Đời vô thường
Nếu cái chết có thể đến với ta bất cứ lúc nào, bất cứ đâu thì những người thân yêu ơi, hãy sống đầy bao dung, yêu thương để tận hưởng từng phút giây của cuộc đời này!
Khi đang chạy xe trên đường mà chứng kiến một vụ tai nạn, bạn sẽ thấy xây xẩm mặt mày, xót xa thương tiếc. Nếu nạn nhân là một đứa trẻ, nằm đó như một thiên thần đang ngủ thì trái tim ta như bị ai đó bóp nghẹt – đau đớn đến rã rời.
Lúc đó, bạn chợt thấy mình muốn chạy ngay về nhà, ôm các con vào lòng thật chặt, bao dung hết mọi sai trái, lỗi lầm của chúng. Không sao hết, chỉ cần các con bình an, chỉ cần chúng khỏe mạnh, mọi thứ đều được chấp nhận.
Hãy tận hưởng từng phút giây của cuộc đời để sống an nhiên và hạnh phúc. Ảnh minh họa
Sáng sớm còn đang mơ màng sau giấc ngủ, mở điện thoại ra, bỗng nhận được tin một người quen vừa mới qua đời – còn rất trẻ, ở độ tuổi 40, 41 đầy hoài bão. Tuy không phải cố nhân, không là tri kỷ, chỉ đủ chân tình để khi đi qua dừng lại hỏi: “Anh/Em dạo này thế nào? Công việc ổn không?”, thấy mua chiếc xe mới nói vài câu chúc mừng, vậy mà vẫn thấy xót thương hụt hẫng.
Đã bao giờ bạn tự hỏi “Một đời là ngắn hay dài?”. Ai cũng vậy, “sống” luôn nhiều lo toan, đầy cảm xúc cùng những trăn trở chứ không chỉ đơn giản là “tồn tại”.
Trước đây tôi rất sợ lễ hội Halloween. Tôi tự hỏi không hiểu sao lại có cái lễ hội mà người ta cố hóa trang thành ma thành quỷ, những gương mặt của sự chết chóc, máu me… như vậy? Rồi tôi dần hiểu ra nguồn gốc, ý nghĩa sâu xa của nó. Mỗi chúng ta nên trân trọng sự sống, nhưng phải có tâm thế sẵn sàng đối mặt với những gì sẽ xảy ra. Quy luật của cuộc đời là Sinh-Lão-Bệnh-Tử mà chúng ta thì lại chỉ sống được một lần.
Video đang HOT
“Chỉ một lần được sinh ra và cũng chỉ một lần để chết”. Trong lễ hội Halloween, người ta mang đến một thông điệp: Cái chết là lẽ tự nhiên, chúng ta không nên quá sợ hãi, nó không quá khủng khiếp như ta tưởng. Và cũng bởi vì nó là quy luật, là sự tất yếu của vòng tuần hoàn vĩ mô cuộc đời, nên chúng ta phải chấp nhận nó một cách bình tĩnh.
Sự kết thúc của điều này là sự khởi đầu cho một điều khác. Ảnh minh họa
Đôi khi ta mệt mỏi, ấm ức thậm chí là bức xúc, ức chế tột độ khi bị một ai đó dùng thủ đoạn thô thiển xúc phạm và bị gây tổn thương sâu sắc, cảm giác hận thù như trào dâng mạnh mẽ với suy nghĩ chợt lóe: “Giá như mình có thể nhấn nút delete – xóa bỏ họ khỏi dòng đời. Mãi mãi không phải đối diện với kẻ tồi tệ đó”.
Rồi ngẫu nhiên, kẻ đáng ghét đó bị tai nạn, dù chỉ là gãy tay, xây xát, thì ta lại mềm lòng: Thôi thì cứ sống khỏe mạnh là hạnh phúc. Ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu, ông trời đều nhìn thấy cả.
Hóa ra, bất kể là ai gặp hoạn nạn, bất hạnh ta đều cảm thấy xót thương, chứ không hề vui vẻ hả hê như vẫn tưởng.
Một đời tưởng như dài nhưng đôi khi lại rất ngắn. Một đứa trẻ thật dễ thương, vẫn hay ríu rít chào hỏi mọi người bỗng dưng vắng hẳn trên đời vì sẩy chân ngã xuống ao. Một đứa bạn ngày ngày trò chuyện sẻ chia bỗng nhiên đi mãi không về vì bị chiếc xe mất lái đâm phải. Một ai đó thường nháy đèn chào trên đường bỗng ngừng thở vì cơn đau tim đột ngột…
Cuộc đời ơi, người thân yêu ơi, bè bạn ơi, vũ trụ ơi…. bao la là vậy mà hóa ra lại nhỏ bé vô cùng, tưởng như mênh mông rồi lại chỉ vẻn vẹn trong trái tim. Trong vòng tuần hoàn sống, với đồng hồ thiên văn, mỗi phút có 60 giây, mỗi giờ có 60 phút, mỗi tháng có 30 ngày, mỗi năm có 12 tháng. Con số có vẻ lớn, tính ra có vẻ nhiều nhưng thực tế thì là sự phù du, vô thường.
Dấu chấm của một ngày là màn đêm, dấu chấm của dòng sông là biển cả, dấu chấm của cuộc đời là cái chết. Nhưng tất cả mọi dấu chấm chỉ là sự dừng lại tạm thời chứ không phải kết thúc và chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn để sống ý nghĩa từng giây phút trong đời. Yêu thương nhiều hơn, bao dung nhiều hơn để tâm hồn được an nhiên và hạnh phúc!!!
Trách gì những phút xao lòng...
Người ta bảo khi yêu đừng một lòng một dạ để rồi mối tình gãy ngang chỉ mình ta đau đớn tột cùng.
Mười năm quen biết và năm năm nên nghĩa vợ chồng, thời gian đã đủ dài và rộng để ta thấu hiểu và bao dung mọi thứ chưa anh? Mà sao lòng em vẫn cứ mãi trăn trở, day dứt, khổ đau khi phát hiện những phút giây xao lòng từ anh...
Hôm trước tình cờ cầm điện thoại của anh để tìm tấm ảnh cũ, em bất ngờ phát hiện dòng tin nhắn vừa gửi đến từ một người quen thân với vợ chồng mình. Chị là đồng nghiệp cùng cơ quan anh, thường tặng quà cho con trai mình và thỉnh thoảng còn đưa ra những lời khuyên hữu ích để em trọn đạo làm dâu, làm vợ, làm mẹ.
Ảnh minh họa.
Em đã trót xem người ta như người chị gái thiết thân và hết lòng ủng hộ tình bạn của hai người. Vậy mà, điều gì đang xảy ra trước mắt em thế này? Chị xưng hô với chồng em thân mật quá, chị nhắn nhủ anh nhớ ăn cơm và ngủ sớm, chị không quên gửi cùng một biểu tượng trái tim...
Choáng váng. Hoang mang. Hụt hẫng... Bao xúc cảm như tảng đá đè nặng trái tim em từ giây phút ấy. Có lẽ nào anh và chị ấy không đơn thuần chỉ là tình bạn? Có lẽ nào anh trót quên mất mái ấm gia đình hạnh phúc của chúng ta? Có lẽ nào anh đành lòng làm em đau, làm con trẻ buồn tủi?...
Người ta bảo khi yêu đừng một lòng một dạ để rồi mối tình gãy ngang chỉ mình ta đau đớn tột cùng. Nhưng em đã yêu anh và thanh xuân của người con gái chỉ có mình anh...
Người ta còn bảo khi cưới đừng đặt trọn niềm tin vào bất cứ người đàn ông nào, bởi chẳng may ai kia nỡ vô tình quay lưng, tim ta có thể nén đau, chân ta có thể vững vàng mà bước tiếp. Nhưng em đã tin tưởng anh đến như thế, chưa từng có một kẽ hở nào để sự giả dối, lọc lừa len lỏi vào...
Vậy mà, tim anh đã xao động trước người phụ nữ khác ư? Chẳng có nỗi đau nào lớn hơn thế! Sau những ngày dài trăn trở và tự đấu tranh, em đã quyết định hỏi anh về chị ấy. Một thoáng bối rối trong mắt anh, một chút ửng đỏ nơi khuôn mặt và đôi tay anh nắm chặt trong vô thức.
Chỉ chừng ấy thôi em đã biết bao nhiêu phần trăm sự thật trong câu chuyện mà mấy phút trước em vẫn còn níu kéo một chút niềm tin mơ hồ. Em thinh lặng bước ra khỏi phòng với con tim nhói đau và niềm tin vụn vỡ...
Chiều muộn, anh lặng lẽ đến bên em nơi khóm hoa cúc vàng vừa bung nụ. Em lặng thinh ngắm mấy bông hoa bé xíu mà cõi lòng cuộn sóng. Chân đá nhẹ vào mấy viên sỏi, anh khó khăn mở lời xin lỗi. Rồi không gian lại im ắng đến khó chịu. Hàng rào ngăn cách vô hình tự dưng mọc lên chắn lấy tiếng nói cười, tranh cãi, trêu chọc đã thành quen của chúng ta suốt mười lăm năm qua. Đắng nghét!
Giọng trầm khàn của anh vang lên đều đều sau đó. Anh bảo mình có chút xao động mỗi khi nghĩ về chị ấy. Nhưng tất cả chỉ là những phút giây xao lòng, chỉ vậy thôi chứ chưa hề vượt quá giới hạn tình bạn. Đối với anh, người vợ trước mặt và cậu con trai dễ ghét vẫn là điểm tựa, niềm hạnh phúc vô ngần. Anh hứa sẽ điều chỉnh cảm xúc của mình, không để câu chuyện đi quá xa và không bao giờ lặp lại tình huống này lần nữa.
Dường như em bất lực trước vết rạn đầu tiên trong cuộc hôn nhân hạnh phúc của chúng ta. Em chẳng thể làm ầm lên như người ta bởi em còn có tự trọng của mình. Em cũng không thể dửng dưng xem như đó là một sự cố nhỏ nhoi trên hành trình còn xa lắm của chúng ta. Một áng mây mù âm u cứ giăng ngang, chắn lối khiến ánh mắt em xa xăm hơn, nụ cười của em bớt rạng ngời...
Bạn em bảo "Trách gì những phút xao lòng?", bởi ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Nhưng vì em chưa từng... nên chẳng đủ đầy bao dung mà xí xóa mọi chuyện ư?./.
Bàng hoàng nhìn chồng tập gym trong tư thế kỳ quái với nữ huấn luyện viên nóng bỏng Sau ca phẫu thuật tuyến giáp, sức khỏe của chồng tôi dần hồi phục. Anh có thể xuất viện, đi làm như bình thường. Tôi cũng động viên chồng sống lạc quan, yêu đời. Tôi mua thẻ tập gym cho chồng, khuyên anh đi tập đều đặn để giữ gìn sức khỏe. Tôi năm nay 31 tuổi, hiện đang làm nhân viên ngân...