“Đổi việc hay đổi chồng?” Lời nói nửa đùa nửa thật khiến mẹ chồng bàng hoàng và ngừng chê con dâu lương thấp
Chỉ với một câu nói đầy châm biếm, tôi khiến mẹ chồng tá hỏa, không dám nhắc lại chuyện tôi lương thấp.
Câu chuyện gia đình tưởng chừng nhỏ nhặt ấy hóa ra lại là bức tranh phản ánh thực tế mà nhiều người phụ nữ phải đối mặt trong hôn nhân.
Ảnh minh họa.
Chồng tôi, Thăng, lớn hơn tôi một tuổi, nhưng nếu xét về sự trưởng thành, có lẽ anh chỉ như một đứa trẻ. Với mức lương cơ khí 12 triệu đồng, anh hài lòng tuyệt đối và không bao giờ nghĩ đến việc phấn đấu. Trong mắt anh, thế đã là đủ để sống an phận, để hưởng thụ.
Ngày còn yêu, tôi từng nghĩ anh không dám cãi lại tôi, chiều chuộng tôi là biểu hiện của sự tôn trọng. Nhưng khi về chung sống, sự nhu nhược và thụ động của Thăng trở thành gánh nặng đè lên vai tôi. Không chỉ là trách nhiệm tài chính, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều do tôi tự xoay xở.
Khi chúng tôi chuyển vào căn nhà cũ mà bố mẹ chồng cho, tôi đã nhanh chóng nhận ra cần phải sửa sang. Vậy mà, thay vì cùng tôi lên kế hoạch, Thăng chỉ ậm ừ: “Em quyết thế nào cũng được.” Câu trả lời nghe qua có vẻ tôn trọng, nhưng thực chất là lời lảng tránh trách nhiệm. Cuối cùng, tôi – một người phụ nữ mang thai tháng thứ năm – tự mình tìm thợ, mua vật liệu, thậm chí vay tiền để thanh toán.
Video đang HOT
Sau bốn năm sống chung, tôi nhận ra người chồng này không chỉ không gánh vác gia đình, mà còn là “gánh nặng” thực sự. Anh xem việc trông con là buộc đứa trẻ vào chân để rảnh tay chơi game, ăn cơm xong không dọn, cũng chẳng quan tâm tới công việc hay tài chính.
Thời gian trôi qua, sự thất vọng trong tôi không ngừng tích tụ, đặc biệt là khi tôi sinh con thứ hai. Thu nhập giảm sút do nghỉ sinh, tôi phải đối mặt với áp lực tài chính ngày càng lớn. Nhưng Thăng lại thản nhiên buông một câu làm tôi chết lặng: “Nhà này giờ trông vào anh, em liệu mà chiều anh, không là mất cần câu cơm đấy.”
Đỉnh điểm xảy ra khi mẹ chồng biết chuyện lương lậu của tôi và bắt đầu “lên lớp”. Hôm ấy, bà đón con tôi từ trường về, rồi ngồi chờ tôi với những lời lẽ bóng gió.
“Người ta bận rộn thế nào cũng lo được cho con cái, còn kiếm được nhiều tiền. Con xem, làm lương thấp thì đổi việc, chứ cứ thế này khổ cả nhà.”
Tôi cười nhạt, đáp lời bằng câu nói nửa đùa nửa thật: “Tìm việc mới không bằng tìm chồng mới mẹ ạ. Có chồng khác biết lo toan thì con mới bớt khổ.”
Lời nói ấy như một cú sốc khiến mẹ chồng bàng hoàng. Bà không chỉ im lặng mà còn không ngăn được tôi kể hết những ấm ức chất chứa suốt thời gian qua. Tôi nói thẳng về sự vô tâm, thiếu trách nhiệm của Thăng, từ chuyện nhà cửa, con cái, đến việc kiếm tiền.
Mẹ chồng nghe xong, thay vì trách cứ, chỉ thở dài và nói: “Mẹ hiểu. Thăng nó vô tư, trẻ con quá, nhưng nó thương và nể con. Hai đứa cố gắng nhịn nhau một chút cho êm cửa êm nhà.”
Kể từ hôm đó, mẹ chồng tôi thay đổi hẳn. Bà không chỉ giúp đón con mà còn chủ động hỏi tôi có cần hỗ trợ gì không. Có lẽ bà sợ tôi sẽ bỏ chồng thật. Nhìn thái độ của bà, tôi vừa thương vừa buồn cười.
Thăng trẻ con không phải lỗi của mẹ, nhưng nếu anh không thay đổi, liệu tôi có thể nhẫn nhịn đến bao giờ? Câu chuyện của tôi là lời nhắc nhở cho những người chồng: hãy trưởng thành trước khi quá muộn.
Bà ngoại chê con dâu bị "điếc", ly hôn xong mợ tôi sinh liền 3 đứa
Giờ bà tôi có tiếc thì cũng chẳng kịp nữa. Lỗi do cậu chứ có phải do mợ đâu...
Cái ngày mợ tôi mời họp cả gia đình để thông báo ly hôn với cậu, ai cũng sốc khi mợ giơ ra 2 tờ giấy cùng lúc. Một cái là đơn xin ly hôn, còn cái kia là kết quả khám ghi 2 chữ "vô sinh" bên dưới tên cậu khiến bà ngoại tôi xém xỉu.
Cái thị trấn nhỏ nơi tôi sinh ra giờ đã lên thành phố rồi, nhưng thế hệ các cụ các ông thì vẫn giữ nếp sống cổ hủ lắm. Bà ngoại tôi cũng là một người bảo thủ với đủ quan niệm khiến con cháu sợ hãi. Trong số đó có câu "Không đẻ được là lỗi tại đàn bà" khiến cậu tôi bị vợ bỏ.
Chuyện mợ Ánh bỏ cậu Dương vẫn là chủ đề được cả làng bàn tán suốt mấy năm trời. Bà tôi cũng vì vụ ấy mà xấu hổ lắm, không dám đi đâu một thời gian dài.
Thiên hạ đàm tiếu chê bôi mợ Ánh thì ít, mà chủ yếu là cười bà với cậu tôi thì nhiều. Nguyên do bởi lúc mợ Ánh còn làm dâu nhà tôi, bà với cậu hay chì chiết đổ lỗi cho mợ vì cưới bao lâu chẳng "sưng bụng" bao giờ. Hàng xóm cứ thậm thụt hỏi bà tôi bao giờ được bế cháu, bà toàn gắt gỏng trách con dâu "điếc".
Lúc ấy có ai nghĩ cậu tôi bị "yếu" đâu. Đó là một vấn đề nhạy cảm nên ai thắc mắc cũng chỉ dám để trong lòng. Mãi tới khi mợ Ánh chịu không nổi miệng lưỡi người nhà nữa thì sự thật mới vỡ lở ra. Cậu Dương bị vô sinh nên mợ mới không đẻ được, chứ mợ Ánh chẳng có lỗi gì.
Dĩ nhiên cả cậu lẫn bà ngoại tôi đều không đồng ý cho mợ ly dị. Cậu Dương còn trèo lên cây sung ở cổng nhà mợ để ngồi ăn vạ suốt 2 ngày, giãy đành đạch lên đòi mợ Ánh quay về sống như cũ. Bát nước đổ đi rồi thì lấy lại sao được. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm khi chứng kiến cảnh cậu tôi bị vợ mang cán chổi ra chọc đuổi về, ngã còng queo ra còn khóc như đứa trẻ!
Ầm ĩ chừng nửa năm xong cả làng lại được phen xôn xao tiếp khi có người phát hiện ra mợ Ánh chuẩn bị tái hôn. Chồng mới của mợ còn kém mợ 2 tuổi, nghe nói là trai tân hiền lành chưa từng yêu đương ai.
Tôi với mợ có quan hệ rất tốt nên dù mợ bỏ cậu rồi thì chúng tôi vẫn hay nhắn tin trò chuyện với nhau. Mợ kín tiếng chẳng nói gì với ai, nhưng tôi rất mừng khi mợ khoe riêng ảnh cưới chụp cùng chồng mới. Đó là một người đàn ông tử tế, làm bác sĩ trên bệnh viện thành phố và đối xử với mợ rất tốt. Dù mợ đã qua 1 lần đò thì chú ấy cũng không quan tâm, cả làng nói xấu mợ thì chú vẫn luôn coi mợ là người phụ nữ tốt.
Ngày mợ cưới lần 2 tôi cũng lén đến chúc mừng. Thật sự thì cậu tôi sai với mợ rất nhiều, dù cậu có ghen tuông thì cũng chẳng có tư cách gì phản đối khi mợ tìm được hạnh phúc mới. Tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm khi mợ thoát khỏi căn nhà ấy, nơi bà ngoại tôi buông lời tiêu cực với mợ mỗi ngày.
Cưới xong mợ Ánh đẻ liền tù tì 2 lần 3 đứa. Đứa đầu là con trai, 2 đứa sau là cặp song sinh nửa nếp nửa tẻ. Chồng mợ cưng chiều mợ lắm, còn xây hẳn nhà mới to đẹp ở ngã 3 trung tâm thành phố cho mợ ở, ai đi qua cũng phải ngước nhìn.
Bà ngoại tôi hay tin con dâu cũ sinh cả đàn con thì uất hận lắm. Chắc bà biết mình sai khi đổ lỗi cho con dâu cũ quá nhiều, chửi mắng gây áp lực suốt ngày trong khi con trai bà mới là người không thể sinh con. Nhưng giờ này thì ân hận cũng chẳng làm gì được nữa. Mợ Ánh vừa chăm chỉ vừa nết na, lại xinh xắn nổi tiếng trong vùng. Bà tệ bạc với mợ để mợ phải dứt áo ra đi, giờ mợ hạnh phúc viên mãn âu cũng là được bù đắp.
Chỉ chán mỗi cậu tôi, giờ vừa mất vợ vừa mang tiếng là thằng bị "điếc". Còn ai dám lấy cậu làm chồng nữa. Thi thoảng đụng mặt vợ cũ ngoài đường cậu vẫn thổn thức lắm, muốn xin lỗi mà mợ Ánh còn không nhìn tới...
Tôi bị chồng đuổi ra khỏi nhà, mẹ chồng bất ngờ gây bão với hành động không ai ngờ tới Câu chuyện gia đình của tôi, dù đã qua vài ngày, vẫn khiến tôi không thể ngừng cười mỗi khi nhớ lại. Nhưng khi nó xảy ra, cảm giác tức giận, bối rối và cả sự hài hước đan xen làm mọi thứ trở thành một tình huống khó quên. Ảnh minh họa. Hôm đó, tôi và chồng xảy ra một trận cãi...