Đời này, chắc ta sẽ lạc nhau mãi mãi…
Mùa lạnh là khi những cái buồn mãn tính hiện lên trên trán kẻ đôi mươi vài nếp nhăn mờ đến sớm, những sợi tóc bạc màu như một nghịch lí tạo hóa. Tâm hồn trẻ đang bị nhấn chìm sau những dông bão đời người. Tôi là kẻ thất bại thạm hại sau năm tháng cô đơn ấy.
Tháng năm đã kịp mang tôi tới một chân trời xa lạ. Nơi đây tôi thấy mình chỉ có một mình – một con đường đang ngổn ngang những chất chứa của tháng năm đầu đời. Rời xa em, rời xa những ngày dài yêu dấu!
Năng mong manh mua đông gia vôn va
Hôi mua thu xuôi vôi cuôi trơi xa
Chơt ngơ ngang đung gio mua đông băc
Bông lăng ngươi bởi cham nôi nhơ đa qua….
Video đang HOT
“Ngày” mang tôi đến gần em, tôi đã nhận ra là định mệnh. Ngày tôi thầm thương trộm nhớ là những ngày thao thức không yên… Và ngày ta nói yêu nhau, tôi dường như tan vỡ. Cứ thế ngày ta yêu nhau là chuỗi ngày viết lên tâm hồn tôi những hoài niệm mà “ngày hôm nay” tôi đang vật vã để quên đi…
Mùa thu đã chạm tới chân trời cô đơn này. Tôi cứ tưởng mình chạy đi, chạy đi thật xa… Thì những dấu chân mùa lạnh ấy không thể nào theo kịp. Nhưng tôi đã nhầm, cái mùa đông lạnh lẽo ở nơi nào đó đã kịp trở về bên thềm nhà vắng lặng. Nó gõ cửa gọi tôi bằng một mùa thu với nụ cười ảm đạm…
Tôi sợ mùa đông vì tôi đã từng quá yêu cái buốt giá năm nào, có lẽ vậy nên khi thu chợt tới tôi hoảng hốt, co ro tâm hồn lại vì sợ gặp phải một “cố nhân”. Người mà ngày hôm qua nắm tay tôi thật chặt!
Những ngày cuối cùng của tháng 11 sắp đi qua, nắng đã nhạt màu hơn nhiều bởi bị thổi phai khi gió đầu mùa trạm ngõ. Lúc này, cũng là khi “ngày hôm qua” trong tôi thức dậy! Ngoài kia kìa, lá đang nhuộm màu vàng ủ rũ, cành phượng cỗi cũng xác xơ giữa trời thu tơi tả. Mùa chuyển mình thật nhẹ nhàng, chảnh chọe như ai đó của ngày hôm qua. Tôi ôm trong lòng tất cả hoài niệm, nhớ thương của mùa cũ năm xưa! Để thời khắc này lại phải khắc khoải, gồng mình che dấu những vết thương…
Mùa lạnh là khi những cái buồn mãn tính hiện lên trên trán kẻ đôi mươi vài nếp nhăn mờ đến sớm, những sợi tóc bạc màu như một nghịch lí tạo hóa. Tâm hồn trẻ đang bị nhấn chìm sau những dông bão đời người. Tôi là kẻ thất bại thạm hại sau năm tháng cô đơn ấy. Mùa cũ đó, tôi mất em và những mùa sau tôi quỵ lụy cho đến hiện tại – hiện tại của chàng trai “sợ yêu” thêm lần nữa.
Em à! Nhân gian này rộng lớn là thế, sao chẳng chốn nào tôi quên bong dáng em. Đường đời dài, trăm ngàn lối nẻo sao chẳng dừng nỗi nhớ thuộc về em! Đông về rồi đó! Anh vẫn đứng đây dõi theo em mỗi ngày, em bình yên tôi mỉm cười chúc phúc… Em không vui tôi lặng lẽ khóc vì em… Chỉ cần tôi vẫn yêu em.
Đời này chắc ta lạc nhau mãi mãi.
…Ngày bỗng dài hơn…
Theo Guu
Chúng ta để lạc nhau mất rồi...
Có phải vì em đã yêu anh quá nhiều? Có phải vì anh đã đổi thay hay những yêu thương kia chỉ là bồng bột của tuổi trẻ để ta từng bước từng bước đi quá xa?
Khi viết nên những dòng cảm xúc này dường như em đã bình tĩnh và thanh thản hơn rất nhiều. Có phải em là cô gái quá nhạy cảm, chỉ một cử chỉ thoáng qua vô tình cũng làm em suy nghĩ? Em đã quá yếu đuối rồi đau đớn khi những gì trao đi nhưng không được đáp lại, đã từng coi anh là cả thế giới để trao gửi trái tim mình và trân trọng nó như một điều thiêng liêng nhất! Nhưng hình như chúng ta đang dần để lạc mất nhau mất rồi.
Người ta nói, tình yêu cũng giống như một bản nhạc lúc nhẹ nhàng,khi réo rắt thiết tha cháy bỏng nhưng cũng có khi người nhạc sĩ để vào đó những nốt lặng. Mình đang ở nốt lặng đó phải không anh? Một nốt lặng đến lạnh lùng khi ta không còn quan tâm nhau như trước, khi mà anh và em vô tình lướt ngang nhau mà chỉ tim em nhói lên những xót xa,cay đắng.
Có phải vì em đã yêu anh quá nhiều? Có phải vì anh đã đổi thay hay những yêu thương kia chỉ là bồng bột của tuổi trẻ để ta từng bước từng bước đi quá xa?
Ngày đó, quen và nhận lời yêu anh rất vội vã, mọi người xung quanh, bạn bè em dường như không thể tin vào điều đó. Mù quáng? Vội Vàng? Nông nổi? Không anh ạ, em dù yếu đuối nhưng khi đã quyết định thì sẽ khó đổi thay. Em chưa bao giờ hối hận khi đồng ý để anh bước vào trái tim và trao anh chìa khóa đó.
Anh nhớ không? Mình đã có với nhau những tháng ngày vui vẻ, khi đó em ngỡ rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.
Những lúc ngồi sau ôm anh thật chặt, anh xoa xoa bàn tay và bảo tay em lạnh, chúng mình đã qua những ngày đông lạnh giá có nhau như thế.Người ta thường nói, con gái có đôi bàn tay lạnh, yếu đuối và thủy chung và em hạnh phúc khi từ nay đã có anh nắm chặt. Em có lúc nuôi dưỡng những hi vọng về tương lai xa xôi. Rồi những bất ngờ xảy đến, anh cho em thấy được trách nhiệm của người đàn ông và em tin tưởng yêu anh đến nhường nào.
Em hạnh phúc vì có anh mỗi ngày, được anh yêu và chăm sóc. Em đã quen với buổi sáng thức dậy, gửi cho anh những tin nhắn ngọt ngào và trước khi khép mi lại, có người chúc ngủ ngon. Chúng ta đều có những bận rộn riêng mình nhưng cũng từng dành cho nhau những quan tâm ngọt ngào nhất. Đúng không anh?
Em giờ đây vẫn là em của ngày hôm qua, một cô gái với nhiều ước mơ hoài bão và niềm tin. Anh! Tình yêu của em vẫn sẽ là những động lực để em cố gắng phấn đấu.Và rồi em sẽ lại yêu, chắc chắn rồi, nhưng con đường phía trước có còn anh hay không? Em sẽ để thời gian tự trả lời cho câu hỏi, bởi nếu đã là của nhau thì yêu thương sẽ trở về. Em đã đọc câu chuyện tình ngàn năm về biển, sóng nông nổi đi xa và biển lầm lỡ hò hẹn với vầng trăng để rồi hối hận khi sóng trở về. Nhưng anh ơi ngàn năm, sóng vẫn tan trong biển, và dù thế nào biển vẫn ôm trọn sóng đó thôi " Không phải đâu anh biển không chung thủy/Sóng bạc đầu nhưng vẫn mãi thủy chung".Vậy đó em như con sóng kia, dạt dào yêu thương và hi vọng và em muốn mình được biển chở che, ôm mãi.
Giờ đây mình cho nhau điểm dừng chân để cùng có quyết tâm để đi xa hơn nữa. Em bảo anh là tình yêu của em, chứ không muốn là tình đầu. Bởi tình đầu ắt sẽ có tình sau, mà chia ly thì đâu ai mong muốn.Vậy nên tình yêu của em, chúng mình hãy để con tim lên tiếng, để những kí ức ngọt ngào gọi những cảm xúc ban đầu trở lại, và để những khi cơn mưa về lòng khỏi quặn thắt nhớ nhung, để cho ta nhận ra những quyết định ngày xưa là đúng, nhé anh!
Theo Guu
Đời này, chắc ta lạc nhau mãi mãi... Mùa lạnh là khi những cái buồn mãn tính hiện lên trên trán kẻ đôi mươi vài nếp nhăn mờ đến sớm, những sợi tóc bạc màu như một nghịch lí tạo hóa. Tâm hồn trẻ đang bị nhấn chìm sau những dông bão đời người. Tôi là kẻ thất bại thạm hại sau năm tháng cô đơn ấy. Tháng năm đã kịp...