Đôi khi đặt nhầm tên cho những mối quan hệ
Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Có đôi lần trong đời, ta bắt gặp một người và cứ điên cuồng chạy theo người ấy, giữ người ấy lại bên mình, khóc lóc đau thương vì người ấy, tưởng như là tình yêu duy nhất của đời mình. Nhưng rồi tình cảm ấy lại phai nhạt theo thời gian, lúc ngoảnh đầu nhìn lại, ta nhận ra mình đã nhầm lẫn giữa thói quen và tình yêu. Ta thường mắc phải những sai lầm như thế, đặt nhầm tên cho những mối quan hệ, chỉ bằng cảm xúc nhất thời của mình…
Chúng ta thường tạo cho nhau những thói quen, để rồi đôi khi nhầm tưởng đó là hạnh phúc. Ta lao đầu theo những yêu thương mỏng manh mà cứ ngỡ đó là thứ tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng mình. Chúng ta gọi đó là tình yêu. Chúng ta dốc cạn trái tim mình vào đó, nhưng đến một ngày nhận ra, nếu không có thứ “tình yêu” ta tưởng “sống chết có nó” ấy, ta vẫn vui, vẫn lạc quan, vẫn nhớ thương, dành tình cảm cho những người khác. Nhiều lúc, ta tự làm tổn thương chính mình và người ấy mà thôi.
Video đang HOT
Đôi khi có một người đến với ta, quan tâm những lúc ta yếu đuối nhất, cần che chở nhất, khi ta vừa trải qua một mối tình đầy nước mắt và cảm thấy mất niềm tin vào tình yêu. Người ấy tiếp thêm cho ta hy vọng, nghị lực, người ấy như hiểu hết mọi góc khuất trong tâm hồn ta, rồi ta bỗng nảy sinh tình cảm với người ấy. Đó cũng chẳng phải là tình yêu đâu. Đó chỉ là niềm thương mến. Niềm thương mến đối với người thân thiết, với một người lấp đầy những trống rỗng, lướt qua miền sâu thẳm nhất để chữa lành vết thương lòng, nên ta vô tình ngộ nhận. Đừng đưa những cảm kích, lòng biết ơn để áp đặt vào tình yêu.
Đôi khi ta nhầm tưởng tình cảm giữa một người bạn thân khi họ luôn bên ta lúc ta mệt nhoài với những bộn bề cuộc sống là tình yêu. Hãy xem xét lại. Để đánh đổi một tình bạn lấy một tình yêu thì có thể, nhưng sẽ rất khó để đưa một tình yêu về một tình bạn. Liệu đó là tình yêu hay là những xúc cảm khi gắn bó dài lâu?
Đôi khi ta cô đơn, ta cần người để nói chuyện, ta tìm được kẻ đồng hành. Ta hàn huyên về cuộc sống với người ấy, cười đùa với người ấy. Rồi ta nhầm tưởng đó là tình yêu. Nhưng hai sự cô đơn ở gần nhau, lâu ngày, sẽ hóa thành một cái gì đó giống như yêu… chứ-không-phải-là-yêu!
Vậy nhưng, đôi khi những tổn thương mà ta gánh chịu khiến ta nghi ngờ vào mọi thứ, khi những hụt hẫng và vết cứa của những đổ vỡ đã qua khiến ta mất lòng tin vào tình yêu, ta không còn dám yêu nữa. Khi những cảm xúc len lói trong ta là thật, khi ta mong nhớ người ấy là thật, ta đau quay quắt khi nhìn thấy người ấy đau, ta vui như đứa trẻ khi thấy người cười, nhưng ta luôn tự lắc đầu nhắc nhở mình rằng đó không phải là tình yêu đâu. Ta sợ những vết trầy xước làm ta đau, ta sợ những điều xưa cũ lặp lại, ta từ chối yêu thương đến với mình. Nhận định rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua.
Nhưng ta ơi, phải làm sao khi ta yêu thương một người từ tận đáy lòng mình, quan tâm đến họ từ những điều nhỏ nhặt nhất, ta chỉ mặc định cho những thứ ấy là tình bạn, là tình thân? Ta hãy cứ sống thật lòng mình chứ đừng trốn tránh, tình yêu nào rồi cũng có lúc được nâng niu.
Ta luôn mắc phải những sai lầm như thế, đặt tên nhầm cho những mối quan hệ đi qua trong đời. Điều quan trọng là ta phải luôn đặt trái tim mình tỉnh táo và đợi chờ một thời gian vừa đủ để thấy người ấy có ý nghĩa với ta đến thế nào, đừng lầm tưởng tình bạn, tình thân thiết là tình yêu và ngược lại…
Theo Tiin
Giăng bẫy để lấy chồng giàu
Tôi gặp Tuấn ở công ty do người quen giới thiệu vào làm. Tuấn đẹp trai, đứng đắn và tốt với mọi người. Đặc biệt, anh là diện cán bộ được cơ cấu để làm lãnh đạo của công ty sau này.
Các chị trong cơ quan, trong những ngày rảnh rỗi vẫn cứ mang chuyện của tôi ra để nói. Họ nói rằng tôi "giỏi bẫy", một cái bẫy ngọt ngào để rồi hưởng tiền, hưởng của... Thế nhưng lòng tôi bỏng rát, mỗi lời ấy như muối xát mạnh vào trái tim vốn đã có nhiều lo lắng của tôi.
Anh không phải là người đầu tiên của tôi, trước anh tôi đã yêu một người anh khóa trên, tôi yêu trong trường đại học mà tôi không ngừng ngưỡng mộ. Tôi yêu anh ấy lắm, yêu ngu ngốc và điên cuồng. Tôi dành cho anh cả thời con gái. Thế nhưng tình sinh viên...ra trường tan tác mỗi người một nơi.
Ảnh minh họa
Tôi gặp Tuấn ở công ty do người quen giới thiệu vào làm. Tuấn đẹp trai, đứng đắn và tốt với mọi người. Đặc biệt, anh là diện cán bộ được cơ cấu để làm lãnh đạo của công ty sau này. Nhìn Tuấn, tôi biết anh có thể làm một người chồng tử tế.
Tôi chủ động quan tâm đến anh. Có lẽ vì Tuấn hơi hiền và con nhà giàu nên được quan tâm một chút là xiêu lòng. Tôi và Tuấn yêu nhau một quãng...
Yêu mà Tuấn cũng không đồng ý cưới tôi. Bởi lẽ Tuấn vẫn băn khoăn hay linh cảm điều gì đó về đức hạnh của một đứa con gái như tôi (Tôi thấy anh có một suy nghĩ khá bảo thủ về gái còn trinh). Thế nhưng, vì tôi biết cách nên anh vẫn lao vào tôi... những ngày rảnh rỗi, những đêm rượu say và cả những lúc buồn bực.
Chỉ duy nhất một lần khi anh không chú ý sử dụng biện pháp phòng tránh...đúng dịp đó tôi mang bầu. Lần đầu tiên có bầu, tôi thấy vui mừng khôn tả. Với tính cách của Tuấn, tôi biết Tuấn sẽ không chối từ đứa con này. Thế nhưng, tôi nghĩ mình vẫn phải nói khéo léo với anh để anh chấp nhận: "Em sẽ sinh đứa con này ra mặc cho anh muốn làm gì. Nếu anh bỏ em thì bằng mọi cách em cũng sẽ nuôi con một mình".
Khi nghe tôi báo tin về đứa con, Tuấn bối rối lắm. Anh gãi đầu rồi lại gãi tai. Tôi khi ấy ở thế chủ động, động viên an ủi anh về kế hoạch tương lai, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn, mọi thứ rồi sẽ tốt lên. Được tôi động viên, Tuấn về nhà báo bố mẹ về quê tôi xin cưới. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, dù vội vàng đến mức không có một đám cưới như mơ ước thì tôi cũng không hề trách móc. Bởi trong mắt mọi người, tôi đã lấy được một người chồng tử tế, nhanh gọn và đáng lấy.
Trớ trêu là chúng tôi cưới vì "bác sĩ bảo cưới" nhưng cái thai đã phải bỏ đi sau đó vì tôi bị cúm. Gần 1 năm trở lại đây tôi không có thai lại. Gia đình Tuấn thì sốt sắng, còn Tuấn thì ngày một thờ ơ lạnh nhạt với tôi.
Chúng tôi là vợ chồng son thế nhưng không hề có mặn nồng. Nhiều ngày, buồn tủi, tôi vẫn lang thang khắp nơi với nỗi buồn và lo lắng của mình. Sao phận tôi trớ trêu vậy? Tôi có sai không khi buộc Tuấn vào cuộc đời mình? Phải chăng vì tôi tham vọng nên tôi đã không có được hạnh phúc?
Theo VNN
Cái giá của gái trẻ ham lấy Việt kiều Từ một cô gái trầm tính, hiền lành giờ em đã là một người ngang ngạnh và sống bất cần đời. Em có thể đi bất cứ đâu, với bất cứ ai miễn sao người đó có thể cung cấp đầy đủ vật chất cho em. Em được sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, ba mẹ li hôn từ khi...