Dốc toàn bộ tài sản trả thù người yêu, nhưng kết cục bất hạnh
Tôi như chết trân khi đối mặt với người yêu cũ, còn anh ta cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, kèm theo đó là một cái cười mỉa mai đầy cay nghiệt.
Tôi và anh làm cùng công ty, tuy rằng là người ở cùng quê nhưng trước đó chưa hề quen biết nhau. Anh nổi tiếng là người hào hoa, phong độ lại có tương lai rộng mở nên không ít đồng nghiệp và cả các nữ đối tác săn đón.
Tôi rất có cảm tình với anh nhưng tôi biết vị trí của mình ở đâu. Từ khi tôi vào công ty, thậm chí còn chưa có một đồng nghiệp nam nào tán tỉnh chứ nói gì đến “bạch mã hoàng tử” như anh sẽ thích tôi. Mọi người đều khen tôi tháo vát, ngoan, đảm đang nhưng có lẽ làn da ngăm đen, hàm răng hô, mũi to khiến khuôn mặt tôi không có một điểm nào khiến người đối diện có thể yêu thích.
Gần 1 năm làm cùng nhau, anh bỗng dưng tỏ ra quan tâm tôi một cách bất ngờ, anh nhắn tin rủ tôi đi chơi, đi uống nước, quan tâm, động viên tới công việc của tôi. Khỏi phải nói tôi sung sướng cỡ nào. Có lẽ chính vì vậy mà chỉ sau 2 tháng qua lại, tôi đã đồng ý làm người yêu anh.
Tôi hãnh diện khi nói với mọi người rằng chúng tôi yêu nhau, tôi đã mơ về một viễn cảnh tươi sáng với chàng đồng nghiệp điển trai. Tôi cứ say mê trong đó, để cuối cùng phát hiện ra mình chỉ là trò các cược của anh với đồng nghiệp trong công ty. Anh cá với họ chỉ nửa tháng là anh sẽ tán đổ tôi và rồi chỉ cần vung tay tôi liền trở thành nô lệ của anh.
Dù rằng tôi xấu xí, nhưng tôi vẫn thừa tiêu chuẩn để trở thành người vợ hiền, dâu thảo. (Ảnh minh họa)
Tôi thẳng tay cho anh một cái tát, anh nhìn tôi cười đầy thách thức: “Em đã bao giờ soi gương chưa, dung mạo như em mà đòi yêu tôi? Có nằm mộng thì cũng phải mơ thấy người cùng thế giới chứ”.
Khỏi phải nói tôi đau đớn nhường nào, dù rằng tôi xấu xí, nhưng tôi vẫn thừa tiêu chuẩn để trở thành người vợ hiền, dâu thảo. Vượt qua nỗi đau đó, tôi đã đưa ra quyết định sẽ trả thù người yêu cũ và cả đám đồng nghiệp đã dám chê bai tôi, tôi sẽ thay đổi cuộc đời.
Tôi nói dối bố mẹ là cần một khoản tiền để đầu tư làm ăn với bạn, vay của bố mẹ một khoản tiền kha khá cùng với số tiền tôi dành dụm được từ hồi đi làm tới giờ. Cầm gần 200 triệu trong tay, tôi quyết tâm sẽ thay đổi diện mạo của mình để trả thù anh ta. Tôi không cho phép anh ta được cười nhạo trên nỗi đau của tôi.
Nhưng có lẽ trần đời này không một cô gái nào bất hạnh như tôi, cuộc phẫu thuật của tôi bị thất bại. Nơi tôi gửi gắm niềm tin hoá ra là một cơ sở kinh doanh lậu và hiện họ đang bị điều tra nên tôi không thể đòi lại được tiền hay bắt họ bồi thường.
Video đang HOT
Liên tiếp những đau đớn dội xuống đầu tôi, thân thể đau đớn do biến chứng, mặt mũi sưng vù, trước đã xấu xí giờ nhìn tôi càng thảm hại hơn. Tôi xin nghỉ việc ở công ty và về quê, hạn chế tiếp xúc với người lạ.
Đi khám, bác sĩ nói phải mất vài tháng cơ thể tôi mới trở lại bình thường được. Bố mẹ vì quá xót con nên mặc dù rất giận vẫn không buông lời trách mắng. Chỉ động viên tôi hãy cố gắng bình phục rồi sẽ có người đàn ông tốt và phù hợp với tôi.
Nhưng trò đùa của số phận không dừng lại ở đó. Tuần trước, vào đám cưới của chị con nhà bác ruột, lúc này mặt tôi đã đỡ dị dạng hơn đồng thời là chị em chơi với nhau từ nhỏ nên tôi không thể không tới, tôi bất đắc dĩ phải chọn bừa một chiếc váy và đi đám cưới.
Việc tham dự đám cưới là điều mà tôi hối hận nhất trong cuộc đời này. Tôi đã xin nghỉ việc để tránh gã sở khanh đó, nhưng trớ trêu sao, anh ta lại là bạn của anh rể tôi, anh ta có mặt trong đoàn nhà trai sang rước dâu.
Từ hôm đó tới giờ tôi giam mình trong phòng, đau đớn, khóc lóc và chỉ nghĩ tới ý định tự tử. (Ảnh minh họa)
Tôi như chết trân khi đối mặt với anh ta, còn anh ta cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy bộ dạng của tôi, kèm theo đó là một cái cười mỉa mai đầy cay nghiệt. Anh ta chủ động ra ngồi gần tôi nói chuyện, giọng anh vẫn trầm ấm như thế, nhưng từng câu nói của anh như cứa vào tim gan tôi.
Anh nói tôi trước em đã xấu, giờ còn xấu hơn, em phải biết lượng sức mình chứ, hay trở nên méo mó như thế này mới là chuẩn đẹp của em? Tôi vừa hận, vừa tức, nước mắt cứ tự chảy không thể kìm chế được. Tôi bỏ về trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh oái oăm như vậy, yêu phải một tên đểu giả, khốn nạn những tưởng sẽ trả thù và chiến thắng anh ta trong sự sung sướng thì tôi lại rơi vào một bi kịch kinh khủng hơn.
Từ hôm đó tới giờ tôi giam mình trong phòng, đau đớn, khóc lóc và chỉ nghĩ tới ý định tự tử. Nhưng tôi thấy như vậy là quá bất hiếu với bố mẹ và bỏ qua cho người yêu cũ như vậy thì quá dễ dàng, người lẽ ra phải bị trừng trị là anh ta chứ không phải tôi. Tôi phải làm gì bây giờ mọi người ơi, xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi muốn trả thù anh ta, rất muốn cho anh ta phải khóc mà xin lỗi tôi như tôi đang khóc lúc này.
Theo PNVN
Chồng để lại toàn bộ tài sản đi theo gái
Khuôn mặt chị tái dần khi anh dang rộng vòng tay đón một người phụ nữ quần áo lem luốc, dính đầy vôi vữa vào lòng chẳng chút do dự. Cô ta, nhìn qua chị đã biết là làm nghề phụ hồ.
Chị sốc đến mức bước sụt xuống chiếc hố nhỏ trước mặt. (Ảnh minh họa)
Lấy vợ làm giám đốc, ai cũng nghĩ anh đã được nở mày nở mặt. Cuộc sống tràn ngập vinh hoa phú quý. Nhưng các cụ đã nói rồi, nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Có sống trong hoàn cảnh của anh thì mới biết được có vợ giám đốc, sướng hay không?
Đúng là trước khi yêu, anh tự hào về chị lắm. Bất cứ điều gì khi nhắc về chị đều có thể khiến anh mỉm cười hạnh phúc. Khi yêu, chị cũng đã khá bận rộn, thời gian anh chị ở bên nhau gần như chẳng có mấy. Nhưng khi đó, anh cũng không hiểu tại sao sức chịu đựng của anh lại bền bỉ như vậy. Hơn nữa, chị cũng đã hứa với anh:
- Anh yên tâm, em chỉ cố thời gian này thôi, chứ sau này kết hôn rồi thì anh với con mới là nhất. Em sẽ xin chuyển chức vụ, giảm bớt công việc để có thời gian chăm sóc gia đình hơn.
Anh đã tin vào những gì chị nói, tin vào tương lai anh chị sẽ rất hạnh phúc. Nhưng...
Sau khi kết hôn, chính xác là kết hôn được 1 tháng, anh vẫn chưa được ăn bữa cơm nào chị nấu. Tuần trăng mật của cả hai vợ chồng cũng phải hoãn lại chỉ vì chị quá bận công việc. Anh có nhớ công ty đã phân công người thay chị, nhưng chị nói:
- Giao việc cho người khác, em không yên tâm. Sai một ly là đi cả ngàn dặm ngay. Cái công mình đi khắc phục còn khổ hơn.
Biết tin anh phản bội mình, chị như muốn phát điên. (Ảnh minh họa)
Anh thở dài, nhìn vali hành lý anh hì hục xếp sẵn, giờ lại bỏ hết đồ ra vì chị không đi được. Chị là thế, luôn cầu toàn trong công việc, ôm công việc vào người vì sợ người ta làm trái ý chị. Vậy còn anh, sự tồn tại của anh trong cuộc hôn nhân này là gì?
Là đàn ông, anh chẳng ngại mấy việc bếp núc, dọn dẹp, nhưng anh thực sự muốn được ăn những món ăn mà chị nấu, mặc những bộ đồ mà chị ủi phẳng. Chị bây giờ ngày nào cũng trở về nhà trong tình trạng say mèm, lý do của chị thì luôn có lý: Chị tiếp khách. Chuyện vợ chồng của anh chị một tháng đâu cũng chỉ được một ngày. Anh nói không ngoa chứ có hôm vợ chồng đang ân ái, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, chị lao ngay ra cầm lên. Đọc tin nhắn xong, chị bỏ luôn anh nằm đó chỏng chơ để ôm lấy cái máy tính giải quyết công việc. Anh chán, thực sự chán cuộc sống này.
Công việc của anh, không phải kém đến mức không kiếm được tiền nuôi chị. Vậy mà chị, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Anh dường như chẳng hề tồn tại trong tâm trí chị. Anh đã chán, và anh ngoại tình.
Biết tin anh phản bội mình, chị như muốn phát điên. Chị lao vào cấu xé anh, đề nghị anh cho chị câu trả lời rõ ràng nhất. Câu nói của anh, khiến chị chết đứng:
- Anh cần một người vợ biết chăm sóc mình.
Anh để lại toàn bộ tài sản cho chị, ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Chị uất hận lắm. Chị nghĩ anh đúng là đồ có mới nới cũ. Chị không biết ả nhân tình của anh có cái tài cán gì mà có thể cướp được anh của chị. Ả tài giỏi hơn chị ư? Ả xinh đẹp, quyến rũ, sang trọng hơn chị ư? Chị quyết bám theo anh để giải tỏa nỗi uất ức trong lòng. Anh đến công trường xây dựng khiến chị ngỡ ngàng lắm. Anh tới đây làm gì chứ? Chị tưởng anh đi theo ả nhân tình của anh cơ mà. Để rồi...
Chị sốc đến mức bước sụt xuống chiếc hố nhỏ trước mặt. Khuôn mặt chị tái dần khi anh dang rộng vòng tay đón một người phụ nữ quần áo lem luốc, dính đầy vôi vữa vào lòng chẳng chút do dự. Cô ta, nhìn qua chị đã biết là làm nghề phụ hồ. Chị định lao vào mỉa mai anh nhưng nhìn anh cười hạnh phúc, nhìn người phụ nữ đó chỉnh lại quần áo cho anh, còn lấy ra trong túi món bánh mà anh thích. Chị giật mình...
Đúng, chị biết đó là món bánh anh thích nhưng từ khi kết hôn đến giờ, chị đã bao giờ mua nó cho anh đâu. Và chiếc áo anh đang mặc trên người, chị cũng nhớ không phải chị mua cho anh. Nhìn hai người lau mồ hôi cho nhau, nhìn nhau cười hạnh phúc, chị biết, chị làm giám đốc thật đấy nhưng chị đã thua, thua nặng nề một người phụ nữ chỉ làm nghề phụ hồ. Bởi thứ chị thiếu chính là bàn tay chăm sóc gia đình.
Chị đã đam mê công việc quá, chẳng nhớ rằng mình có một người chồng, một gia đình cần được chăm sóc, yêu thương. Nhưng bây giờ nhận ra, đã quá muộn rồi vì anh đã tìm được người phụ nữ anh cần thực sự. Phụ nữ, gia đình là quan trọng nhất. Chị mỉm cười cay đắng, quay người bước đi, chị sai rồi và cơ hội làm lại, chị sợ không còn nữa?
Theo blogtamsu
Tâm sự thắt lòng của một gái bán dâm trượt đời mình sau lần trao thân cho gã sở khanh một lần tình cờ, một cô gái bán dâm đã lắng lòng tâm sự với tôi về "công việc" của mình, cả những ê chề tủi nhục ảnh hưởng không ít tới tâm thần, khiến cô có lúc ngẩn ngơ không nhớ nổi tên tuổi, quê quán và cả những ước mơ rất đỗi bình dị của mình. Vết trượt Trong vô vàn...