Đớn đau biết chồng lấy tôi chỉ vì tiền
Tôi đau đớn phát hiện, chồng lấy tôi vì tiền – số tiền tôi có được do từng cặp với đại gia.
Tôi đã từng nghĩ đời mình như được sinh ra khi anh giang tay cứu vớt đời tôi sau những sai lầm, vấp váp đầu đời. Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười nào có ngờ đâu nó lại mở ra một quãng đời tăm tối phía sau.
Ngày còn là sinh viên, vì đua đòi theo bạn bè, chơi bời, ăn chơi tráng táng, tôi đã dính vào một mối quan hệ bất chính, cặp bồ với người đàn ông lớn tuổi, có gia đình nhưng giàu có. Ông ta tài trợ, cung cấp cho tôi đủ mọi thứ từ những món đồ đắt tiền như xe máy, laptop, điện thoại…Tất nhiên, thứ mà tôi phải mang ra để “thế chấp” chính là bản thân mình. Tôi như một kẻ phục vụ nhu cầu, ham muốn sinh lí của ông ta. Tôi biết điều đó là vô liêm sỉ, là đáng khinh bỉ nhưng đồng tiền làm mờ mắt.
Sở dĩ thời điểm đó tôi không dứt ra được mối quan hệ ấy là vì bản thân cũng chưa có tình yêu sâu sắc với ai. Tôi tặc lưỡi làm người tình bé nhỏ, vì đồng tiền mà bán rẻ danh dự và nhân phẩm. Nhưng rồi mọi chuyện đã thay đổi cho tới ngày tôi gặp anh.
Anh là một chàng trai hiền lành, gia đình khó khăn. Anh tìm cách tán tỉnh, chinh phục tôi và tôi đã bị hạ gục. Nhưng điều khiến tôi lo sợ là không biết rồi đây anh có chấp nhận được quá khứ của tôi hay không, có chịu lấy một đứa con gái chẳng hay ho, từng cặp bồ vì tiền này làm vợ hay không. Tôi thành thật nói với anh tất cả nhưng anh gạt phắt đi. Anh động viên tôi vượt qua mọi khó khăn, vượt qua lời bàn tán dị nghị để cùng nhau xây dựng gia đình. Sự quả quyết, mạnh mẽ và đầy tình yêu thương đó của anh khiến tôi cảm thấy cuộc đời này quá ưu ái cho mình. Ít lâu sau, chúng tôi cưới.
Bàng hoàng phát hiện ra chồng chấp nhận lấy tôi vì tiền (Ảnh minh họa)
Ngay đêm tân hôn, anh lăn ra ngủ mà không thiết đến vợ. Tôi nằm tủi phận, khóc một mình trong đêm. Những tưởng đó chỉ là sự vô tâm mà anh dành cho tôi nhưng càng sống tôi mới càng nhận ra rằng, đó là sự tàn nhẫn. Anh khinh tôi không còn trong trắng, khinh tôi từng bồ nhí của người khác nên coi thường vợ ra mặt. Tôi dường như thấy hai con người khác trong anh. Chỉ trước đó không lâu, anh còn là người đàn ông giang tay cứu vớt đời tôi, nâng niu và trân trọng tôi, vậy mà chỉ sau ngày cưới không nhiều, anh đã đột nhiên thay đổi.
Video đang HOT
Về sống cùng anh, có chút của lả thời con gái dành dụm được do người đàn ông đó cho tôi mang ra đưa hết cho chồng. Anh đầu tư vào chuyện công việc, làm ăn gì đó mà tôi cũng chẳng được biết. Vì nghĩ tới chồng đã chấp nhận mình, yêu thương mình nên dù đó là một khoản tiền không hề nhỏ nhưng tôi cũng không dám hỏi. Sau này, vì không thấy chồng đả động gì tới số tiền đó, tôi nhẹ nhàng gặng hỏi thì anh đáp lại: “Mấy cái đồng tiền bán thân đó của em, tự hào danh giá gì mà phải tiếc, anh đầu tư vào công việc rồi, em không phải hỏi nhiều. Hay là em tiếc, xót ruột?”. Thấy chồng nói vậy, tôi như đứt từng khúc ruột.
Càng ngày tôi càng nhận ra dường như chồng tôi đến với tôi không phải vì tình yêu như ngày đầu tôi vẫn tưởng. Có một điều gì đó ẩn sâu trong cái quyết định tưởn là cao thượng khi lấy tôi của anh. Hơn hai tháng sau khi lấy nhau, tôi có bầu. Khi tôi hạnh phúc ôm chầm lấy chồng để khoe niềm vui đó thì mặt anh tỉnh lạnh. Anh bắt tôi đi khám ngay lập tức để đoán định số tuần tuổi của thai. Tôi biết hành động đó của anh là vì nghi ngờ đứa con trong bụng tôi. Tôi thấy cay đắng bội phần nhưng vẫn cố kìm nén vì nghĩ rằng kết quả khám thai sẽ giúp anh nhận ra hành động tàn nhẫn của mình.
Mặc dù tôi mang thai nhưng chồng tôi chẳng chăm sóc hay quan tâm gì. Anh bỏ mặc mẹ con tôi thui thủi một mình. Tôi vốn sức khỏe không được tốt nên khi có thai tôi ở nhà không đi làm. Bao nhiêu vốn liếng ngày còn trẻ lại đưa hết cho chồng nên giờ làm gì tôi cũng phải ngửa tay xin chồng. Mỗi lần như vậy, tôi nhận về không biết bao lời mắng nhiếc.
Đớn đau khi biết chồng quá nhẫn tâm, không yêu thương mình thật lòng mà chỉ là lợi dụng (Ảnh minh họa)
Cho tới khi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của anh với mẹ, tôi mới bàng hoàng nhận ra bản chất của người đàn ông tôi gọi bằng chồng. Trong câu chuyện đó, anh ta nói với mẹ rằng, sở dĩ lấy tôi vì biết tôi có chút vốn liếng, vì từng làm bồ nhí của đại gia thế nào chẳng có tiền. Tôi chắc chắn sẽ giúp ích được nhiều cho anh ta trong công việc và chuyện gia đình từ số tiền đó. Anh ta còn nói: “Thú thực với mẹ, chẳng qua cân nhắc chuyện nó có tiền, giúp mình chuyện làm ăn kinh doanh, mới mong giàu lên được chứ yêu thương gì. Báu bở gì cái ngữ đã từng cặp bồ với trai, không còn trong trắng đó. Thôi thì cứ nhắm mắt cho qua, vợ cũng chỉ là kẻ ngủ cùng, ăn cùng sinh con đẻ cái cho mà thôi. Lấy đứa khác, chắc gì nó đã còn trong trắng mà về có khi lại chẳng giúp được cái gì. Đằng này thì nó có vốn liêng kha khá, mình chịu thiệt thòi chút cái chuyện nó từng cặp bồ thằng khác là được”.
Lần đó, nghe xong tôi đã ngất đi vì quá xúc đọng và choáng váng. Tôi bàng hoàng hết cả người khi nghe những lời nói cay độc đó. Ngay trong đêm đó tôi xách quần áo bỏ nhà ra đi. Tôi không thể chịu đựng thêm được người chồng độc ác tới như vậy. Tôi có thể là một người phụ nữ không ra gì, từng cặp bồ với kẻ khác nhưng tôi thực sự toàn tâm toàn ý bên chồng, muốn làm lại cuộc đời, xây dựng một tổ ấm. Nếu không yêu thương tôi, tại sao anh ấy lại làm như vậy, chỉ vì tôi có chút tiền ư? Thật đáng sợ biết bao!
Giờ đây trong người tôi không còn nhiề tiền, lại thuê một nhà nghỉ nhỏ. Tôi cũng không thể xin được công việc gì vì đang mang bầu. Tôi sợ mình không thể tồn tại được nhưng quay về ngôi nhà đó thì tôi không dám. Tôi nên làm gì lúc này đây? Liệu tôi có nên quay về và cầu xin anh ta tha thứ để đợi sinh con xong mới quyết ly hôn không? Liệu anh ta có đánh đập hay chửi bới tôi không? Tôi phải làm thế nào, mong mọi ngườ hãy giúp tôi.
Theo VNE
4 năm cho một lời hứa
Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
"Em xin lỗi! Anh hãy sống thật tốt nhé. Anh hãy hận em thật nhiều...Anh à, em đã đính hôn rồi, tay em đã đeo nhẫn của người ta rồi"... Anh xót xa lắm khi nhận được những tin nhắn của em, trái tim anh như bị nghìn mũi kim đâm. Anh dường như đã chết lặng không thể nào tin vào những điều này.
Em còn nhớ ngày em vào nhà anh chơi không? Khi đó chúng ta vẫn là bạn mà sao lại yêu nhau từ lúc nào. Tai sao em lại ôm anh lúc đó để bây giờ anh phải yêu em nhiều thế này. Em có biết lúc đó anh hạnh phúc như thế nào không? Tình yêu của mình thật đẹp và lãng mạn em nhỉ.
Khi tình yêu của chúng ta chớm nở anh lại phải xa em, anh biết em rất buồn và tim anh như nghẹn lại. Rồi thời gian cũng trôi qua, anh được về với em, khi đó thực sự rất hạnh phúc. Dường như khoảng thời gian đó là thử thách của hai ta hoặc là sự dự báo cho những trắc trở sau này nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh yêu em rất nhiều, em là cả thế giới với anh.
Anh nhớ khoảng thời gian chúng ta bên nhau đã 3 năm rồi, tình yêu giữa anh và em vẫn êm đềm và hạnh phúc. Cho dù chúng ta cũng có những phút giây giận hờn nhưng lại làm lành rồi yêu nhau hơn. Em còn nhớ kỉ niệm em giận anh mà bỏ cả ăn để đi học không? Lúc đó bên ngoài anh rất cứng rắn nhưng trong lòng lại đau lắm, rồi anh lên căng tin trường cùng em ăn trưa cho dù lúc đó đang ở giữa buổi chiều. Anh kể vậy không biết em còn nhớ không?
Khoảng thời gian đại học, em biết điều anh thích nhất là gì không? Đó là được cùng em đi uống cafe mỗi cuối tuần, cùng nắm tay em đi ăn khuya. Có một lần anh với em cùng đi chợ nhưng đi hai xe máy, anh giận em nên đã về trước, khi đó em biết lòng anh rất lo sợ, không biết em về có được không. Anh mừng như một đứa con nít khi em chạy xe về, em biết những lúc như vậy anh lại yêu em hơn bao giờ hết. Những kỉ niệm đó anh không bao giờ quên được. Anh nghĩ khoảng thời gian đại học là lúc tình yêu đẹp nhất, nhiều hương vị nhất.
Khi ra trường anh hứa sẽ cưới em, anh đã cố gắng làm để thực hiện lời hứa này. Anh biết lúc đó hai đứa mình lại xa nhau, hình như đây là một thử thách nữa đúng không em? Anh đã rất cố gắng giữ lửa cho tình cảm hai ta. Anh không thể ra thăm em liên tục vì đồng lương của anh quá ít ỏi. Anh muốn dành dụm tiền để làm đám cưới cho chúng mình. Em hay nói với anh là phải cố gắng vượt qua mọi thứ để chúng ta có thể ở bên nhau, đừng bao giờ bỏ rơi em... Đối với anh chỉ cần nghe như vậy là anh hạnh phúc biết chừng nào. Em như là niềm tin của anh. Niềm tự hào lớn nhất với bạn bè mà anh có chính là em, em biết không.
Anh luôn ao ước được cùng em đi chơi mỗi cuối tuần, cùng em đi dạo mỗi tối. Anh hạnh phúc và tự hào khi em đứng sau lưng anh. Mỗi tối anh đi làm ca đêm, nhìn những người yêu nhau trên đường lòng anh lại buồn nhưng đó như thêm quyết tâm để anh thực hiện lời hứa với em. Có lẽ anh đã sai khi quá chú tâm thực hiện điều đó mà quên rằng em đang cô đơn chờ đợi. Thời gian lâu quá khiến em mệt mỏi rồi đúng không? Lời hứa của anh sao mà lâu vậy.
Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Hà Nam, có lẽ đây là nơi mà anh không thể quên được, không phải nó đẹp mà vì ở nơi đây anh đã mất em. Chuyến đi này nữa là anh và em có thể ở bên nhau, anh hi vọng nhiều biết chừng nào. Miệng anh bắt đầu đắng, lòng anh bắt đầu đau, tim anh bắt đầu nhói, niềm tin bắt đầu mất. Một sự bắt đầu mà anh không thể chịu nỗi. Anh dường như mất tất cả. 4 năm 2 tháng - con số này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tình yêu của chúng ta đã dừng ở đây. Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
Em à, ở đây lạnh lắm nhưng anh thấy vẫn ấm hơn trái tim của anh bây giờ. Anh nhớ em rất nhiều. Anh không thể nào chịu được cái cảm giác khi nghĩ tới cảnh em đã đính hôn. Anh không tin được sự thật này. Giờ đây, anh rất sợ cảm giác ngồi một mình, anh rất sợ buổi trưa, sợ lúc đi làm về, sợ lúc đêm khuya... bởi khi đó anh lại nhớ em và cô đơn.
Anh dường như chết lặng khi em nói đã đính hôn, anh không khóc nhưng anh lại đau, nỗi đau không thể nào diễn tả được. Em yêu người ấy đã bao lâu rồi sao lại đính hôn nhanh vậy? Sao em không chờ đợi anh? Em biết mục đích anh đi làm xa là gì không?... Những câu hỏi ấy nó cứ xoáy mãi trong tâm anh, anh đã cố gắng tìm câu trả lời cho lòng mình nhưng vẫn không được. Sao không chờ anh về, chỉ còn một vài tháng nữa là anh và em sẽ ở bên nhau. Em biết anh đã rất sung sướng và hạnh phúc khi nghĩ tới điều này không. Anh đã định tết này anh về sẽ đeo nhẫn cưới cho em nhưng điều anh cố gắng lâu nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Em đã có một chiếc nhẫn khác, chắc em hạnh phúc và sung sướng lắm đúng không. Người đó chắc cũng như vậy nhỉ. Anh xin lỗi vì không thể chúc mừng niềm vui này của em bởi một lý do là anh không thể. Anh xin lỗi em vì anh đã không mang đến cho em cái mà em cần, em chờ đợi...
Lúc này anh chỉ mong em hạnh phúc, mong em luôn tươi cười. Em nhớ ăn thật nhiều vào đấy, mập lên em sẽ xinh hơn. Có lẽ anh sẽ không còn nhiều cơ hội để nhắc em chuyện này nữa. Sẽ không còn những tin nhắn em ăn cơm chưa, em đã ngủ chưa, nhớ anh không... em nhỉ. Và anh cũng không còn được nghe "anh ơi" nữa. Anh nhớ tiếng nói của em quá. Anh nhớ nụ cười em, anh thèm được ôm em, thèm được em làm nũng... Nhớ lắm em biết không. Anh đã xóa số em trong danh bạ nhưng làm sao mà quên. Anh đã rất khổ sở, nó giống như anh đang cầm dao đâm vào mình vậy. Anh cũng định xóa những tấm hình mà anh kì công chỉnh sửa để mỗi khi nhớ em anh lại mở ra nhìn nhưng anh lại không thể làm được và anh đã giữ lại em à.
Đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ buồn em nhé và cũng có thể đừng nghĩ tới anh. Em cứ vui vẻ, cứ hạnh phúc, anh luôn ở bên em và theo dõi cuộc sống của em. Anh sẽ không bao giờ hứa với ai nữa. Anh đã mất đi một nửa của mình rồi, sẽ không còn anh như trước nữa. Anh sẽ là một con người mới. Bây giờ, anh sẽ làm việc thật nhiều để đỡ nhớ em. Anh sẽ không quên em - tình yêu đầu tiên và đẹp nhất của anh. Hãy liên lạc với anh khi em buồn. anh mãi yêu em. Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu. Xin lỗi em vì anh đã không thể thực hiện lời hứa. Yêu em!
Theo VNE
Nỗi đau sau sống thử Thủy sợ hãi nghĩ đến cảnh Toàn trốn việc ở cơ quan đi "bóc bánh trả tiền" bên ngoài. Vốn là một cô gái năng động và dễ thương, Thủy - một nhà thiết kế trẻ đã nhanh chóng kết thân và yêu Toàn - anh đồng nghiệp khá điển trai và ga lăng. Sau 2 năm hẹn hò, hai người quyết định...