Đời này không cần quá nhiều tri kỷ, chỉ cần vài người thôi…
Tôi lựa chọn sống thật với chính mình, sống cuộc sống mình muốn, không sống cuộc sống của người khác, không đặt tâm trạng của mình lên miệng người ta, không làm chất nuôi cảm xúc của người dưng…
Tôi cứ mon men đi qua từng ngõ ngách, tìm kiếm một điều gì đó để bấu víu cho mớ lộn xộn đang nương náu trong tâm khảm.
Chúng tôi gọi nhau là bạn-thân-rất-thân, à không phải là những người lạ từng thân, là người dưng gặp gỡ nhau trong đời để bên nhau và gọi nhau hai tiếng tri kỷ. Chúng tôi từng nắm tay nhau đi qua những con phố, ăn uống, trò chuyện rộn rã một con đường, đôi khi cười nghiêng ngả hoặc hò hét như những đứa điên loạn, bất chấp thế giới xung quanh đang tròn xoe nhìn mình đầy ngờ vực.
Chỉ đơn giản vì chúng tôi thấy thích thì làm thôi, cho dù mọi người có nhìn hay kết luận chúng tôi dưới góc độ, phân khúc hay thể loại gì kỳ lạ còn tồn tại trên đời này đi chăng nữa, thì chí ít ra chúng tôi vẫn còn một người nào đó đứng bên cạnh, cùng vui buồn, chia sẻ hoặc cùng hưởng thụ tất cả những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống bộn bề này ban tặng, cái cuộc sống mà người ta có với nhau thì ít nhưng đánh mất nhau lại rất dễ dàng. Chúng tôi nghĩ sẽ mãi còn nhau.
Nhưng đến một lúc nào đó, tình cảm giữa người với người không thể chiến thắng được thời gian, vật chất thậm chí nói khoa trương lên là những thứ thiêng liêng gọi là kỉ niệm, tình nghĩa,… người ta không còn đối với nhau theo đúng nghĩa với hai từ “tri kỷ” nữa mà thay vào đó là chữ “bạn” đơn thuần. Họ chẳng còn đối với nhau bằng ngôn ngữ của tâm hồn mà vỏn vẹn dành cho nhau những nghi kị, tị hiềm, ghen ghét và hơn thua nhau từng chút một.
Nếu đã vậy, tại sao tôi còn lăn tăn, lấn cần điều gì nữa? Nên tôi lựa chọn sống thật với chính mình, sống cuộc sống mình muốn thôi. Không sống cuộc sống của người khác. Không đặt tâm trạng của mình lên miệng người ta. Không làm chất nuôi cảm xúc của người dưng. Càng không thể ngược đãi cảm xúc bản thân. Bởi không ai nhìn về những điều đã qua mà sống hết đó, cái đầu có bao giờ xoay ngược được 180 không? Vậy tại sao lại để bản thân khó chịu vì những điều KHÔNG ĐÁNG?
Video đang HOT
Mình cứ là mình, chỉ cần thấy an nhiên là được, còn lại chuyện của người nào đó có cảm thấy ĐÁNG để chấp nhận hay không thôi. Minh quan trọng, mình là bạn, người thân yêu đúng nghĩa với ai đó thì tự nhiên người ta sẽ học được cách trân trọng tình cảm của mình dành cho họ, vì đơn giản họ thấy ĐÁNG. Còn nếu không thì mình cũng không cần bắt ép bản thân kéo dài nỗi buồn ra xa vạn dặm, hẫng nhịp mãi vì một mối quan hệ không mang lại niềm vui. Cứ tự tin ngó lơ đi nè!
Đời này không cần quá nhiều tri kỷ, đôi người thôi, ít mà chất.
Theo St/Phununews
Tôi từng phải bỏ trốn ngay sau đêm tân hôn
Đêm tân hôn tôi phải ngủ cạnh mẹ chồng. Chồng tôi thì bị nhốt trong phòng. Mẹ chồng vừa xoa dầu vừa an ủi và biện bạch rằng do anh say.
Tôi từng yêu say đắm một người đàn ông khác trước khi đến với chồng mình. Vì quá yêu nên tôi bỏ qua cả chuyện người đó đã có vợ con. Đến khi gặp vợ anh ấy thì tôi mới ôm đau khổ rút lui. Chị ấy không nói nhiều chỉ nhìn tôi thật sâu rồi nói: "Chị sẽ nhường anh ấy lại cho em nếu em không cảm thấy áy náy với hai đứa trẻ".
Sau khi chia tay người tình đầu, tôi quen ngay chồng tôi vì muốn quên anh ấy. Khi đó chồng tôi làm nhân viên kĩ thuật sửa chữa điện lạnh. Máy lạnh nhà tôi gặp sự cố, anh lên sửa vài lần. Chúng tôi nói chuyện qua lại rồi anh rủ tôi đi chơi. Buồn vì chuyện cũ nên tôi cũng không ngần ngại. Chỉ sau 2 tháng quen biết, chúng tôi đã trở thành một cặp.
Tôi bị anh tát khi yêu nhau 3 tháng. Hôm đó chúng tôi đi chơi cùng bạn anh. Anh dẫn tôi vào quán bar. Lần đầu đi bar tôi không chịu được nên đòi về. Anh không chịu về mà còn nhăn nhó, cáu kỉnh. Tôi bực bội nên tự ý bỏ ra ngoài quán ngồi. tầm 10 phút sau thì anh ra.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh tát một cái thật mạnh. Tôi điếng người, trời đất chao đảo. Bạn anh thấy thế mới ngăn anh lại nếu không có lẽ tôi đã bị đánh tiếp. Đây là là lần đầu tiên tôi bị một người đàn ông đánh nên rất sốc. Và cũng làm tôi hiểu người yêu tôi rất vũ phu.
Vậy mà ngày chụp ảnh cưới, tôi lại bị ăn tát vì tội trang điểm quá lâu. (Ảnh minh họa).
Sau chuyện đó tôi đòi chia tay thì anh lại đến năn nỉ. Thậm chí anh còn quỳ xuống van xin tôi đừng bỏ rơi anh nếu không anh không thể sống được nữa mất. Anh còn tự viết một bản kiểm điểm và hứa sẽ không bao giờ động đến tôi nữa. Thấy thế, tôi lại mềm lòng bỏ qua.
Vậy mà ngày chụp ảnh cưới, tôi lại bị ăn tát vì tội trang điểm quá lâu. Yêu được nửa năm thì chúng tôi cưới và đi chụp ảnh ngoại cảnh. Sáng tôi phải dậy từ 4 giờ để trang điểm, thay váy. Khi chụp tới trưa thì tôi được trang điểm lại. Vì mệt mỏi, sắc mặt kém nên tôi được trang điểm rất kĩ lại gần cả tiếng đồng hồ. Vừa bới tóc lên thì chồng tôi vào. Anh đá vào ghế tôi đang ngồi rồi chửi tôi không ra gì. Tôi tiểu thư, tôi đỏng đảnh, tôi chẳng khác nào "con chó cảnh mà chảnh chọe". Mọi người đều sững sờ. Tôi thì không thể tin được những gì anh đang thốt ra. Buổi chụp ảnh hủy ngay hôm đó vì chồng chưa cưới vũ phu.
Sáng hôm sau, tôi đem lễ vật tới trả thì chồng tôi lại khóc lóc. Trước mặt bố mẹ anh, anh đã giờ tay thề sẽ không đánh tôi nữa, sẽ tự kiềm chế bản thân. Nể người lớn, lại nghĩ mình cũng chẳng còn trong trắng gì nên tôi cố chấp nhận với hy vọng cưới rồi anh sẽ suy nghĩ khác, sẽ trân trọng và thương yêu tôi hơn.
Sáng hôm sau khi chồng chưa kịp dậy, tôi đã xin phép mẹ chồng đi chợ rồi bỏ trốn về nhà trong nước mắt. (Ảnh minh họa).
Thế mà tôi đã nhầm. Lấy trúng chồng vũ phu chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết.
Ngày cưới, người yêu cũ của tôi đến dự. Sau khi chia tay, tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với vợ anh vì nể phục cách ứng xử của chị ấy. Đám cưới tôi mời chị ấy đến chia vui cùng mình nhưng không ngờ chị ấy đưa cả chồng con đến. Vậy mà suốt buổi tiệc, chồng tôi không hề nở một nụ cười nào. Mặt anh lạnh như tiền. Chính tôi cũng không hiểu vì sao anh lại như thế.
Mãi khi tiệc tàn tôi mới hiểu. Khi khách về hết, tôi đi tắm, thay váy ngủ và vào phòng. Vừa mở cửa phòng tôi đã bị chồng nắm lôi vào rồi đóng cửa sập lại. Anh hét lên: "Sao mày dám rủ tình cũ đến dự đám cưới tao. Mày còn yêu nó chứ gì. Này thì yêu này! yêu này!..." Mỗi tiếng "Yêu này!" anh đều đánh vào người tôi một cái. Khi bố mẹ chồng lao vào thì tôi đã gần ngất đi.
Đêm tân hôn tôi phải ngủ cạnh mẹ chồng. Chồng tôi thì bị nhốt trong phòng. Mẹ chồng vừa xoa dầu vừa an ủi và biện bạch rằng do anh say. Nhưng tôi hiểu không phải say mà vì bản tính anh vũ phu như vậy rồi. Sáng hôm sau khi chồng chưa kịp dậy, tôi đã xin phép mẹ chồng đi chợ rồi bỏ trốn về nhà trong nước mắt. Chồng và nhà chồng tôi qua năn nỉ nhưng tôi nhất quyết không về. Nếu về, chắc có ngày tôi chết dưới tay chồng tôi mất.
Theo TTT/Phununews
Bị ép ly hôn vì không có con, tôi đã làm việc khiến chồng lặng người Lấy chồng 3 năm, suốt thời gian đó chúng tôi không có con, nhà chồng lo lắng, sốt sắng lắm. Họ nói do tôi mà ra nhưng tôi thì không tin là do mình. Tôi luôn nghĩ, bản thân tôi chẳng bị làm sao cả, đi khám bác sĩ cũng nói tôi không có vấn đề gì. Mẹ chồng thì chỉ đổ tội...