Đối mặt với vô sinh nhưng bạn trai nhất quyết đòi phá thai
Cái ngày đó em không bao giờ quên được. Ước gì quãng thời gian đó có thê quay lại. Em đã không uông viên thuôc đó đê bây giờ em luôn dằn vặt bản thân mình.
Anh quen em là người đâu tiên, còn anh là người thứ 2 em quen sâu đ.âm, trước khi đên bên anh em đã không còn là con gái nữa. Em đã rât ngôc khi đ.ánh mât trong trắng của mình với 1 người không ra gì mặc dù em không phải đứa dê dãi. Nhưng em luôn vì thê, yêu là hy sinh hêt mình. Anh đã châp nhân em, vì thê em luôn tự dặn mình phải yêu anh, yêu thât nhiêu và rôi…
Em và anh quen nhau được 4 năm, thời gian không dài nhưng cũng không ngắn đê em có thê hiêu hêt anh. Nhưng, làm sao có thê hiêu hêt 1 con người, khi ngay cả bản thân em cũng không thê hiêu em muôn gì. Em vì anh, vì anh làm tât cả những điêu anh muôn, chỉ cân anh vui và hạnh phúc nhât. Nhiêu lúc em cảm thây buôn vì lo lắng cho anh quá nhiêu, khiên anh quên mất sự quan trọng của em. Em cân lắm những cử chỉ âu yêm và quan tâm của anh.
Sau những năm tháng yêu nhau, cứ những tưởng em là 1 người hạnh phúc. Với gia đình em, em không được may mắn, anh đên với em chia sẻ cho em buôn vui và luôn bên em những lúc em cân. Em luôn lo sợ, lo sợ là sẽ mât anh, đê anh ra đi khỏi vòng tay em, em sợ lắm.
Em không bình thường như những người con gái khác, em bị bênh đa nang buông trứng. Những người phụ nữ khi mắc phải chứng bênh này thường rât khó có con. Nhưng có lẽ trời thương em, nên em đã có giọt m.áu của 2 đứa. Em vui sướng lắm, muôn thét lên cho mọi người biêt là em hạnh phúc biêt nhường nào và em nghĩ anh cũng sẽ vui sướng như thê.
Video đang HOT
Em đã chứng kiên mây đứa bạn của em phải bỏ đi sinh linh nhỏ bé đó, em đã buôn và tự hứa với lòng mình, em tự tin mình sẽ không làm như thê. Bác sỹ nói với em đây là đứa con trời cho nên hãy cô gắng giữ nó. Thê nhưng khi anh nghe được thông tin này, anh lại không vui. Anh không bắt em phải bỏ đ.ứa b.é đi… nhưng anh muôn nghe quyêt định của em.
Nhìn thái đô của anh, em biêt rât rõ anh không muôn em giữ sinh linh bé nhỏ này. Em buôn lắm, em khóc nhiêu lắm, em phải làm sao nêu bụng cứ lớn môi ngày mà anh không chịu cưới em. Ba em là cán bô, gia đình em cũng gia giáo, không thê nào mà em làm thê được.
Ngày 20/04 là cái ngày em không bao giờ quên. Anh chở em đên bênh viên, trước khi vào cửa, anh đã gọi điên thoại cho mẹ anh, và em rât bât ngờ vì mẹ anh nói cưới quá gâp. Anh đã chở em vào bênh viên và bỏ đi sinh linh bé nhỏ của mình. Ước gì quãng thời gian đó có thê quay lại. Em đã không uông viên thuôc đó đê bây giờ em luôn dằn vặt bản thân mình. Không có đêm nào em được yên giâc, em đã khóc rât nhiêu.
Cứ tưởng mọi chuyên đã kêt thúc, anh và em làm lại từ đâu, thê nhưng sóng gió vân âp đên với em khi em biêt được mẹ anh không thích em, rôi em trai anh và chị gái anh dạy em phải sông thê nào. Em hỏi anh, nêu mẹ anh không thích em thê, anh có nói gì không. Anh trả lời em: “Biêt nói gì bây giờ?” em buôn và muôn vỡ nát. Rôi em trai anh không hiêu chuyên cũng nói này nói nọ với em. Em nói anh và nhân được câu trả lời: “Nó còn nhỏ em trách nó làm gì” và đơn giản chỉ có thê…
Thời gian qua đáng lẽ em không buôn đâu nhưng ba em đang bênh nặng lắm, không biêt sẽ sông chêt ra sao. Em luôn hứa với ba mẹ là năm sau em sẽ cưới. Nhưng, anh vân chưa muôn cưới vì em chưa ôn định. Ba mẹ em nói nêu năm sau mà không cưới sẽ không cho em yêu anh nữa.
Bây giờ em phải làm sao? Liêu có ai châp nhân người con gái như em không? Em có nên tiêp tục hay buông tay… vì em quá yêu anh. Yêu anh hơn cả bản thân mình? Nhưng chuyện của chúng em cứ như thế này sẽ đi đến đâu? Xin mọi người cho em ý kiên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong một lần được ôm lấy chị!
Dù sau này em có yêu hay làm vợ một người khác và người đó có yêu em nhiều như thế nào đi nữa, cũng không thể bằng cảm giác hạnh phúc bên chị!
Có những lúc bất chợt nhớ đến những kỷ niệm đã qua, em nhớ chị nhiều lắm! Em không biết làm sao để quen với những ngày tháng không có chị bên cạnh.
Từ khi chị ra đi, em đau khổ và hụt hẫng vô cùng! Rượu không làm em quên được chị mà còn khiến em nhớ chị da diết... Em biết, trong mắt mọi người, em là một cô bé dễ thương, hiền lành và có rất nhiều chàng trai có ý nhưng em khước từ tất cả vì hạnh phúc của em là khi có chị bên cạnh.
Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau, em biết rất rõ điều đó! Em biết chị muốn sống thực là chính mình nhưng em thì không thể... Em không thể hi sinh tất cả vì chị và chị đã hiểu cho em về điều đó nên chị chọn cách ra đi...
Đôi lúc em cảm thấy hối hận khi đã không giữ được trái tim chị. Giờ đây, chị đã có người yêu mới, còn em lại rất đau đớn và cô đơn... Em không muốn nói ra những lời này để dậy lên những đau buồn vẫn còn lại trong trái tim chị... nhưng em không thể quên được những gì đã có giữa hai chúng ta.
Cuộc sống thật bất công khi để chị xuất hiện và rời xa em như vậy! Và em biết, dù điều đó là tốt cho tương lai của em nhưng mãi mãi em vẫn mất đi một thứ mà em yêu quý nhất, đó là chị.
Dù sau này em có yêu hay làm vợ một người khác, người đó có yêu em nhiều như thế nào đi nữa, cũng không thể bằng cảm giác hạnh phúc bên chị. Sự che chở, yêu thương và chăm lo của chị dành cho em cũng không ai có thể sánh được... Em cũng hiểu rằng, trong thời gian qua em đã không tốt với người mình yêu, luôn đem lại muộn phiền và thường cáu gắt với chị nhưng chị à, chị hãy tha thứ cho những lỗi lầm của em nhé!
Giờ đây, mặc dù trái tim em đau vụn vỡ... nhưng chỉ cần chị vui và sống hạnh phúc như thế, em cũng an tâm và cảm thấy được an ủi nhiều lắm!
Giờ đây, chị đã có người yêu mới, còn em lại rất đau đớn và cô đơn...(Ảnh minh họa)
Hôm nay là tròn một tháng chúng mình không gặp nhau và cũng là sinh nhật chị... em cảm thấy rất nhớ chị! Nhiều lúc, em ước mình có phép thuật tàng hình để bay đến bên cạnh chị, ngắm nhìn chị chứ không phải cứ nhìn ảnh của chị hằng ngày như thế! Em rất muốn biết bây giờ chị sống ra sao? Có vui lắm không? Có khi nào bất chợt chị nhớ tới em không?
Sẽ rất khó để em yêu một người khác. Em có thể yêu cả đàn ông và cả phụ nữ nhưng người mà em yêu lại là một người con gái giống như mình. Chị có biết là khi nỗi buồn không biết chia sẻ cùng ai thì em sẽ bị stress nặng nề lắm không? Em thực sự chán nản và chỉ muốn làm một cái gì đó để thấy mình nhẹ nhõm hơn. Em cũng không thể uống rượu hoài vì em không muốn bị nghiện ngập và chìm đắm trong phiền muộn nữa...
Lúc trước, chỉ cần một tuần không gặp chị là em không chịu nổi. Bây giờ một tin nhắn em cũng không thể... chứ nói gì đến một cuộc điện thoại, phải không chị? Dù chị đã thay đổi thật nhiều nhưng em cũng không trách cứ gì chị đâu... Chị ra đi chọn con đường riêng cho mình thì em cũng không níu kéo và luôn chúc chị hạnh phúc.
Đôi khi, em vẫn cho phép mình nhớ đến chị, nhớ đến kỷ niệm yêu thương ngày còn bên chị. Đến lúc nào đó, thật sự em đã quên chị thì em sẽ bắt đầu một tình yêu mới...
Chỉ mong chị luôn coi em là một người em gái như lần đầu tiên chúng ra gặp mặt.
Chỉ mong chị luôn mỉm cười và nói chuyện thoải mái với em dù biết tim em đang đau nhói.
Chỉ mong một lần được ôm lấy chị như thế cũng đủ cho em vơi đi bớt những buồn phiền trong lòng.
Dù không được như thế, cũng chỉ mong trên hai con đường chúng ta đang đi, hạnh phúc sẽ mỉm cười với chị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Oái oăm con gái "phải lòng" cha đẻ Người ấy đã có vợ và 2 con, nhưng dù đã cố gắng nhiều lần, con bé vẫn không thể quên được người đàn ông ấy. Tôi sinh ra nơi miền biển đầy nắng và gió. T.uổi thơ của tôi cơ cực, 18 t.uổi đã phải đi làm người giúp việc cho một gia đình giàu có ngoài Hà Nội. Vì chăm chỉ...