“Đổi vợ thật sướng!”
Nhiều cặp vợ chồng cho rằng “đổi vợ” thật nhiều lợi ích nhưng… thực tế có phải như vậy không?
Xin chào Hội trưởng “Hội đổi vợ”, vì sao anh thành lập Hội đặc biệt này?
Trước đây, hai vợ chồng tôi du học ở Úc. Đời du học sinh nghèo nàn, vất vả lắm. Ngoài học hành, làm thêm, chúng tôi chẳng có gì giải trí. May sao, sau khi gặp Tony, tôi được khai sáng và bắt đầu bước vào Hội đổi vợ.
Tới khi về Sài Gòn, tôi hụt hẫng lắm. Ai lại cả thành phố rộng lớn thế này mà cứ bước ra đường là gặp toàn gái chính chuyên. Bức bối lắm!
Tôi lại luôn muốn có cuộc sống phóng khoáng, vui vẻ. Thế là tôi lên mạng, tham gia các diễn đàn và nêu ý tưởng của mình.
Ban đầu tôi nghĩ tôi sẽ hứng cả “rổ đá” vì trong suy nghĩ của tôi, người Việt Nam đa phần vẫn khá cổ hủ, lạc hậu.
Nhưng thật bất ngờ, thực tế, tôi nhận được rất nhiều sự ủng hộ. Các thành viên diễn đàn sôi sùng sục yêu cầu tôi nhanh chóng lập Hội.
Đến lúc đó, tôi mới biết rằng rất nhiều cặp vợ chồng thích chơi trò này, thậm chí là những người có vị trí trong xã hội.
Đổi vợ giúp chúng tôi vừa có thêm kinh nghiệm chăn gối, vừa làm quen được với nhiều người, vừa có cơ hội xả stress.
Tôi thấy đổi vợ thật sướng!
Nhiều cặp vợ chồng cho rằng “đổi vợ” thật nhiều lợi ích nhưng… thực tế có phải như vậy không?
Anh không thấy ghen khi vợ trong vòng tay người đàn ông khác sao?
Video đang HOT
Sao lại phải ghen? Trước khi lấy tôi, cô ấy đã trao thân cho mối tình đầu của cô ấy rồi. Còn trinh trắng gì nữa đâu. Mà đã trong vòng tay người khác một lần rồi thì thêm mười lần khác vẫn vậy thôi.
Với lại, tôi nghĩ “đổi vợ” có rất nhiều ưu điểm. Bao năm “chỉ ăn một món”, ai cũng chán ngấy tới tận cổ. Phải đổi món cuộc sống mới vui được.
Tôi lấy ví dụ đơn giản thế này. Suốt ngày ăn cơm, dù ngon đến đâu bạn cũng sẽ chán và muốn đổi sang phở. Đến khi ăn phở suốt, bạn sẽ không nuốt được món ngon này nữa. Vì thế, bạn phải ăn xen kẽ.
Chuyện chăn gối cũng vậy. Vợ bạn dù đẹp như Hoa hậu Hoàn vũ thì sau vài năm “con ong đã tỏ đường đi lối về”, bạn cũng sẽ chán ngấy. Tới lúc đó, gặp bà bán táo ngoài đường có khi bạn nuốt nước bọt ừng ực.
Thế là anh muốn “đổi món”. “Đổi món” bằng… bồ bịch hình như không bệnh hoạn như thế này?
Bệnh hoạn là bệnh hoạn thế nào? Bạn làm tôi giận rồi đấy nhé. Nhưng thôi, vì bạn còn ấu trĩ lắm nên tôi hạ hỏa, bình tĩnh ngồi đây phân tích cho bạn nghe tại sao tôi chọn đổi vợ mà không đi bồ.
Thứ nhất, khi đã bồ bịch là khi có tình cảm. Mà bạn biết đấy, có bà vợ nào muốn chồng mình yêu thương người phụ nữ khác không? Tôi đã từng nghe rất nhiều chị em tuyên bố thà chồng “bóc bánh, trả tiền” còn hơn có phòng nhì.
“Bóc bánh, trả tiền” tôi lại không thích vì tôi rất sợ “bánh” đó sẽ gieo mầm bệnh. Đó còn chưa kể đến tình huống “bánh” giăng bẫy có bầu để bám theo nhằng nhẵng.
Thế nên tôi chọn đổi vợ. Tôi hoàn toàn nghĩ cho vợ yêu của mình đấy nhé.
Thứ hai, sau bao năm chung sống, chuyện chăn gối sẽ nhàm chán nếu không được cải thiện. Hai vợ chồng dù nghĩ ra đến 100 kiểu đổi mới thì vẫn chẳng ăn thua.
Bạn tính xem, một năm có 365 ngày, 100 kiểu kia có thấm tháp vào đâu. Mà tôi chắc chắn, không có cặp đôi nào sáng tạo tới mức thực hiện được 100 tư thế đâu.
Trong khi đó, chẳng cần mất thời gian tìm hiểu, đau đầu suy nghĩ, chỉ cần tham gia hội đổi vợ, bạn dễ dàng làm mới cuộc sống chăn gối rồi.
Anh không sợ người đàn ông “làm mới” đời sống chăn gối sẽ hút hồn vợ anh à?
Quy định của Hội là không ai được tìm hiểu về đời tư của “đối tác”. Khi vào phòng, công việc duy nhất là giúp nhau sung sướng, giúp nhau đạt được cảm xúc mà họ không có được trong đời sống vợ chồng. Sau đó, ai về nhà nấy.
Trong Hội chưa bao giờ xảy ra tình trạng phải lòng nhau hay bồ bịch. Mọi người tuyệt đối tuân thủ quy định, chỉ “vui vẻ” với nhau sau khi bốc thăm.
Trước khi nhập cuộc, chúng tôi đã thẳng thắn trao đổi về vấn đề này. Vợ tôi là người hiểu chuyện. Tôi hoàn toàn yên tâm.
Nhưng tình cảm là điều khó nói. Có gì dám chắc anh và bà xã không rung động trước “đối tác”?
Tôi đã nói rồi. Vợ tôi hiểu chuyện. Đố cô ấy dám rung động. Léng phéng với gã nào là không xong với tôi đâu. Có khi tối nay tôi phải quán triệt tư tưởng với bà ấy một lần nữa.
Hình như anh bắt đầu lo lắng?
Không, cô ấy sống phụ thuộc vào tôi. Tôi mà bỏ, cô ấy chỉ có nước ra đường nên đố dám léng phéng.
Rồi các con anh sẽ thế nào nếu biết việc bố mẹ chúng đã và đang làm?
Làm sao biết được cơ chứ. Chúng tôi hoạt động bí mật lắm. Trong mắt bọn trẻ, bố mẹ vẫn vĩ đại lắm.
Vậy nghĩa là “đổi vợ” sẽ lấy mất hình ảnh vĩ đại của anh chị?
Ừ thì,… Không hẳn như thế. Nhưng bọn trẻ không nên biết những việc như thế này.
Nếu tôi không lầm thì “đổi vợ” là hành vi vi phạm pháp luật và đạo đức. Anh nghĩ sao một ngày nào đó, thông tin Hội đổi vợ của anh bị phanh phui trên mặt báo. Các anh đều là người có vị trí trong xã hội phải không?
(Im lặng)
Xin cám ơn anh về cuộc trao đổi này. Nhưng trò chuyện với anh xong, tôi vẫn muốn tránh xa các Hội đổi vợ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh lừa tôi, dối vợ
Ở bên tôi, anh nói sẽ ly hôn và năn nỉ tôi ở lại. Nhưng về với vợ, anh lại quả quyết không bao giờ đánh đổi gia đình.
Anh là một quân nhân hơn tôi 10 tuổi. Chúng tôi tình cờ gặp nhau và đã dành tình cảm cho nhau thật êm đềm. Nhưng rồi tôi nhận ra hình như chỉ có tôi yêu anh mà thôi. Ba năm yêu nhau, anh chưa tặng tôi một đóa hoa. Ngày Tình nhân và tất cả những ngày lễ khác, tôi đều đi qua một mình.
Tôi là một sinh viên, mỗi khi thấy bạn bè được người yêu thăm nom, chăm sóc, tôi lại thấy chạnh lòng. Anh vô tâm quá, đến một lời chúc anh cũng không có. Mỗi lần anh nghỉ phép về nhà là như biến mất và tôi không tồn tại trong cuộc sống của anh. Nhưng khi nghĩ đến anh, công việc của anh, tôi lại tự an ủi mình và bỏ qua hết. Bởi lẽ tôi hiểu mình yêu thương anh nhường nào.
Khi tôi học năm thứ ba, vào đúng ngày 23 Tết, tôi cố liên lạc với anh nhưng không được. Một phụ nữ gọi lại cho tôi, tự xưng là chị gái anh. Tôi tin vì biết anh có một chị gái. Chị hỏi thăm tôi và mối quan hệ của chúng tôi. Rồi chị đã nói cho tôi biết anh có vợ và một con trai 5 tuổi. Tôi thực sự hoang mang và run sợ. Tôi đau đớn khi nhận ra sự thật dù đã lờ mờ đoán biết sự khác thường. Tôi cố gắng bình tĩnh cho anh giải thích nhưng anh im lặng. Tôi đau đớn tột cùng và chia tay anh. Anh thú nhận rằng ban đầu anh muốn biết mình còn hấp dẫn hay không nhưng rồi anh cũng dành tình cảm thật lòng cho tôi. Mãi sau này tôi mới biết người phụ nữ gọi điện cho anh không phải là chị gái mà chính là vợ của anh.
Chính vợ anh đã kể cho tôi nghe về cuộc sống gia đình anh, về bản chất không tốt đẹp của anh. Tôi hiểu người đàn bà khéo léo đó đang cố giữ lấy gia đình của mình. Tôi đau đớn chấp nhận tất cả và rời xa anh vì anh đã có cuộc sống hạnh phúc, một gia đình trọn vẹn. Anh ba mươi tuổi, thành công trong công việc, gia đình hạnh phúc, vậy anh còn gì để tìm kiếm?
Nhưng cuộc đời trớ trêu biến tôi thành kẻ đứng giữa, chứng kiến sự mâu thuẫn giữa hai vợ chồng anh và bắt đầu mâu thuẫn với chính mình. Anh tìm mọi cách liên lạc và xin tôi tha thứ, xin tôi cho anh cơ hội. Anh đã quyết định ly hôn nhưng phải thuyết phục vợ quyền nuôi con trong khi anh là một quân nhân, đơn vị xa nhà. Điều đó với anh là không thể. Nhưng anh và gia đình lại có điều kiện tốt nhất cho con.
Tôi thực lòng không muốn vì tôi mà đứa trẻ đó bất hạnh. Tôi thấy mình có lỗi nhưng tình cảm tôi dành cho anh quá lớn. Anh cầu xin tôi khẩn thiết. Anh không về nhà khi được nghỉ phép. Anh nói rằng cuộc sống gia đình đã tan vỡ, tình yêu và sự tôn trọng đã không còn. Anh không muốn mất tôi nhưng cũ không muốn mất con.
Vợ anh biết anh liên lạc với tôi nên nổi giận và mắng chửi không tiếc lời. Chị nói nếu tôi tiếp tục liên lạc với anh, chị sẽ gặp nhà trường và yêu cầu cho tôi thôi học. Tôi đang học năm cuối và bốn năm sinh viên của tôi đã sắp trôi qua mất rồi. Một lần nữa, tôi như rơi xuống vực thẳm khi biết anh một bên nói với vợ rằng sẽ không đánh đổi hạnh phúc gia đình, một bên cầu xin tôi một cơ hội. Anh làm thế để được gì? Và tôi phải hiểu như thế nào về anh đây?
Nhưng tôi biết tôi có quyền được có những niềm vui như những nữ sinh khác. Tôi mong nhận đựơc những chia sẻ của các bạn để quyết định phải làm thế nào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi vẫn yêu dù anh chỉ cần 'chuyện ấy' Điều anh làm chỉ là nằm ngủ chung giường với tôi. Thế mà đã hơn 3 năm tôi chịu đựng con người ấy. Khi đọc bài viết Tôi thấy nhục vì phải níu kéo anh, tôi thực sự cảm thấy mình cũng đang chịu sự nhục nhã đó. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, một tình yêu...