Đối thoại giữa diêm vương và quỷ nghèo
Trông thấy người chạy loạn càng ngày càng nhiều, Vương Lão Lục mang theo toàn bộ tài sản của mình là một cái bao khoai lang bám chạy theo đoàn người.
Đi nửa đường Lão Lục gặp hai cha con kia bị đói đến chỉ còn thở thoi thóp, nhưng trên lưng người cha lại khoác một cái túi có vẻ rất to nặng.
Người kia trông thấy Lão Lục mang theo nhiều khoai lang liền thỉnh cầu Lão Lục cho con mình ăn, Lão Lục không đồng ý.
Người kia nói: “Ông bán cho tôi được không?” Nói xong ném túi bạc của mình trên mặt đất.
Mắt Lão Lục sáng lên, vì cả đời lão sống nghèo khổ, nằm mơ cũng không thấy số bạc nhiều thế này.
Lão Lục vác túi bạc lên đường, vì sợ hai cha con kia đổi ý nên cố gắng đi thật nhanh.
Vài ngày sau Lão Lục cũng mệt mỏi rã rời, không muốn bước đi nữa, vì trên đường đi không có ai bán thứ gì có thể ăn được.
Thế rồi hai cha con mua khoai lang kia lại xuất hiện trước mặt Lão Lục.
Lúc này, Lão Lục nhìn túi khoai lang người kia mang rồi bắt đầu thấy hối hận, Lão Lục tiến tới đòi mua lại túi khoai nhưng người kia kiên quyết không bán.
Lão Lục thất vọng ngồi bệt xuống đất ôm túi bạc của mình, bụng đói rũ rượi…
Video đang HOT
Lão Lục trông thấy diêm vương.
Diêm Vương nói: “Ta muốn tạo cơ hội cho ngươi phát tài, không ngờ lại lấy mất mạng của ngươi. Đúng là người chết vì tiền tài, chim chết vì ham ăn!”
Lão Lục nói: “Kiếp trước tôi quá nghèo, không muốn kiếp này lại sống như thế nữa.”
Diêm Vương nói: “Thực ra kiếp trước đáng lý mệnh ngươi chưa tận, số khoai đó ngươi có thể bán một nửa thì không sao, ai bảo ngươi bán hết? Việc hôm nay ngươi có hai hướng đi, một là đi hướng có hàng ngàn người cung phụng mình ngươi, một hướng kia là mình ngươi phải hầu hạ hàng ngàn người, ngươi muốn đi hướng nào?”
Vừa nghe, Lão Lục không kịp suy nghĩ liền trả lời: “Đương nhiên tiện nhân theo hướng hàng ngàn người cung phụng mình! Thế rồi Lão Lục bái tạ ngàn lần phấn chấn bỏ đi.”
30 năm sau lão Lục quay lại gặp Diêm Vương, nói Diêm Vương lừa mình.
Diêm Vương cười hỏi: “Sao ngươi nói thế?”
Lão Lục nói: “Vì nghe theo Ngài, tôi phải làm ăn mày cả đời.”
Diêm Vương nói: “Thì đúng rồi! Hàng ngàn người cung phục mình ngươi, đó chính là ăn mày! Ngươi không thể trách ta mà nên trách lòng tham của ngươi!”
Lão Lục vừa nghe xong liền thưa với Diêm Vương: “Bẩm Diêm Vương, mong Ngài kiếp sau cho tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp!”
Diêm Vương nói: “Tốt thôi, hiện nay có hai chọn lựa: một là trông giữ núi vàng, một là trông coi khu đất rộng, ngươi chọn phần nào? Lần này Lão Lục suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy trông giữ núi vàng tốt hơn.”
Diêm Vương nhìn theo bóng Lão Lục xa dần, lẩm bẩm: “Kiếp này ngươi lại phải nghèo khổ! Đám tiểu quỷ hỏi tại sao? Diêm Vương nói: việc trông coi một mảnh đất chính là làm quan to một vùng; còn trông coi núi vàng, trên thực tế chính là giữ một kho thóc!”
Cuộc sống, vốn do chính bạn quyết định. Cùng đi trên một con đường, có người đi dạo, có người chạy, có người lái xe… Cách thức khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau. Số phận cũng thế, có người vui vẻ chiến đấu, có người khóc lóc van xin, có người lặng lẽ chấp nhận… Thái độ khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau. Không có ai quy định cách sống của bạn, tất cả do tự bạn lựa chọn. Người có tính cách khác nhau khiến lựa chọn của họ khác nhau; lựa chọn khác nhau khiến số phận của họ khác nhau.
Theo Guu
Tâm sự quặn thắt lòng của người đàn bà vô sinh phải bỏ chồng
Em yêu anh và em biết, anh cũng yêu em. Đừng trách em, cũng đừng trách số phận. Có lẽ, chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau.
Chồng à, em không biết bây giờ anh đang sống ra sao, có hạnh phúc không, có nhớ tới người vợ nhỏ bé này của anh không? Nhưng em thật sự cô đơn lắm, em nhớ anh vô cùng. Em đang khóc khi viết cho anh những dòng tâm sự này. Bao năm qua, em đau khổ nhận ra, anh chính là chỗ dựa không thể nào thiếu trong cuộc đời em, thiếu anh, em thấy mình sống thật vô nghĩa.
Chúng mình đã có với nhau 6 năm làm vợ làm chồng. Người ta thường ghen tị vì sao anh lại chiều chuộng em như thế. Lúc nào anh cũng đưa đón em đi làm, ân cần lo cho em. Anh với em là một người chồng, một người tri kỉ và cũng là một người anh trai. Chỉ cần là có gì khó khăn, em luôn biết dựa vào anh, để đỡ đần. Em không thể nào quên được những tháng năm hạnh phúc ấy. Anh cưng chiều em như đứa em gái bé bỏng của anh. Anh che chở em, che mưa che nắng, lo cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Người làm vợ như em, nhiều khi còn thấy hổ thẹn với lòng vì không thể khiến anh được an nhàn.
Em là gánh nặng của anh, để anh phải nai lưng kiếm tiền lo cho gia đình, và để anh phải chịu tiếng từ người thân, gia đình khi chúng mình đã 6 năm lấy nhau mà không thể có con.
Anh giấu gia đình chuyện em khó sinh con. Xúc động hơn, anh nhận hết phần về mình, để em được thảnh thơi trong gia đình chồng. Nhưng em nào thảnh thơi được hả anh? Anh làm vậy càng khiến em đau lòng và hổ thẹn với chính người chồng của mình. Anh quá tốt, còn em chưa làm được gì cho anh cả.
Dù em còn yêu anh tha thiết, yêu đến cả đời nhưng em không thể nào cứ ích kỉ mãi. Em phải từ bỏ anh.
Em chỉ còn hi vọng nhỏ nhoi là có thể sinh được con. Vì muốn em được thoải mái, không áp lực gì nên anh luôn chiều chuộng, quan tâm em, không bao giờ làm gì khiến em buồn. Anh bảo, &'chỉ cần em được thoải mái là anh vui rồi, chúng mình sẽ cố gắng cùng nhau có con, em nhé'.
Nhưng, cơ hội không thể kéo dài mãi. Đã 6 năm rồi anh ạ, em đâu thể cứ ích kỉ giữ anh lại bên em, đâu thể để anh gánh tiếng xấu với gia đình mình. Em biết, khả năng sinh con của em không còn nữa. Chúng mình cũng đã thụ tinh nhân tạo, nhưng không thành công. Những phương pháp có thể làm được, chúng mình cũng đã làm qua rồi, vậy mà tại sao ông trời không ban phước lành cho vợ chồng mình hả anh?
Em không tin ở hiền gặp lành nữa. Em có làm gì nên tội, em chân thành, sống đầy hi vọng nhưng ông trời đâu để cho em được ở bên cạnh anh, đâu cho em có con với anh. Có lẽ, chúng mình có duyên không có phận.
Dù em còn yêu anh tha thiết, yêu đến cả đời nhưng em không thể nào cứ ích kỉ mãi. Em phải từ bỏ anh. Em quyết định kí vào đơn ly hôn, bỏ đi thật xa để anh được lấy vợ mới. Em cũng nói toàn bộ sự thật cho bố mẹ anh biết và mong mẹ tác hợp cho anh một người vợ mới, có thể sinh cháu cho ông bà bồng bế.
Anh có biết không, tình yêu dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Nhưng anh phải quên em đi. Em sẽ đi con đường em chọn. Em cũng sẽ có con, sẽ nhận con nuôi để nuôi chúng khôn lớn, trưởng thành. Anh đừng buồn, đừng lo cho em...
Anh có biết không, tình yêu dành cho anh mãi mãi không thay đổi. Nhưng anh phải quên em đi. Em sẽ đi con đường em chọn.
Rồi chúng ta cũng phải đi hai con đường khác nhau. Dù anh có thương em cũng không thể nào không cho bố mẹ anh được một người cháu nối dõi tông đường. Hãy làm điều em nói. Hãy quên em đi. Rồi thời gian sẽ khiến chúng ta quên đi quá khứ. Coi như đây là một kỉ niệm đẹp mang theo suốt đời, anh nhé.
Hãy lấy vợ, sinh con anh nhé. Hi vọng sau này khi gặp lại anh, anh sẽ là một người chồng, người cha tốt, yêu thương vợ con anh, dành cho họ tình cảm chân thành như đã từng dành cho em. Anh nhé!
Theo Meyeucon
Cái giá của hành động trung thực Tôi đã chọn cách làm ăn thành thật, kể cả trong lúc khó khăn nhất. Và kết quả khiến tôi không bao giờ phải hối hận với thái độ kinh doanh mà mình lựa chọn Đây là câu chuyện xảy ra vào buổi trưa tháng 8/2010 tại thành phố New York, Hoa Kỳ. Harris và một đồng nghiệp trong công ty quảng cáo...