Đòi tiền lương nửa năm, tôi “sốc tận óc” khi nghe lý do không trả tiền của chị chồng
Chị chồng gân cổ lên cãi, còn ép chồng tôi phải ly dị nếu tôi cứ lèo nhèo đòi tiền.
Tôi đang sống trong những ngày bực bội, chán nản và mất niềm tin. Yêu nhau hơn 3 năm, tôi cứ tưởng cưới rồi sẽ sống hạnh phúc vì đã hiểu nhau. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra, hôn nhân đúng là mồ chôn của tình yêu. Đâu chỉ có hiểu chồng là đủ mà còn phải hiểu cả nhà chồng thì mới sống yên ổn được.
Nhà chồng tôi giàu có, ai cũng có địa vị xã hội, nhà lầu xe hơi. Riêng chị chồng tôi còn lập cả công ty riêng về may mặc, làm ăn phát đạt, liên kết với hàng loạt cửa hàng thời trang lớn nhỏ trong thành phố. Mỗi lần chị ấy xuất hiện cứ như là ngôi sao điện ảnh. Váy áo chị ấy mặc, túi xách chị ấy cầm, son phấn chị ấy dùng, lương tôi làm cả tháng cũng chẳng đủ mua một thứ. Nhà chồng tôi vì thế mà nghe lời chị chồng tôi răm rắp.
Giữa năm ngoái, tôi bị đuổi việc sau khi tính toán sai một số trong sổ sách. Trong lúc tôi thất nghiệp, chị chồng đã gợi ý cho tôi vào làm ở công ty của nhà chị. Bố mẹ chồng và chồng tôi ngay lập tức đồng ý, bắt ép tôi phải đi dù tôi không muốn đi. Mức lương chị chồng đưa ra là 15 triệu/tháng, cũng khá cao. Nhưng tôi biết, làm chung với chị chồng, dưới quyền chị chồng, chắc chắn không dễ chịu gì.
Mỗi lần chị ấy xuất hiện cứ như là ngôi sao điện ảnh. (Ảnh minh họa)
Quả nhiên, mỗi buổi sáng đi làm đã trở thành áp lực, ám ảnh nặng nề với tôi. Mỗi tuần tôi phải thay báo thức một lần cho khỏi ngán. Trong công ty, tôi không có tên trong danh sách nhân viên chính thức, cũng không được nhận lương như mọi người. Bởi chị chồng giới thiệu tôi là “người nhà” đến phụ giúp mà thôi.
Mà đã gọi là “phụ giúp” thì tôi gần như làm mọi việc bị giao hoặc bị sai làm. Từ dọn vệ sinh phòng giám đốc đến dọn nhà vệ sinh tập thể, khu bếp ăn đến việc đi mua đồ ăn sáng, ăn trưa cho mọi người đều do tôi làm. Thậm chí tôi còn có cảm giác mình chẳng khác nào ô-sin trong công ty chị chồng.
Video đang HOT
Thế mà lương thì chị chồng chẳng chịu trả theo đúng lời nói. Tháng này chị ấy dời qua tháng sau. Tôi hỏi thì chị ấy bảo để dồn một lần lấy số tiền lớn luôn cho nhiều còn làm việc lớn lao. Cứ thế suốt nửa năm qua, chị chồng chẳng trả cho tôi một đồng dù tôi vẫn phải ăn uống, xăng xe mới đến được công ty.
Tôi “sốc tận óc” khi nghe chị chồng trả lời. (Ảnh minh họa)
Chủ nhật, tôi chịu không nổi nữa nên lên tiếng đòi tiền lương từ chị chồng. Tôi nói thẳng mình cần tiền mua xe mới và hy vọng chị trả lương cho tôi. Thế nhưng chị chồng lại thản nhiên nói: “Người nhà cả, giúp nhau mấy việc lặt vặt ở công ty mà cô cứ đòi tiền nheo nhéo ấy. Cô xem cô có làm gì giúp ích cho công ty không hay chỉ dọn dẹp, lau chùi. Mà tiền dọn dẹp ấy một tháng được bao nhiêu? Chẳng phải tôi đã mua cho con cô khi thì đồ chơi, khi thì quần áo rồi à? Vậy là trả lương cho cô rồi đấy?”.
Tôi “sốc tận óc” khi nghe chị chồng trả lời. Không chịu, tôi cãi lại, nêu cả lời hứa hẹn trước đây của chị ấy. Thế mà chị chồng vẫn gân cổ lên cãi, còn bắt chồng tôi ly dị nếu tôi cứ đòi tiền mãi thế này.
Bố mẹ chồng còn bảo tôi nhịn chị chồng một tí, ông bà nuôi ăn mấy tháng nay, coi như trả lương cho tôi. Tôi tức quá, tức không chịu nổi. Tôi có nên làm đơn kiện hay bóc phốt chị chồng cho hả giận không?
Theo tintuconline.com.vn
Tôi vẫn muốn báo hiếu dù mẹ đã bỏ rơi mình
Dù mẹ từ chối nhận tiền nhưng bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn nhờ người quan tâm đến mẹ. Có lẽ, ngày xưa mẹ bị dồn vào bước đường cùng, mới bỏ ba con tôi để theo người khác.
Tôi có một tuổi thơ rất cực khổ, bây giờ nhớ lại vẫn thấy rùng mình. Quê tôi ở một vùng thường xuyên phải gánh chịu thiên tai bão lụt, Nhà nào cũng nghèo đến mức ăn bữa nay lo bữa mai chứ ít khi nghĩ đến chuyện tích lũy.
Không chịu được cuộc sống vất vả, mẹ đã bỏ hai cha con tôi để đi theo người khác. (Ảnh minh họa)
Năm tôi lên 10 tuổi, lũ về cuốn trôi hết tài sản, mẹ tôi không chịu nổi cực khổ đã bỏ lại hai cha con tôi để theo người khác. Người đàn ông đó về quê tôi xây cầu chống lũ, cầu xây xong thì tôi cũng không còn mẹ nữa.
Ba tôi đau đớn, hận mẹ đến tột cùng rồi lao vào nhậu nhẹt. Bốn năm sau, ông mất để lại mình tôi bơ vơ. Tôi chỉ còn một người cô bà con nhưng gia cảnh cũng không khấm khá hơn. Cô cưu mang được vài tuần chứ không thể nuôi tôi mãi được.
Tôi nghe người làng kháo nhau, đất Sài Gòn dễ sống, chỉ cần chăm chỉ là có cái ăn. Tôi xin làm lơ xe để theo người ta vào miền đất hứa. Ở đây, tôi đã lăn lộn đủ thứ nghề để kiếm sống từ nhặt rác, bán vé số, rửa chén thuê đến phục vụ cà phê, quán ăn, phòng trà.
Năm 20 tuổi, tôi trổ mã thành một chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai. Lúc đó, tôi đang làm phục vụ cho một phòng trà ở quận 1. Nhờ thế, tôi mới quen biết vợ tôi bây giờ.
Cô ấy là con của một gia đình giàu có, có địa vị xã hội. Còn tôi không có gì ngoài tình yêu dành cho cô ấy. Gia đình phản đối quyết liệt, vợ vẫn không chịu rời bỏ tôi. Vợ bị đuổi ra khỏi nhà, chuyển đến phòng trọ ở với tôi.
Sau đó, vợ mang thai nhưng nhà ngoại vẫn một mực không chấp nhận. Đến khi con gái 2 tuổi, bi bô biết nói gọi ông bà ngoại thì ba mẹ vợ mới mủi lòng đồng ý. Nhà vợ cho chúng tôi vốn làm ăn, cho quản lý công ty kinh doanh nhà hàng khách sạn của gia đình.
Hiện tại, tôi đã làm chủ một khách sạn riêng lớn bậc nhất thành phố. Khi cuộc sống khá giả, tôi thường nghĩ về quê hương và những ngày khốn khó. Việc đầu tiên tôi làm là trở về quê, xây cất mộ phần cho ba đàng hoàng.
Về quê sau mấy chục năm biền biệt, tôi biết được tin tức của mẹ. Mẹ đã đưa hai đứa con với người chồng sau về làng sinh sống sau khi tôi bỏ làng đi mấy năm. Cuộc sống rất cực khổ, mẹ đau yếu bệnh tật còn các em không có nghề nghiệp, nợ nần chồng chất.
Tôi muốn gặp mẹ một lần nhưng bà luôn tìm cách né tránh. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi xây mộ cho ba, mẹ đến nhưng chỉ đứng từ xa nhìn lại. Hàng xóm kể, thỉnh thoảng vẫn thấy mẹ ra mộ thắp hương cho cho ba. Nhìn mẹ như thế, tôi không nỡ lòng thờ ơ dù đã từng hận mẹ vô cùng.
Tôi nhờ người quen chuyển cho mẹ 500 triệu để chi trả nợ nần và ổn định cuộc sống. Nhưng mẹ không nhận mà gửi lại số tiền bởi xấu hổ vì đã bỏ rơi ba con tôi. Tôi muốn gặp mặt mẹ một lần nhưng bà luôn tìm cách né tránh. Trở về thành phố, lòng tôi vẫn canh cánh những suy nghĩ về mẹ.
Mẹ không nhận tiền của tôi nhưng bằng cách này hay cách khác, tôi vẫn nhờ người quan tâm đến mẹ để cuộc sống đỡ khó khăn phần nào. Bởi khi ra đời bươn chải, tôi mới hiểu được cảm giác bị dồn vào bước đường cùng là như thế nào. Có lẽ, ngày xưa mẹ cũng thế mới bỏ ba con tôi để theo người khác. Tôi đã không còn oán trách mẹ như trước nữa.
Thái Huy
Theo phunuonline.com.vn
Làm sao để cuộc sống hôn nhân không đi vào lối mòn tẻ nhạt? Có người nói: "Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu", nhưng có người lại cho rằng: "Nếu sớm biết kết hôn tuyệt vời như vậy thì đã cưới từ lâu". Cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không phụ thuộc vào hành động của mỗi người. Theo LifeHack, bí quyết giúp các cặp đôi hòa hợp với nhau trọn đời có...