Đơn giản là hãy ngước lên cao
Chuyện về loài chim ó: Nếu bạn đặt một con chim ó vào một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, và hoàn toàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; thì cho dù vẫn có khả năng bay lên, nhưng con chim này sẽ hoàn toàn trở thành một… tù nhân.
Lý do là một con chim ó luôn bắt đầu bay từ mặt đất lên, với đoạn “chạy đà” khoảng 3- 4m. Không có quãng đường để chạy, thì theo thói quen, chú chim thậm chí chẳng buồn cố gắng thử bay lên, mà sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một “nhà giam” nhỏ chẳng hề có mái!
Câu chuyện về loài dơi:
Một con dơi bình thường luôn bay ra ngoài vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, linh lợi đến mức ấn tượng.
Tuy nhiên, nó không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì tất cả những gì nó có thể làm là lê bước loanh quanh một cách vô vọng, và, tất nhiên, một cách đau khổ.
Cho đến khi nó tìm được một độ cao nào đó, chỉ cần là một góc nâng nhỏ thôi, để từ đó, nó có thể tung mình vào không trung. Và, ngay lập tức, nó bay lên như một tia chớp.
Video đang HOT
Câu chuyện về loài ong nghệ:
Một con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái cốc lớn không có nắp, cũng sẽ ở đó cho đến khi chết, trừ phi chúng ta lôi nó ra.
Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà cứ khăng khăng cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt bên, hoặc qua… đáy cốc. Nó sẽ tìm một con đường ở nơi mà không có con đường nào tồn tại, cho đến khi nó hoàn toàn tự hủy hoại mình.
Câu chuyện về con người:
Theo rất nhiều cách, chúng ta cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ. Chúng ta vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối và tuyệt vọng của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể một giải pháp ở rất gần, chỉ cần chúng ta nhìn lên cao hơn – hay nhìn hướng tới phía trước.
Nhìn ngược lại có thể khiến bạn buồn bã. Nhìn quanh có thể khiến bạn lo lắng. Hãy nhìn lên cao, và nhìn tới phía trước, đó là cách sống lạc quan. Và tinh thần tích cực, nhiều hy vọng chính sẽ giúp bạn tìm ra giải pháp trong hầu hết các trường hợp.
Có một tác giả đã viết: “Khi không có giải pháp nào xuất hiện ngay trước mắt, thì con người rất dễ kết luận rằng không có một giải pháp nào cả. Nhưng thực tế đã chứng minh, từ lần này sang lần khác, rằng giả thuyết đó là sai lầm”.
Chỉ cần bạn nhìn lên cao hơn, rộng hơn tình huống hiện tại, rất có thể bạn sẽ thấy một lối đi ngay trước mắt mình, Sống đơn giản, yêu thật lòng, quan tâm sâu sắc, nói lời tới phía trước. Đó là câu trả lời cho mọi vấn đề.
Theo Guu
Hỏi thế gian: Tình là gì?
"Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến người ta sống chết có nhau", một câu nói đơn giản như thế, mà khiến cho người ta tìm hiểu mấy ngàn năm mà vẫn chưa thông suốt.
Trí nhớ của con người quả là vô cùng kỳ diệu, tất cả những yêu, hận, tình, thù, ân ân oán oán, từng ly từng tí đều tồn tại ở một nơi hẻo lánh nào đó trong nội tâm. Rất nhiều người đều có thể nghiệm như vậy, muốn quên đi một cuộc tình hay một người nào đó, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng vô luận như thế nào đều làm không được.
Tôi còn nhớ đã xem qua một bài báo tiếng Anh nói rằng, các nhà chuyên môn thông qua nghiên cứu phản ứng hóa học huyết dịch của người đang yêu phát hiện, tình yêu của một người kỳ thực chỉ có thể duy trì được một năm. Qua một năm sau, tình yêu của người đó không mãnh liệt được như lúc trước, sở dĩ vẫn còn duy trì tiếp tục được là vì thói quen nương tựa lẫn nhau mà thôi. Nghiên cứu này sau khi được công bố đã phá vỡ ảo mộng của rất nhiều người theo chủ nghĩa lãng mạn, bởi vì họ hướng tới một tình yêu vĩnh hằng bất biến.
Còn có một bài báo đưa ra, muốn quên đi một người mà bản thân mình đã từng yêu phải mất bốn năm. Sau bốn năm, người đó sẽ rời xa được hình bóng của người mà họ đã từng yêu và dễ dàng tiến vào cuộc hành trình mới. Nhìn lên thì thấy suy luận này rất vớ vẩn, nhưng quay đầu lại ngẫm nghĩ sẽ thấy khả năng có rất nhiều người sẽ đồng ý với suy luận này. Bốn năm là một khoảng thời gian tương đối dài, cho dù là trước đây đã từng yêu mãnh liệt đến mức nào, sau bốn năm thì họ đều hữu ý hay vô ý mà phai mờ dần hình bóng của người họ từng yêu.
Tuy nhiên, trái lại với suy luận "bốn năm lãng quên" này, có một số ca khúc được yêu thích luôn gợi lại tình yêu làm cho mọi người rất khó để quên đi, giống như bài "đương ái dĩ thành vãng sự " (khi tình yêu trở thành quá khứ) của Trương Quốc Vinh, có đoạn hát: "Dù kỷ niệm không cách nào phai nhạt / Yêu và hận vẫn còn ở trong tim", "Nỗi đau rồi sẽ qua đi / Nhưng quên một người là không hề dễ dàng", "Hình bóng người chưa bao giờ phai nhạt / Luôn ở đây ngay tại trái tim ta". Những điều này thật không phải là cố tạo ra, mà là bởi vì trong lòng mỗi người đều có một hình bóng mà xua đi không được. Mỗi lần có một hình dáng giống như đã từng quen biết xuất hiện, thì liền thấy xúc động trong lòng về chuyện cũ.
"Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến người ta sống chết có nhau", một câu nói đơn giản như thế, mà khiến cho người ta tìm hiểu mấy ngàn năm mà vẫn chưa thông suốt. Kỳ thực, cũng có người đã hiểu, nhưng đại đa số mọi người vẫn bị chữ "tình" quấn lấy, giống như rời xa khỏi "tình" thì cuộc sống trở nên vô vị.
Mà cái tình ở trong xã hội hiện đại ngày nay, cũng xuất hiện đủ loại người và sự tình bại hoại luân lý, ví dụ như làm nhân tình của người khác hay làm người thứ ba, trở thành mốt và là một "nghề nghiệp" được cổ vũ... Chúng ta đối mặt như thế nào với những điều khiến con người trên thế giới đang hoa mắt này? Có lẽ đem chữ "tình" nhìn thấu rồi bạn cũng sẽ hiểu!
"Tình" thông thường đi liền với "Duyên", như "tình duyên sâu cạn", nói cách khác, giữa người với người cũng là sự bài trí của duyên phận. Như thế xem ra, người yêu rời đi hay cuộc tình tan vỡ chính là "duyên" đã hết, "duyên phận" kết thúc, cũng không nên đau khổ mà ôm giữ lấy quá khứ, không chịu quên đi, người thật sự hiểu rõ ràng được chữ "duyên" thì tâm trí sẽ thông suốt hơn.
Bên trái của chữ "duyên" () là chữ "tơ" (), giống như sợi tơ quấn lấy người, khi sợi tơ đã đứt, thì là lúc người ấy rời đi. Hết thảy điều này đều là đã được định trước, cho nên hà tất gì lại vì chuyện cũ mà bị đau lòng? Quên đi chẳng phải là lựa chọn rất tốt sao?
Theo Guu
Khi nào bạn muốn về thăm cha mẹ nhất Mỗi khi cha mẹ gọi điện hỏi: "Khi nào về hả con?", tôi đều trả lời bâng quơ: "Khi nào được nghỉ ạ", "Dạo này việc học bận quá, đợi bao giờ con rảnh ạ", "Tháng sau con về nhé!"... Nhưng thực tình những lúc khó khăn nhất, buồn bã nhất, đau khổ nhất, tôi mới nghĩ đến chuyện về thăm nhà. Chỉ...