Đời điệp viên ba đào của một hoa hậu Ba Lan
Người phụ nữ trẻ xinh đẹp nhìn xung quanh một cách bình thản khi đám lính lăm lăm tay súng lục soát từ khoang này sang khoang khác. Con tàu lắc lư trên vùng đất Ba Lan đang nằm dưới sự đàn áp của Đức quốc xã.
Thái độ bình thản của cô khiến ai nhìn thấy cũng khó nghĩ rằng hành lý cô mang theo chứa tài liệu nhạy cảm. Rất nhiều tờ rơi tuyên truyền được in ở Anh rồi mang sang Ba Lan để kêu gọi người dân đẩy mạnh tinh thần đấu tranh chống kẻ thù. Vì thế, nếu bị bắt, người phụ nữ xinh đẹp cầm chắc án hành hình.
Christine Granville đã khiến biết bao người đàn ông say mê, được Thủ tướng Anh Winston Churchill coi là điệp viên yêu thích nhất. Cuộc đời của nữ điệp viên xinh đẹp người Ba Lan huyền thoại này từng được tái hiện trong bộ truyện trinh thám Điệp viên 007.
Trong tình huống đó, những người khác có thể hoảng sợ, nhưng không phải Christine Granville, cựu nữ hoàng sắc đẹp của Ba Lan, nữ điệp của Anh đầu tiên được cử ra vùng chiến trước khi Cục Đặc vụ Anh bắt đầu tuyển phụ nữ.
Cô gái luôn mang theo con dao dài 18cm trong chiếc bao da buộc vào đùi. Cô thích dùng lựu đạn cầm tay, vì “với một quả lựu đạn, bạn có thể chống lại 5, thậm chí 10 người cùng lúc”, Christine giải thích.
Nhưng vũ khí lợi hại nhất của Christine không phải là dao hay lựu đạn, mà là khả năng quyến rũ đàn ông. Một người yêu mến từng ví ánh mắt của cô như “đèn pha, có thể làm mù mắt bất kỳ ai bằng chùm sáng quá mạnh”. Cô cũng thường sử dụng lợi thế này vào việc có ích.
Khó từ chối mỹ nhân
Cười một cách tình tứ với viên sĩ quan mật vụ mặc đồng phục của Đức quốc xã đang ngồi đối diện, Christine chỉ vào hành lý có vấn đề của mình và “thú nhận” trong đó chứa đầy chè mua ở chợ đen mà cô đang mang sang biếu người mẹ bị ốm của mình ở thủ đô Wasaw, Ba Lan.
Cô nói, nếu đội lính phát hiện ra, cô sẽ vô cùng rắc rối, nên nhờ viên sĩ quan đặt túi hành lý của cô vào trong túi hành lý của anh ta cho đến khi hết nguy hiểm.
Giống như bao người đàn ông trước và sau đó, viên sĩ quan không thể cưỡng lại lời đề nghị của Christine. Họ tách nhau ra rồi sau đó gặp lại ở sân ga Warsaw, hành lý đựng “trà” được trả lại cho người phu nữ một cách êm đẹp.
Vũ khí lợi hại nhất của Christine là sự quyến rũ chết người
Tên thật của cô là Krystyna Skarbek, sinh năm 1908 tại Ba Lan. Con gái của một quý tộc Công giáo La Mã và người mẹ Do Thái, cô bị đuổi khỏi trường tu viện năm 14 tuổi vì tội châm lửa đốt áo của mục sư khi ông đang giảng đạo trước đám đông.
Video đang HOT
Thời trẻ, Granville chủ yếu ở khu resort trượt tuyết tại Zakopane. Năm 1931, Krystyna khi ấy 23 tuổi giành vương miện “Hoa hậu trượt tuyết” trong cuộc thi nhan sắc khu vực. Nhưng cô chỉ thích trượt tuyết sang nước láng giềng Czechoslovakia và qua mắt lực lượng tuần tra biên giới để mua lậu thuốc lá về Zakopane bán.
Trước khi Đức xâm lược Ba Lan vào ngày 1/9/1939, Krystyna đã kết hôn với Jerzy Gizycki, nhà ngoại giao giàu có hơn cô 20 tuổi đang là lãnh sự tại Đông Phi.
Trước sự xâm lược của Đức, họ rời châu Phi về London. Từ đây, Jery tiếp tục sang Pháp, nơi chính phủ Ba Lan tha phương lánh nạn. Với máu phiêu lưu trong người, Christine tiếp cận Cục mật vụ Anh bằng kế hoạch khác thường.
Táo bạo, đa tình
Cô đề xuất việc sẽ đi du lịch tới Hungary (thời ấy vẫn giữ quan điểm trung lập) rồi từ đó trượt tuyết sang Ba Lan. Cô mang theo nhiều tài liệu tuyên truyền, mà sau đó cô đã nhờ viên sĩ quan Gestapo cùng đi trên tàu qua mắt đội tuần tra như đã nói ở trên. Trên đường đi, Krystyna còn thu thập thông tin tình báo về quá trình đấu tranh phản kháng của người Ba Lan để cung cấp cho London.
Khi Kristine đến Ba Lan vào tháng 2/1940, nơi ấy không chỉ có chiến tranh mà đang trải qua mùa đông tồi tệ nhất vì nhiệt độ xuống tới -30 độ C. Những con chim tội nghiệp chết cóng trên cành cây, những giọt máu đỏ thẫm trên tuyết đánh dấu đường đi của bầy sói đói ăn giằng xé con mồi.
Những điều này không khiến Christine nản chí. Cô không chỉ mang tài liệu tuyên truyền sang Ba Lan trót lọt, mà còn có thời gian hẹn hò với Bá tước Wladimir Ledochowski, thành viên của lực lượng kháng chiến Ba Lan.
Tình cảm của họ nảy sinh trong nguy hiểm. Sau này, cô thường nhớ lại những ngón tay của Wladimir vẽ một cách vô thức những thông điệp mã hóa lên cơ thể cô trong khi anh đang ngủ.
Người phụ nữ gan dạ nhưng cũng rất đa tình sau đó lại bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc hơn ở Hungary với Andrzej Kowerski, cựu trung úy quân đội Ba Lan.
Andrzej mất một chân trong vụ tai nạn đi săn, điều đó không cản trở anh trở thành thành viên tích cực của lực lượng cách mạng. Anh vận chuyển các tài liệu tình báo bằng cách giấu trong chân giả.
Hai người qua lại biên giới Ba lan nhiều lần để phân phát tài liệu chống Đức quốc xã, cùng với tiền và thuốc nổ để trợ giúp rất nhiều quan chức, phi công Ba Lan bỏ trốn.
Những cuộc phiêu lưu của họ giống như truyền thuyết. Có lần, Christine leo lên đỉnh dãy núi chia cắt Ba Lan và Czechoslovakia thì bị một phi công Đức quốc xã phát hiện và nã đạn. Christine giấu mình sau một tảng đá lớn nên thoát được.
Một lần khác, Christine cũng thoát hiểm một cách đứng tim khi bị lính canh nghi ngờ. Cô ứng phó kịp thời bằng cách nói dối mình đang đi picnic, thậm chí còn nhờ bọn chúng giúp đẩy hộ xe đang bị chết máy.
Bán thân cứu mẹ
Trong thời gian này, động lực giúp cô dũng cảm hoạt động trong lòng địch chính là lòng căm thù quân quốc xã. Lòng căm thù đó càng tăng lên khi mẹ cô bị bắt ở Warsaw vì là người Do Thái.
Christine tìm gặp một viên quan Đức quốc xã để nhờ cứu mẹ cô với giá 300 USD (tương đương gần 100 triệu đồng ngày nay), và phục vụ hắn một đêm. Nhưng sau khi phục vụ và đưa tiền cho hắn ta xong, Christine mới biết mẹ cô đã được chuyển tới trại tập trung Auschwitz rồi qua đời ở đó.
Vì thế, Christine quyết tâm hơn bao giờ hết để cống hiến cho cuộc cách mạng lật đổ đế chế Hitler. Nhưng vào tháng 1/1941, cô và Andrzej bị cảnh sát Hungary bắt với tư cách đại diện cho Đức quốc xã.
Trong lúc thẩm vấn, cô cắn thật mạnh vào lưỡi cho chảy máu, rồi ho rất nhiều để giả vờ bị ho ra máu.
Nghĩ rằng cô bị bệnh lao, những kẻ thẩm tra đã thả cả cô và Andrzej vì cho rằng anh này đã bị lây. Sau đó, cô không tiếp tục hoạt động ở Budapest nữa. Với sự giúp đỡ của công sứ Anh, hai người được làm giấy tờ giả với tên Andrew Kennedy và Christine Granville.
Tháng 7/1944, Christine nhảy dù xuống miền đông nam nước Pháp. Với cách ăn mặc và kiểu tóc giống người Pháp, Christine đóng vai trò chuyển tin giữa hai tổ chức cách mạng ở đó.
Cũng như thường lệ, cô dường như đã miễn nhiễm với nỗi sợ hãi. Một ngày, cô bị lính biên giới của Đức quốc xã chặn lại khi đang cầm tấm bản đồ nước Anh in trên lụa. Không thể chạy hay giấu tấm bản đồ trên tay, cô bình thản xé toạc tấm bản đồ làm dây buộc tóc, đưa tay chào toán lính và thuyết phục chúng rằng cô là dân địa phương, và đang đi mua vài thứ lặt vặt.
Một buổi tối, cô bị lính biên giới bắt gặp khi đang đi cùng một số người Pháp kháng chiến. Thấy bị phát hiện, Christine và các đồng đội trốn vào bụi rậm gần đó, nhưng lại bị con chó Alsatian hung dữ đánh hơi thấy. Loài chó này chuyên được huấn luyện để cắn và cấu xé cổ. Christine nhẹ nhàng ôm lấy cổ con chó để dỗ dành, kết quả là con vật đã ngoan ngoãn nằm xuống cạnh cô mà không thèm quay về với chủ.
Chẳng ai biết chính xác, Christine Granville có tổng cộng bao nhiêu người tình mặc dù kết hôn 2 lần. Có tài liệu nói rằng, Ian Flemming, nhân viên tình báo Anh, tác giả của những cuốn tiểu thuyết với nhân vật chính James Bond trong loạt phim hành động điệp viên 007 từng là người tình của Christine. Ian Flemming và Christine thường xuyên gặp nhau ở khách sạn Granville trong thành phố Dover, Mỹ.
Mối tình giữa hai người sâu sắc tới mức, Ian Flemming đã viết thư định chia tay người vợ sắp cưới. Tình cảm với Christine sâu đậm tới mức, Ian Flemming đã lấy hình mẫu của Hoa hậu Ba Lan để đưa vào nhân vật Bond Girl trong cuốn tiểu thuyết trinh thám 007 đầu tiên của mình.
Do chiến tranh, Christine mất hết gia sản ở Ba Lan, nên cô phải kiếm sống bằng nhiều nghề khác nhau, kể cả phục vụ trên tàu viễn dương. Năm 37 tuổi (1952), cô tái ngộ với George Murdoni, người tình cũ. Tuy George Murdoni vẫn yêu say đắm, nhưng Christine từ chối quay lại.
Vốn là người hay đố kỵ, ghen ghét và cuồng loạn nên ngày 15/6/1952, George Murdoni đã dùng dao đâm chết Christine tại nhà riêng của cô ở London. Vụ án này từng gây chấn động dư luận Anh thời bấy giờ. Còn hung thủ giết người đã phải nhận bản án tử hình.
Theo 24h
Tranh cãi xung quanh bức tượng Adolf Hitler quỳ gối
Bức tượng Adolph Hitler quỳ gối cầu nguyện trong sân của khu Warsaw Ghetto (khu sống tập trung của người Do Thái trước đây), nơi từng có hàng trăm ngàn người Do Thái bị Đức Quốc xã cưỡng bức phải sống trong những điều kiện vô nhân đạo trong suốt Thế chiến II đã làm không ít người bất đồng, tức giận bởi họ cho rằng việc đặt bức tượng Hitler ở đây là một sự xúc phạm.
Trung tâm Simon Wiesenthal, một tổ chức bảo vệ người Do Thái, đã mô tả quyết định để bức tượng ngay tại nơi ở tập trung của người Do Thái trước đây là một "sự kích động ngu xuẩn, làm tổn thương ký ức về những nạn nhân người Do Thái của Đức Quốc xã", tạp chí The Guardian viết.
Trước Thế Chiến II, Warsaw là nơi có cộng đồng người Do Thái lớn nhất ở Ba Lan và châu Âu, nhiều thứ hai trên toàn thế giới sau New York. Trong Thế Chiến II, có khoảng 300.000 người Do Thái trong khu sinh sống tập trung này đã chết, phần lớn vì đói và bệnh tật và sau khi bị gửi đến những trại tập trung, nơi họ sau đó sẽ bị giết chết.
Bức tượng Hitler quỳ gối cầu nguyện có thể nhìn thấy qua một khe hở trên cánh cổng gỗ
Theo AP, những người tổ chức lý luận rằng bức tượng trên nhằm mục đích kích thích suy nghĩ của người tham quan. Trong catalogue trưng bày có ghi rằng nghệ thuật "có thể buộc chúng ta phải đối mặt với sự xấu xa của thế giới".
Bức tượng được nghệ sĩ người Ý Maurizio Cattelan làm vào năm 2001, có tên "HIM", đã thu hút được sự chú ý của hàng ngàn người xem kể từ lúc nó được dựng lên ở Warsaw vào tháng trước.
Phần thân bức tượng là của một nam sinh đang quỳ gối cầu nguyện còn phần đầu được làm giống đầu của Hitler. Trước khi được dựng ở Ba Lan, bức tượng này đã được giới thiệu ở nhiều triển lãm, vị trí thường là ở cuối hành lang và phần lưng quay về phía người xem. Chỉ khi nào đến gần người xem mới thấy khuôn mặt của Hitler. Thời báo New York đã miêu tả bức tượng này sau khi nhận xét một cuộc triển lãm tại Bảo tàng Guggenheim năm 2011 là "Hitler như một cậu học sinh đang quỳ gối cầu xin sự tha thứ".
Qua cánh cổng gỗ là hình hài một nam sinh đang quay lưng
quỳ gối cầu nguyện nhưng là khuôn mặt của Hitler khi nhìn từ phía trước
Cattelan đã tạo được hiệu quả tương tự ở khu Warsaw Ghetto, nơi bức tượng có thể nhìn thấy qua một lỗ trên chiếc cổng bằng gỗ. Cattelan làm việc và sinh sống tại New York được đánh giá là nghệ sĩ châm biếm nổi tiếng khi tạo ra một vụ tranh cãi khác không kém phần gay gắt tại Warsaw khi tạo ra tác phẩm hình nộm Giáo hoàng John Paul II đang bị một thiên thạch đè nát. Tác phẩm có tên "La Nona Ora" hay "Giờ thứ Chín" cũng được đem đi triển lãm tại Ba Lan, một quốc gia có rất đông tín đồ Thiên Chúa sinh sống.
Zofia Jablonska, 30 tuổi, chia sẻ với AP rằng cô thấy nơi dễ nhìn thấy bức tượng nhất là ở "chính nơi mà hắn sẽ giết người".
Michael Schudrich, giáo trưởng Hồi giáo tại Ba Lan, đã được báo cáo về vụ việc trên nhưng ông tin rằng nó có giá trị giáo dục rất cao. Ông nói "Thay vì thể hiện sự ủng hộ Hitler, bức tượng thể hiện ý nghĩa khác đó là thậm chí ma quỷ còn ẩn nấp trong hình hài một học sinh đáng yêu đang cầu nguyện".
Theo ANTD
Sự thực gây sốc về nhà thổ thời chiến của quân Đức Quân Đức lập ra những nhà thổ vừa nhằm duy trì nhuệ khí chiến đấu của binh lính, vừa để ngăn chặn sự lây lan của các bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục. Ảnh minh hoạ. Một bài viết đăng trên tờ Pravda của Nga tiết lộ, vốn nổi tiếng với chế độ cung ứng hậu cần chặt chẽ và theo trình...