Dồn hết tiền cho người tình làm ăn, tôi nhận về thứ gì?
Mất nửa tỉ đồng cho người đàn ông ấy mở cửa hàng xe máy và quán cà phê, nhưng tôi không cách nào thưa kiện hay đòi lại. Không giấy tờ, không tin nhắn làm chứng, tôi chỉ còn lại sự đổ vỡ, hối hận.
Hơn 10 năm yêu thương tận tụy, tôi chưa nhận được một lời khen hay câu nói ngọt của chồng. Lương tháng anh đem về một cục ném lên bàn kèm câu: “Liệu mà xài, hết đừng hỏi thêm nhé”.
Tôi đau bệnh, thèm tô cháo viên thuốc từ tay chồng thì anh nói: “Cả thế giới này ai cũng có thể bệnh, mà ai cũng nhỏng nhẽo như em à”. Vậy là tôi tự mình lò dò xuống lầu múc cháo.
Tôi ly hôn vì tổn thương mỗi ngày thêm lớn. Ảnh minh họa
Từ xung khắc trong quan điểm, cách sống, mâu thuẫn giữa chúng tôi xảy ra liên miên. Tôi cần ngọt ngào, anh lại cho rằng tôi quá đòi hỏi, “chồng mang hết tiền về cho mà tiêu, còn muốn gì”. Lòng tự trọng bị tổn thương của tôi chuyển sang căm hận anh và cục tiền anh mang về. Vào năm thứ mười của hôn nhân, chúng tôi ra tòa. Chuyện ly hôn rất mực nhẹ nhàng, vì cả hai chẳng ai buồn níu kéo.
Rồi tôi gặp Duy, anh chàng ngọt ngào từ ánh mắt đến cách kéo ghế, cả bàn tay khuấy ly cà phê sữa cho tôi cũng ân cần. Tôi đổ nghiêng đổ ngửa sau ba lần hẹn đi ăn cùng anh. Cảm thấy mình đã gặp tình yêu đích thực.
Video đang HOT
Sau ly hôn, tôi giữ căn nhà. Một đứa con chồng cũ nuôi, đứa tôi nuôi thì học bán trú, chiều mới về. Ban ngày, tôi sang nhà Duy nấu nướng giặt giũ cho anh. “Trời ơi, bà xã anh nấu món canh chua lá giang này ngon nhức nách nhen!”. “Nhà hàng năm sao cũng không thể có món bò ngon như em làm”, tôi chết chìm trong lời “vợ vơ chồng chồng” đó. Rồi vô thức, tôi cứ đi rút từng món tiền tiết kiệm bao lâu nay để đưa Duy làm ăn.
Sạp vải ở chợ là cần câu cơm lâu nay của tôi, tôi cũng cho thuê để lấy hai trăm triệu cho Duy góp vốn vào cửa hàng xe máy với người bạn. Tôi tới dự khai trương, Duy giới thiệu với bạn rằng tôi chính là bà chủ của một nửa của giang san này. Bạn Duy chào cảm ơn tôi rất trang trọng, khiến tôi càng tin Duy là người mà trời mang đến để bù đắp cho tôi mất mát mười năm qua.
Rồi sáu tháng trôi qua, tôi chưa nhận được một đồng lợi nhuận nào từ cửa hàng. Duy nói rằng, xe bán trả góp, thì lợi nhuận cũng phải chịu thu vào nhỏ giọt theo sự góp của khách hàng: “Có ai mà làm ăn mà vài tháng đã giàu lên đâu em?”.
Tôi tin Duy và sau những nhùng nhằng giận dỗi đó là một tràng mật ngọt. Rồi các món nữ trang trên người tôi lần hồi cũng tháo xuống để đi vào tiệm vàng, gỡ khó cho Duy tại tiệm xe máy và giúp anh mở riêng một quán cà phê đờn ca tài tử.
Quán cà phê đông khách. Khi ước nguyện làm chủ thành thật cũng là lúc Duy lạnh nhạt dần với tôi. Cơm tôi nấu anh chê, khi thì viện cớ tiệc tùng bên ngoài nên về trễ, lúc lại nói thời buổi này mà ngày cứ ba bữa cơm nhà là “lúa” lắm. Tôi không thể tin anh từng khen lấy khen để những bữa cơm tôi nấu, còn bảo rằng người phụ nữ mà biết nấu ăn là người chẳng phải lo “giữ chồng”, chồng sẽ tự buộc chân thật chặt.
Tôi không còn niềm tin vào tình yêu. Ảnh minh họa.
Rồi cũng tới ngày Duy không buồn lui tới chỗ tôi. Tôi nhắn gọi thì anh thường cắt ngang với lý do bận bịu. Nghe nói anh công khai có người đàn bà khác với bạn bè. Tôi lồng lộn ghen tuông thì anh thẳng thừng: “Cô lấy tư cách gì mà ghen!”.
Tôi đau quá mà không biết phải làm sao. Thưa kiện về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản thì không thể, vì số tiền tôi đưa Duy không giấy tờ hay tin nhắn gì. Tôi phải ăn nói sao đây với mẹ cha, bè bạn, khi chỉ hơn nửa năm mà tôi đã làm tiêu tán nửa tỉ đồng? Phải làm lụng bao lâu tôi mới có thể có lại được số tiền đó?
Nhưng đau tiền chưa bằng đau tình. Lòng tin vào đàn ông của tôi đã đổ vỡ tệ hại. Biết khi nào tôi mới thôi ngờ vực mọi thứ tình cảm quanh mình.
Theo PNO
Sở khanh "buông câu", gái xinh say tiền ngậm ngùi ôm trái đắng
Tôi hết lòng chiều chuộng ông mỗi khi ông có nhu cầu "giải trí", vậy mà không ngờ sau mấy tháng "no xôi chán chè", ông khách sộp, người tình ga lăng của tôi biến mất dạng...
Ngày chưa đủ lớn tôi cứ thắc mắc không biết cái nơi gọi là thành phố đó có cái gì đặc biệt mà khiến trai gái làng tôi cứ đến độ 18, 20 đẹp nhất của đời người lại khăn gói rời quê, háo hức tới mức không cần nghĩ tới ngày về khi đặt chân lên mảnh đất phồn hoa, đô thị xa lạ đó.
Thế rồi bây giờ tới lượt tôi, 18 tuổi rớt nguyện vọng trường Trung cấp Du lịch, nghĩ có học để thi lần nữa thì cũng chỉ tốn cơm, tốn tiền của bố mẹ nên tôi quyết định xin phép bố mẹ cho tôi ra phố kiếm việc tự sống, không làm phiền bố mẹ thêm nữa. Biết đâu trời thương cho khấm khá lại có tiền phụ bố mẹ nuôi cậu em trai học hành sáng dạ nên người thì còn gì bằng. Bố mẹ không ngăn, chỉ dặn dò tôi cẩn thận ở nơi là nước, lạ cái, biết giữ mình để bố mẹ yên tâm lo cho cậu út, rồi thỉnh thoảng có điều kiện thì về thăm quê cho bố mẹ, cho em trai đỡ nhớ.
Ảnh minh họa
Tư trang chẳng có gì nhiều, tiền bạc lại càng khiêm tốn khi bố mẹ phải bán non bầy gà choai và lứa lớn đang vỗ béo để cho tôi có khoản dắt lưng những ngày tìm việc. Nhờ hai chị thuê trọ cùng phòng mà tôi đã có thu nhập tàm tạm trong quán karaoke trên phố. Tôi biết mình được ông chủ ưu ái khi dành cho tôi suất phục vụ khách quen của ông, họ toàn là những nam thanh nữ tú, chịu chơi, chịu chi nên ngoài tiền lương hàng tháng tôi còn tích cóp được một số vốn kha khá từ tiền boa của khách, khi tôi được họ khen tươi trẻ, xinh đẹp thuần khiết đúng nghĩa hoa đồng nội.
Tiền ở phố kiếm dễ thật, chỉ cần làm ông chủ hài lòng, khách của ông chủ được phục vụ chu đáo khiến họ thoải mái là có lương, có thưởng, có boa. Vậy là tôi hiểu tại sao không chỉ trai, gái quê tôi mà nhiều, rất nhiều thanh niên mới lớn, sức dài vai rộng đều nhắm đến thành phố mà thẳng tiến để thực hiện ước mơ đổi đời của mình.
Rồi một hôm tôi vào ca tối, đang bận rộn vì đông khách đến giải trí thì ông chủ gọi tôi lên có việc cần. Lo lắng, tưởng trong khi làm việc có điều gì sơ suất khiến chủ không bằng lòng, nào ngờ ông chủ tốt bụng lởi xởi giới thiệu để tôi được làm quen với một người đàn ông trung tuổi, dáng vẻ bệ vệ, thời trang sang trọng. Với giọng nói ngọt ngào lên bổng, xuống trầm vị khách thân mật rằng chỉ cần làm ông vui thì ông không tiếc tiền thưởng cho tôi...
Gì chứ chuyện làm sao phục vụ để khách hài lòng tôi cũng đã có thâm niên ngót 2 năm nay rồi, nên tôi hoàn toàn tự tin mỗi khi được tiếp người đàn ông hào hoa boa tiền không cần suy tính đó. Sau một thời gian ngắn làm "tay vịn" độc quyền của vị khách giàu, tôi đã sắm được cho mình những bố cánh hợp mốt cùng son phấn, nước hoa quyến rũ mỗi lần bên ông.
Rồi cái gì đến phải đến khi ông nhỏ nhẹ rót mật vào tai tôi những lời hứa hẹn có cánh rằng ông sẽ cho tôi một cuộc sống đủ đầy, sung sướng nếu tôi chung thủy cùng ông như một người tình nhỏ. Tôi hết lòng chiều chuộng ông mỗi khi ông có nhu cầu "giải trí", vậy mà không ngờ sau mấy tháng "no xôi chán chè", ông khách sộp, người tình ga lăng của tôi biến mất dạng...
Không thể nán lại thành phố để đợi chờ một cách vô vọng ông khách kia thực hiện lời hứa, vì cái bầu trong bụng tôi, quả đắng mà tôi thu được từ tình già đang ngày một phát triển. về quê là con đường lựa chọn của tôi, nhưng phải làm sao khi gặp lại bố, mẹ mình đây?
Theo Eva
Chồng phản bội, 5 năm sau gặp lại tại bệnh viện, tôi nói đúng một câu khiến anh ta choáng váng rồi cãi nhau với nhân tình ngay chốn đông người Năm xưa, chồng phản bội tôi chỉ vì vài lời đặt điều của mẹ. Thật không ngờ, trái đất lại tròn đến thế, để tôi gặp lại anh ta và trả mối thù cũ một cách dễ dàng. Tôi là bác sĩ sản khoa, công việc rất bận rộn nên ít có thời gian yêu đương hẹn hò. Chính vì vậy, 30 tuổi...