Đớn đau danh phận
Anh vội vã đưa vợ con về chịu tang cha. Trước khi đi, anh bảo tôi “anh về trước, em thu xếp ra sau. Mọi người trong nhà, ai cũng biết em rồi, đừng ngại”.
Tôi quen anh đã 5 năm. Anh bảo cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, muốn kết bạn cùng người có hoàn cảnh như tôi. Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Anh không chịu ly hôn, bảo sống vì các con. Tôi đánh giá tốt về anh, bởi anh là người cha có trách nhiệm, và cũng hết lòng với tôi. Dù đang lúc vui vầy bên vợ con, dù nửa đêm hay những buổi trưa nắng cháy trời, anh vẫn sẵn sàng đến theo yêu cầu của tôi.
Tôi về dự tang cha anh mà không chút ngại ngần, không sợ giáp mặt vợ con anh, vì tình cảm của chúng tôi ra sao, vợ anh thừa biết. Thời gian đầu quen biết nhau, tôi và vợ anh có lời qua tiếng lại trong điện thoại. Sau này, cô ấy im bặt. Tôi tin là cô ấy đã thất bại trong chuyện tình cảm với chồng, nên chẳng còn đoái hoài đến chúng tôi. Về phía gia đình, các chị anh không cấm cản tôi (mẹ anh đã mất từ lâu, ba anh bị tai biến nằm liệt nhiều năm liền), nên tôi càng tự tin, không chút ngại ngần khi xách gói lên xe.
Tôi bước vào nhà giữa lúc cả gia đình cúng cơm cho cha anh. Vợ con anh, cùng các anh, chị, các cháu, đang quỳ lạy trước bàn thờ. Vợ chồng anh mặc đồ tang, vì họ là con trai, con dâu của gia đình, những người còn lại chỉ vấn khăn tang. Thấy vậy, tôi “ấn tượng” ngay, và cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi bắt đầu nghĩ đến hai tiếng “danh phận”, chuyện mà xưa nay tôi vẫn cho là không quan trọng, miễn chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Video đang HOT
Đám tang đông đúc, tưởng chừng mọi con mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi bỗng nghe những tiếng xầm xì, rồi có kẻ phản đối tôi ngay phía sau lưng: vợ con người ta rành rành trước mặt, mà dám dẫn xác về đây, thật chẳng hiểu ra làm sao
Lúng túng, và thấy mình trở nên dư thừa, tôi vội vàng xuống bếp. Những người hàng xóm qua phụ nấu ăn, toàn người lạ. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về tôi. Tôi vội vã gật đầu chào mọi người, rồi vội vã tiến ra trước ngõ. Xong lễ cúng, anh ra đón tôi vào nhà, giới thiệu với mọi người tôi là bạn anh, rồi anh lại bận bịu tiếp khách, bận đáp lễ, thỉnh thoảng liếc cặp mắt “biết nói” để động viên tôi. Lẽ ra tôi xuống bếp phụ việc, nhưng vì biết vợ anh đang chỉ huy nấu nướng, nên tôi không thể. Trước mặt vợ, anh tỏ vẻ nhún nhường, họ chia sẻ việc gia đình một cách nhiệt tình, trách nhiệm, ngay cả tôi cũng phải thầm khen.
Xưa nay tôi kiêu hãnh với vợ anh. Tôi không hề nghĩ đến chuyện danh phận. Yêu là yêu, ràng buộc nhau bởi hai tiếng “danh phận” làm gì cho thêm khổ. Danh phận là phải gắn với gia đình nhà chồng, có trách nhiệm với từng thành viên, từng sự kiện. Tôi từng đổ vỡ, và bỗng sợ cái “danh phận” ấy. Nhưng giờ đây, khi thấy họ bên nhau lúc gia đình có việc hệ trọng, giữa họ hàng thân tộc, tôi mới thấm thía tin nhắn mà trước đây vợ anh từng gửi cho tôi: “Chồng mình muôn đời vẫn là chồng mình, và dù đi đâu, làm gì anh ấy vẫn là người chồng, người cha tốt. Chỉ những người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu rõ về nhau hơn ai cả”.
Ngay lúc nhạy cảm này, tôi cảm thấy anh ấy có dụng ý khi quen biết tôi. Anh ấy cần một đứa con trai, vì vợ anh không còn khả năng sinh đẻ. Ngôi nhà mà tôi và anh đang tạm sống, cũng là tài sản của riêng tôi. Tôi lo cho anh tất thảy mọi việc, từ vật chất đến tinh thần, trong khi vợ anh cứ dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giá như tôi đừng về dự tang cha anh, để khỏi phải nghĩ ngợi, đắn đo. Tôi lập tức trở về thành phố, không đủ can đảm để tiễn đưa cha anh một đoạn đường…
Theo VNE
Về dự tang cha "bồ", tôi mới thấm hai từ danh phận
Anh vội vã đưa vợ con về chịu tang cha. Trước khi đi, anh bảo tôi "anh về trước, em thu xếp ra sau. Mọi người trong nhà, ai cũng biết em rồi, đừng ngại".
Tôi quen anh đã 5 năm. Anh bảo cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc, muốn kết bạn cùng người có hoàn cảnh như tôi. Chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Anh không chịu ly hôn, bảo sống vì các con. Tôi đánh giá tốt về anh, bởi anh là người cha có trách nhiệm, và cũng hết lòng với tôi. Dù đang lúc vui vầy bên vợ con, dù nửa đêm hay những buổi trưa nắng cháy trời, anh vẫn sẵn sàng đến theo yêu cầu của tôi.
Tôi về dự tang cha anh mà không chút ngại ngần, không sợ giáp mặt vợ con anh, vì tình cảm của chúng tôi ra sao, vợ anh thừa biết. Thời gian đầu quen biết nhau, tôi và vợ anh có lời qua tiếng lại trong điện thoại. Sau này, cô ấy im bặt. Tôi tin là cô ấy đã thất bại trong chuyện tình cảm với chồng, nên chẳng còn đoái hoài đến chúng tôi. Về phía gia đình, các chị anh không cấm cản tôi (mẹ anh đã mất từ lâu, ba anh bị tai biến nằm liệt nhiều năm liền), nên tôi càng tự tin, không chút ngại ngần khi xách gói lên xe.
Tôi bước vào nhà giữa lúc cả gia đình cúng cơm cho cha anh. Vợ con anh, cùng các anh, chị, các cháu, đang quỳ lạy trước bàn thờ. Vợ chồng anh mặc đồ tang, vì họ là con trai, con dâu của gia đình, những người còn lại chỉ vấn khăn tang. Thấy vậy, tôi "ấn tượng" ngay, và cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi bắt đầu nghĩ đến hai tiếng "danh phận", chuyện mà xưa nay tôi vẫn cho là không quan trọng, miễn chúng tôi yêu nhau thật lòng.
Đám tang đông đúc, tưởng chừng mọi con mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi bỗng nghe những tiếng xầm xì, rồi có kẻ phản đối tôi ngay phía sau lưng: vợ con người ta rành rành trước mặt, mà dám dẫn xác về đây, thật chẳng hiểu ra làm sao! Lúng túng, và thấy mình trở nên dư thừa, tôi vội vàng xuống bếp. Những người hàng xóm qua phụ nấu ăn, toàn người lạ. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về tôi. Tôi vội vã gật đầu chào mọi người, rồi vội vã tiến ra trước ngõ. Xong lễ cúng, anh ra đón tôi vào nhà, giới thiệu với mọi người tôi là bạn anh, rồi anh lại bận bịu tiếp khách, bận đáp lễ, thỉnh thoảng liếc cặp mắt "biết nói" để động viên tôi. Lẽ ra tôi xuống bếp phụ việc, nhưng vì biết vợ anh đang chỉ huy nấu nướng, nên tôi không thể. Trước mặt vợ, anh tỏ vẻ nhún nhường, họ chia sẻ việc gia đình một cách nhiệt tình, trách nhiệm, ngay cả tôi cũng phải thầm khen.
Xưa nay tôi kiêu hãnh với vợ anh. Tôi không hề nghĩ đến chuyện danh phận. Yêu là yêu, ràng buộc nhau bởi hai tiếng "danh phận" làm gì cho thêm khổ. Danh phận là phải gắn với gia đình nhà chồng, có trách nhiệm với từng thành viên, từng sự kiện. Tôi từng đổ vỡ, và bỗng sợ cái "danh phận" ấy. Nhưng giờ đây, khi thấy họ bên nhau lúc gia đình có việc hệ trọng, giữa họ hàng thân tộc, tôi mới thấm thía tin nhắn mà trước đây vợ anh từng gửi cho tôi: "Chồng mình muôn đời vẫn là chồng mình, và dù đi đâu, làm gì anh ấy vẫn là người chồng, người cha tốt. Chỉ những người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu rõ về nhau hơn ai cả". Ngay lúc nhạy cảm này, tôi cảm thấy anh ấy có dụng ý khi quen biết tôi. Anh ấy cần một đứa con trai, vì vợ anh không còn khả năng sinh đẻ. Ngôi nhà mà tôi và anh đang tạm sống, cũng là tài sản của riêng tôi. Tôi lo cho anh tất thảy mọi việc, từ vật chất đến tinh thần, trong khi vợ anh cứ dửng dưng như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giá như tôi đừng về dự tang cha anh, để khỏi phải nghĩ ngợi, đắn đo. Tôi lập tức trở về thành phố, không đủ can đảm để tiễn đưa cha anh một đoạn đường..
Theo VNE
Chết đuối vớ được... vợ Hai tuần nay, ông Giám đốc như người sống trên chảo lửa. Báo chí lên án ầm ầm về việc công ty ông thất thoát hàng chục tỷ, thanh tra đang vào làm việc và chính ông đang bị đình chỉ công tác để phục vụ việc điều tra. Tất cả nỗi lo lắng, căng thẳng ông đều mang về nhà đổ dồn...