Dọn dẹp nhà cửa, tôi sửng sốt phát hiện một hộp gỗ nhỏ đầy vàng miếng của chị gái bèn hỏi mượn để chữa bệnh cho chồng thì chị nói những lời khiến tôi phẫn uất
Tôi cầm hộp vàng, hớn hở vì nghĩ rằng đã có tiền để giúp chồng chữa bệnh. Thế nhưng mọi việc lại diễn ra trái ngược với suy nghĩ của tôi.
Hai ngày nay, càng nghĩ tôi càng buồn và phẫn uất. Chồng tôi luôn an ủi, bảo rằng dù có tiền thì bệnh của anh cũng không thể chữa khỏi được. Anh nói tôi cứ vui vẻ sống với anh cho đến ngày cuối cùng, đừng vì anh mà giận hờn, sân si nữa. Nhưng chồng càng như thế, tôi càng đau lòng hơn.
Tôi có một người chị gái. Chị ấy từng ly hôn chồng rồi dọn đến ở cùng vợ chồng tôi. Khi ấy chồng tôi chưa phát bệnh, vẫn là một kiến trúc sư có tiếng, kiếm tiền rất nhiều. Nhà chúng tôi rộng rãi, khang trang nên tôi gọi chị gái và cháu về nhà ở cùng cho vui.
Vì chị chỉ làm công nhân nên hàng tháng tôi cũng không lấy tiền ăn, tiền sinh hoạt phí. Tôi còn cho tiền cháu mua sữa, đóng tiền học. Nói trắng ra, tôi giống như nuôi hai mẹ con chị vậy. Bù lại, chị giúp tôi làm việc nhà, nấu ăn hoặc dọn dẹp khi tôi quá bận rộn.
Chồng tôi mỗi lần đi công tác về cũng mua quà cho mẹ con chị. Gia đình chúng tôi đi đâu chơi, đi ăn nhà hàng, đi du lịch cũng đưa mẹ con chị đi. Có thể nói, tôi và chồng đã sống hết lòng hết dạ với chị ấy.
Thế rồi chồng tôi phát hiện bị ung thư phổi. Ngày nhận kết quả xét nghiệm, tôi chao đảo, đứng không vững nữa. Sau đó, chồng tôi thường xuyên ra vào viện. Có khi anh ở viện suốt một tháng ròng. Thương chồng, tôi bán hết tài sản có giá trị, bán luôn vàng cưới để chữa bệnh cho chồng.
Video đang HOT
Chúng tôi đã cưu mang chị suốt mấy năm nay. Thế mà bây giờ chị trả lại cho chúng tôi sự bạc bẽo đến tận cùng như vậy? (Ảnh minh họa)
Chị gái tôi lúc này bắt đầu tỏ ra khó chịu khi phải chia tiền sinh hoạt và tiền ăn cho chúng tôi. Chị ấy thậm chí không cho vợ chồng tôi một đồng nào. Nhưng bù lại, chị ấy cũng đến bệnh viện, phụ tôi chăm sóc em rể. Thôi thì như vậy cũng tốt, chỉ cần chị ấy phụ giúp tôi là cũng tốt rồi, tôi không mong chị ấy cho tôi tiền bạc gì cả.
Thế mà hai ngày trước, khi dọn dẹp nhà cửa để đón chồng xuất viện về nhà, tôi lại vô tình phát hiện một cái hộp gỗ nhỏ được giấu kĩ ở góc giường trong phòng của chị gái. Vì tò mò nên tôi mở ra rồi tôi bàng hoàng khi thấy bên trong đầy vàng miếng. Lúc đó, tim tôi cứ muốn nhảy khỏi lồng ngực. Vậy là chồng tôi đã có thể có tiền để kéo dài thêm sự sống rồi.
Tối đó, tôi cầm hộp vàng ra hỏi chị gái thì chị ấy tái mặt rồi chạy tới hùng hổ giật lại và nói đó là vàng của chị ấy dành dụm, tiết kiệm cho con. Số vàng này chị ấy tích lũy suốt mấy năm nay mới có được. Rồi chị lên án tôi tự tiện đụng chạm vào đồ đạc trong phòng chị. Tôi đứng khựng lại, nhìn chị ôm hộp gỗ nhỏ kiểm tra lại số vàng bên trong, sau đó đi xăm xăm về phòng.
Tôi lên phòng, hỏi chị có thể cho tôi mượn số vàng ấy không? Chúng tôi sẽ trả lại vào vài năm tới. Chị lắc đầu và trả lời thẳng rằng dù có bao nhiêu vàng thì chồng tôi cũng sẽ chết, tốt nhất là tôi nên chuẩn bị tinh thần đón nhận điều đó và không nên tốn kém thêm cho việc điều trị nữa. Tôi cũng còn con nhỏ, nên suy nghĩ cho con. Từng lời chị nói khiến tôi điêu đứng, chao đảo thêm một lần nữa. Chị gái tôi đấy ư? Chúng tôi đã cưu mang chị suốt mấy năm nay. Thế mà bây giờ chị trả lại cho chúng tôi sự bạc bẽo đến tận cùng như vậy?
2 ngày nay, tôi luôn muốn đuổi chị ra khỏi nhà vì không còn muốn nhìn mặt chị nữa. Nhưng chồng tôi không cho phép. Tôi nên làm gì để chị gái cho tôi mượn vàng đây? Sao chị ấy lại cạn tình cạn nghĩa đến vậy chứ?
(ngocphuong…@gmail.com)
Chồng đưa 500 triệu yêu cầu vợ nghỉ việc ở nhà làm ô sin, tôi chưa kịp mừng thì nhận được cuộc gọi "sốc" từ mẹ đẻ
Cứ nghĩ chồng có công việc ổn định, thu nhập cao thì mình ở nhà làm nội trợ cũng được. Ai ngờ đó chỉ là 1 cú lừa!
Thu nhập hàng tháng của tôi hơn chồng 7 triệu nhưng cũng vì thế mà áp lực và thời gian làm việc của tôi nhiều hơn anh ấy. Hàng ngày, cứ 9 giờ sáng là chồng tôi xách cặp đi làm và 5 rưỡi chiều thì anh đã có mặt ở nhà. Trong khi tôi thì khác. Ngày nào cũng làm việc hơn 10 tiếng tại công ty. Chưa bao giờ tôi về nhà trước 7 giờ tối cả.
Điều đó khiến chồng tôi không vui. Anh hay ca thán rằng, tôi làm nhiều thời gian quá, ngày làm, tối về cũng làm, không chăm sóc gia đình chu đáo. Thực tình thì tôi cũng đã cố gắng chu toàn nhất có thể. Đi làm về là lao đầu vào nấu cơm, rồi tranh thủ tắm gội cho 2 đứa con. Khi chồng lên giường nằm thì tôi vẫn lọ mọ dọn dẹp, sau đó lại làm việc đến 1-2 giờ đêm.
Không ít lần chúng tôi khẩu chiến với nhau về chuyện đi làm của tôi. Chồng nhiều lần bắt vợ nghỉ việc. Nhưng nếu tôi ở nhà thì chắc chắn gia đình sẽ túng quẫn. Bởi lương chồng có 7 triệu thì lo làm sao được 2 đứa con đang tuổi ăn, tuổi học. Chưa hết, còn phải lo tiền ăn uống, sinh hoạt, ti tỉ thứ tiền phát sinh mỗi tháng khác... Tôi đã giải thích rất nhiều lần để anh hiểu, nhưng chồng tôi luôn có câu: " Để anh tính...", "anh lo được"...
Hơn 1 tháng trước, chúng tôi lại cãi nhau về việc này. Chồng tôi thích ăn cơm sớm để còn xem đá bóng. Trong khi hơn 8 giờ tối, tôi mới nấu ăn xong. Anh cằn nhằn: "Nộp đơn xin nghỉ việc đi. Người ta đi làm để đảm bảo chất lượng cuộc sống gia đình, chứ không phải đảo lộn hết giờ giấc sinh hoạt thế này. Em xem có nhà nào mà 8-9 giờ đêm mới ăn cơm tối không? 3 bố con anh đói hoa mắt ...".
Tôi mới bàn với chồng về việc thuê ô sin, không thì thuê giúp việc theo giờ. Nhưng anh không chịu, chồng chỉ muốn tôi nghỉ việc mà thôi. Tức mình, tôi lên giọng thách thức: " Thế anh giỏi thì kiếm thật nhiều tiền đi. Tôi chấp nhận ở nhà làm giúp việc mà chẳng kêu ca 1 lời nào. Có giỏi thì anh đưa tôi 500 triệu xem nào ...".
Tôi vừa dứt lời thì chồng đứng lên, lấy trong tủ ra 1 bọc tiền rồi ném về phía tôi. Anh vênh váo: " Từ mai em nghỉ việc cho tôi ".
(Ảnh minh họa)
Thấy chồng tự nhiên đưa cho cọc tiền trị giá 500 triệu, tôi bất ngờ lắm. Mấy tháng nay anh chẳng đưa cho vợ đồng nào cả. Cứ nghĩ chồng đang ăn nên làm ra, tôi quyết định nghỉ việc. Cống hiến nhiều năm tôi cũng có phần mệt mỏi rồi. Nhưng vì gia đình này tôi vẫn tự nhủ mình phải cố gắng mỗi ngày...
Từ ngày ở nhà, mọi việc tôi đều làm hết. Sáng dậy sớm nấu cơm cho chồng mang đi làm. Rồi vội vàng đưa 2 đứa con đi học. Ở nhà tôi tranh thủ dọn dẹp, đi chợ sớm để nấu cơm tối cho mấy bố con. Chồng tôi từ ngày đưa tiền cho vợ cũng tinh tướng hơn xưa. Anh thường xuyên đòi ăn ngon, ăn những món đắt tiền, mỗi bữa đi tong cả triệu bạc như hải sản, thịt lợn rừng, gà đồi... Nghĩ chồng vất vả đi làm, tôi chiều anh hết mực!
Thế rồi cho đến hôm kia, mẹ đẻ tôi bỗng nhiên gọi điện lên, thông báo 1 tin sốc: "Alo, con bảo thằng Hưởng gửi tiền lãi ngân hàng về cho mẹ nhé. Tháng này nó không gửi về, bên ngân hàng cho người vào đòi rồi đây. Mà 500 triệu thì lãi nhiều quá, mẹ không có để nộp cho chúng mày ".
Lúc bấy giờ tôi mới ngã ngửa. Hóa ra, chồng tôi âm thầm về quê để lừa bố mẹ vợ. Anh nói cần vay vốn làm ăn, với đưa tôi đi chữa bệnh (tôi không có bệnh gì cả). Chẳng biết chồng nói ngon ngọt thế nào mà bố mẹ tôi tin sái cổ, chẳng ngần ngại đem sổ đỏ đi cắm để vay tiền cho anh.
Đợi chồng đi làm về, tôi lao vào tra hỏi anh ngay. Anh ấy thừa nhận mọi việc. Chồng tôi nói chẳng qua muốn tôi nghỉ việc nên anh mới làm thế. Cũng may chồng chưa "nướng" số tiền này vào việc khác. Nhưng công việc của tôi giờ không còn. Thu nhập của anh chỉ có mấy triệu bạc, giờ phải sao đây?
Nhà chồng có giỗ tôi 10h mới tới, mẹ chồng đòi "tống cổ" rồi tái mặt khi biết lý do Ăn xong, em không thèm dọn dẹp, rửa bát gì cả mà dắt con lên tầng hai đi ngủ chưa. Nhà chồng không ai dám nói em câu nào. Chiều dậy, lúc đó khách khứa cũng về hết, mẹ chồng mới rón rén gọi em ra nói chuyện. Chuyện của em xảy ra cách đây mấy tháng rồi, trước khi bệnh dịch bùng...