không phải vì gia cảnh nhà anh nghèo mà cái chính là vì anh không có bằng cấp, lấy nhau về tôi sẽ khổ vì không được nhờ chồng về kinh tế, thậm chí còn phải gánh vác cả công việc của chồng. Nhưng tất cả những lời khuyên lúc ấy với tôi đều vô nghĩa, với tôi khi đó chỉ có một mong ước duy nhất là làm sao để được sống với người đàn ông mình yêu thương, được sống với người đàn ông mà mình ngỡ rằng anh ta là tất cả đối với mình.
Bố mẹ tôi càng phản đối, thì tôi lại càng cố gắng để chứng tỏ tình yêu của mình và mong muốn được sống với người đàn ông đó. Không đến nỗi ngu muội để chấp nhận "ăn cơm trước kẻng", nhưng tôi đã tìm mọi cách thuyết phục bố mẹ để được làm vợ anh. Tôi hứa với mẹ rằng, lấy anh sướng khổ tôi chịu, còn nếu mẹ không cho tôi lấy anh thì tôi sẽ không bao giờ lấy ai khác, thậm chí tự tử.
Biết không thể khuyên nổi con gái, hơn nữa mẹ tôi cũng sợ nếu cố tình ngăn cản tôi sẽ làm liều, biết đâu lại mang thai trước khi cưới thì xấu mặt, nên mẹ đành phải đồng ý.
Cưới nhau xong, chúng tôi chỉ hạnh phúc được 2 năm đầu, sau đó tình cảm bắt đầu rạn nứt, tất cả cũng do đồng tiền mà ra. Ngày ấy, cưới xong tôi sinh con rồi ở nhà nuôi con, còn chồng tôi thì không có công việc ổn định, thu nhập cũng bấp bênh, nên cứ động đến tiền là chúng tôi lại cãi vã nhau. Bố mẹ tôi thì còn các em, không lo được cho mãi, còn nhà anh thì nghèo, chẳng giúp được gì cho con cái. Lúc ấy tôi mới thấm thía những lời khuyên của mẹ, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Không chỉ có vậy, không có công việc làm ổn định, nhàn cư vi bất thiện, lại thêm cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, vợ chồng thường xuyên cơm không lành, canh không ngọt khiến chồng tôi chán nản, anh tìm đến những thú vui khác ngoài gia đình. Khi tôi phát hiện ra thì chồng đã nghiện thứ hàng trắng từ bao giờ, để có tiền hút, chồng tôi còn cung cấp thuốc đến tay các con nghiện khác. Anh bị bắt vào trại cai nghiện, mẹ con tôi phải một mình nuôi nhau và hàng tháng vào thăm nuôi chồng trong trại cai nghiện.
Lúc đó với tôi chẳng còn tình yêu nữa mà chỉ còn tình nghĩa với chồng, tôi vẫn quyết tâm chờ đợi chồng cai nghiện xong để đoàn tụ, nhưng đã vướng vào ma túy rồi thì thật khó dứt, chồng tôi cứ vào rồi ra trại.
Không thể chịu đựng thêm, tôi ly dị chồng, giờ một mình nuôi con. Bây giờ tôi như con chim đã từng trúng đạn, sợ cành cong, không dám nghĩ đến chuyện lấy chồng, cứ ở vậy mỏi mòn và suy ngẫm về chuyện quá khứ. Giá như ngày ấy tôi nghe lời bố mẹ, giá như tôi không gặp anh, yêu anh và cưới anh, giá như anh không nghèo hèn như thế,... thì có lẽ đời tôi không khổ.
Theo Đất Việt
Chồng hèn, tôi phải cáng đáng về mọi chuyện Chồng tôi đã nghèo lại không có trình độ nên mọi việc trong nhà tôi phải cáng đáng, lo toan... Tôi cũng giống như chị Thủy Dung, không nghe lời khuyên can của bố mẹ, người thân, quyết tâm đi đến hôn nhân với một người đàn ông nghèo, lại không có trình độ để rồi cả đời phải ân hận vì sự...