‘Độc thân’ thì đã sao
Bạn gọi điện, chúc mừng năm mới qua loa rồi quay sang hỏi: “Thế đằng ấy đã kiếm được anh chàng nào để Tết này du xuân chưa?” – Á, vẫn độc thân á, coi chừng ê sắc ế đó bạn của tôi… Nó tắt máy và mỉm cười – độc thân thì đã sao. Nhỉ!
Cánh Đồng Hoa
22 t.uổi, nó một mình đi đi về về trên những con đường, một mình sống, một mình vui tươi đón nhận những hạnh phúc nhỏ nhặt trong cuộc đời và cả những khó khăn. Đôi khi, bắt gặp đâu đó đôi tình nhân trao nhau những cái nắm tay nhẹ nhàng và những nụ hôn tình cảm, nhưng lạ thay, nó thấy đời thêm tươi chứ chẳng bao giờ thấy tủi thân hay buồn phiền. Bởi vì cuộc sống của một cô gái độc thân cũng thú vị và hạnh phúc lắm lắm.
Là một cô gái độc thân, nó nghĩ mình là người giàu có về thời gian và cả… trí tưởng tượng. Này nhé, ngoài thời gian phải đến lớp hay đi làm thêm, thời gian còn lại nó dành cho gia đình, bạn bè và bản thân với bao nhiêu điều thú vị đang chờ trước mắt.
Mỗi ngày, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy là bật một bài nhạc yêu thích để nghe trong khi dọn dẹp căn phòng cho thật sạch sẽ, tươm tất. Điều này giúp nó khởi đầu một ngày mới trong trạng thái sảng khoái và đầy năng lượng. Vào những lúc rảnh rỗi sau giờ học hay đi làm, nó vi vu đến những hiệu sách. Vào đây khối điều hay nha, được đọc sách miễn phí, được nghe nhạc miễn phí… và quen được một số bạn cùng sở thích nữa. Thỉnh thoảng, nghía được quyển sách nào hay và vừa túi t.iền thì… rinh về nhà bổ sung vào bộ sưu tập. Mà đọc sách thì có bao giờ là thừa đâu nhỉ!
Đọc sách giúp nó mở rộng kiến thức, tâm hồn, thấy lạc quan, yêu đời, yêu người hơn. Chưa kể, đọc sách giúp nó trau chuốt được cách giao tiếp của bản thân qua những con chữ cũng như cuộc sống hàng ngày. Mà theo nó thấy thì, những cô nàng có người yêu sẽ ít có thời gian để đi đọc sách hơn, nhở! Còn vào những ngày cuối tuần hay ngày lễ, thay vì đi chơi với người yêu, nó tranh thủ tụ tập với đám bạn bè để… tổ chức nấu ăn. Vụ này thì thú vị khỏi bàn luôn vì vừa được gặp gỡ bạn bè hỏi thăm tình hình cuộc sống của nhau, vừa được biết thêm các món ăn mới lại vừa… được ăn.
Là một cô gái độc thân, nó có nhiều thời gian để ở cạnh bố mẹ, anh chị em, trò chuyện và tâm sự với họ cũng là cách giúp nó gần gũi và thắt chặt tình cảm với gia đình hơn.
Là một cô gái độc thân, nó có nhiều thời gian để tự chăm sóc sức khoẻ cũng như làm đẹp. Người ta vẫn thường bảo, muốn yêu thương người khác thì trước tiên phải biết yêu thương bản thân mình, làm đẹp cũng là cách để yêu thương chính mình vậy.
Video đang HOT
Là một cô gái độc thân, nó tha hồ đi tung tảy với đám bạn gái hay những người con trai. Không phải vì nó lẳng lơ hay g.iết thời gian mà theo nó việc đó đơn giản cũng là một cách để mở rộng mối quan hệ, biết đâu nó sẽ gặp được những người bạn tốt hoặc một chàng trai tốt trong tương lai.
Là một cô gái độc thân, có đôi khi thời gian của chính mình nó dành để viết những email hỏi thăm bạn bè, làm những tấm thiệp đầy màu sắc hay tập tành đan lát. Biết đâu, sau này nó còn đan tặng khăn và áo len cho ai đó thì sao.
Là một cô gái độc thân, nó thấy mình yêu đời và hạnh phúc với những yêu thương dù rất nhỏ trong cuộc sống. Đâu phải có bờ vai vững chắc bên mình để quan tâm và chia sẻ mới là hạnh phúc. Hạnh phúc với nó, đôi khi đơn giản rằng là cùng cô bạn thân vi vu dạo khắp ngõ ngách phố phường để cùng ăn một món gì đó. Hạnh phúc đôi khi chỉ là nhận được một cái tin nhắn hỏi thăm từ một người bạn quen qua mạng ở rất xa. Hay hạnh phúc có khi chỉ đơn giản rằng nó biết cho đi một sự giúp đỡ, một món quà nho nhỏ, một lời quan tâm… hay thậm chí chỉ một nụ cười khi vô tình lướt qua nhau.
Là một cô gái độc thân, nó không than thở vì chỉ có một mình trong khi bạn bè đứa nào cũng có lứa, có đôi. Tình yêu là một điều thiêng liêng, tạo hoá sinh ra mỗi chúng ta không phải chỉ có một mình mà luôn có ai đó để bên ta. Vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Khoảng thời gian mà ta một mình đó cũng chính là khoảng thời gian để bản thân mỗi người tự trau dồi thêm kiến thức, tự làm đẹp thêm tâm hồn và lối sống để sau này gặp được người xứng đáng với những yêu thương.
Nó nghĩ rằng, mỗi cuộc sống đều có những thú vị khác nhau, điều quan trọng là bản thân mình biết tận dụng và biến những khoảng thời gian ấy vào những điều có ích và ý nghĩa. Một mình, chẳng có gì là buồn hay đáng sợ cả. Sẽ đáng buồn hơn với những ai vội vàng, hấp tấp tự gán ghép bản thân mình với ai đó mà chưa tìm hiểu kỹ để đến khi chia tay thì lại tự trách móc, đau buồn và tiếc nuối. Nó từng yêu và được yêu, cũng như ai, nó hiểu rõ cảm giác khó chịu và đau đớn khi tình yêu tan vỡ. Nó tin rằng, không ai yêu mà không mong có một tình yêu đẹp với những trái ngọt.
Không phải nó đang tự an ủi chính bản thân mình đâu nhé! Bởi mọi điều, mọi thứ nó đang làm, trải qua và cố gắng cũng là một trong những cách giúp nó trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn… Mà suy cho cùng, nó làm những điều đó cũng chỉ vì muốn dành điều tốt nhất có thể cho người đàn ông sau này sẽ là người yêu, là chồng của nó, là cha của những đứa con mà nó sinh ra.
Nó cũng không nghĩ rằng, con gái chỉ được thời thanh xuân, không yêu thì uổng. Tình yêu mà, có bao giờ là muộn cho một tình yêu. Nó tin rằng, chỉ cần có niềm tin và một trái tim đủ ngọt ngào thì nó và ai đó cũng sẽ hạnh phúc khi gặp được đúng người mà tạo hoá đã ban cho. Lẽ tất nhiên, đến khi ấy thì nó sẽ dành trọn trái tim mình để yêu và sống xứng đáng với tình yêu.
Còn bây giờ thì, nó vẫn luôn yêu đời và hạnh phúc với câu nói ” Độc thân thì đã sao, nhỉ!”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vị đắng...
Khi gặp gã, bản năng lại trỗi dậy, nó làm cô đôi khi thấy xấu hổ và khờ khạo.
Trâm mở cửa nhìn ra ngoài trời. Mấy ngày hôm nay trời mù sương. Chồng cô đi công tác đã 3 tháng. Anh bận không có thời gian để gọi về hỏi thăm xem cô thế nào? Ngoài đó có lạnh không? Cô nhìn chiếc điện thoại nằm im. Gọi cho anh thì chỉ nghe những tiếng tút dài lạnh lẽo hoặc là câu nói ngắn gọn của anh vội vã: " Anh đang bận. Lát anh gọi lại". Đến khi anh gọi lại thì Trâm đã chìm vào giấc ngủ hoặc đang chập chờn, thấy bực mình khi nghe chuông điện thoại đổ. Có khi giận quá cô tắt máy luôn chẳng thèm nghe những cuộc điện thoại của chồng. Vậy là xa lại càng thêm xa.
Cô mới 26 t.uổi, cái t.uổi xuân tươi trẻ, vậy mà vừa hết tuần trăng mật chồng cô đã theo công trình, bỏ cô lại trong căn nhà trống trải. Nhiều đêm không ngủ được, cô trở dậy gõ máy tính lạch cạch. Bản nhạc Rock ồn ã càng khoét sâu thêm nỗi cô đơn trong cô. Anh đâu biết cô cần tình cảm hơn là những khoản t.iền anh gửi đều đặn chuyển vào tài khoản của cô hằng tháng.
***
Tin nhắn điện thoại vang lên. Cô mở máy: " Trâm à, em ngủ chưa? Mai mình gặp nhau được không? Anh muốn gặp em". Tin nhắn của Phong, gã giám đốc hơn cô gần chục t.uổi. Cô quen gã trong một lần đi phỏng vấn. Gã để mặc cô ngồi chờ trong phòng hàng tiếng đồng hồ vì " Công việc bận quá, cô thông cảm chờ tôi một lát rồi mình trao đổi".
Gã nhìn chằm chằm vào cô khi cô đặt câu hỏi, khẽ mỉm cười rồi lại xin lỗi nghe điện thoại. Đúng lúc cô thất vọng vì không hoàn thành được bài phỏng vấn thì gã gọi điện đồng ý gặp nhưng điểm hẹn do gã chọn. Lần đó, gã hẹn cô ở quán cà phê mang phong cách cổ điển. Gã bảo quán hợp với cô. Sao gã biết chỗ cô vẫn thường lui tới khi buồn? Cô cẩn thận và tỏ ra bướng bỉnh khi nói chuyện với gã. Gã kéo dài cuộc nói chuyện, để lửng câu trả lời và thay bằng nụ cười kín đáo. Đôi khi gã lặng thinh nhìn cô, ánh nhìn của một con người hiểu rõ sự đời khiến cô lạnh toát.
Gã hiểu những gì chồng Trâm không mang đến được cho cô? (Ảnh minh họa)
Gã bảo đôi mắt cô đẹp nhưng luôn bất an. Trâm nhếch mép cười. Gã bảo cô có nụ cười rất đẹp trong sáng và hồn nhiên. Cô bật cười thành tiếng. Gã đang nhìn sâu vào trong con người cô? Chẳng ai có thể biết được khi Trâm đã tạo một vỏ bọc chắc chắn cho mình. Vậy mà giờ, khi gặp gã, bản năng lại trỗi dậy, nó làm cô đôi khi thấy xấu hổ và khờ khạo trước gã. Gã hiểu cô đang có những bất an trong tâm tưởng. Gã hiểu những gì chồng Trâm không mang đến được cho cô? Gã hiểu cả những lúc cô đang buồn nhất để gửi những dòng tin nhắn và gọi điện thoại vào những ngày Trâm mong một giọng nói ấm áp ru tâm hồn mình vào giấc ngủ.
Cô mặc chiếc quần jeans đã sờn gấu, áo pull mỏng ôm sát dáng vóc người thanh mảnh, quàng một chiếc khăn voan mỏng màu tím nhạt bước vào quán. Gã đã ngồi bên cốc cà phê cùng một chiếc gạt tàn đầy những mẩu thuốc. Lần này không phải vì công việc, vậy mà Trâm lại đi gặp gã. Cô tự nhủ, gặp gã biết đâu lại có thêm bài viết hay cho số báo tới. Nhưng rất có thể đó chỉ là một lời ngụy biện. Gã, một người đàn ông thành đạt, một vợ hai con. Những cô gái chân dài vây quanh gã chẳng thiếu, sao gã phải hẹn hò với một người phụ nữ chẳng có gì đặc biệt như cô? Gã nhìn cô với ánh mắt rất lạ. Trâm đã bắt gặp bao cái nhìn, bao thái độ hợm hĩnh nhưng sao khi bắt gặp ánh mắt gã, cô lại như run lên. Gã biết cả điều đó, cô nghĩ thế. Trâm nâng gọng kính nhìn gã:
- Kính không che được những bất an trong em đâu c.ô b.é ạ.
Đêm. Tin nhắn từ gã: " Chúc em sớm tìm thấy bình yên trong tâm hồn". Lời chúc của gã hay chính ước vọng của cô. Bình yên. Trâm cần lắm điều đó để trái tim không nổi loạn, để những khát khao rất đàn bà đừng trỗi dậy trong cô. Trâm nhấn gọi cho gã, tay run rẩy. Đáp lại chỉ là tiếng cô điện thoại viên trầm ấm trong đêm tĩnh lặng. Gã biến mất khỏi cuộc đời cô như thế. Cô vẫn thường ghé quán cà phê có những bản nhạc buồn để mong tìm thấy ánh mắt và nụ cười như nhìn thấu tận sâu thẳm tâm hồn mình. Ít ra cô cũng còn thấy một người hiểu được mình.
***
- Trâm à, có người gửi cho em cái này - Chị văn thư gọi giật lại khi cô bước qua cổng cơ quan.
Là một tấm bưu thiếp màu hồng đề vẻn vẹn: "Chúc em ngày 8/3 vui!". Không phải chữ của chồng cô. Mà chồng cô thì chẳng bao giờ lãng mạn thế. Trâm chạy ra ngoài. Một ánh nhìn sắc lạnh qua cửa kính. Gã nhìn cô mỉm cười rồi hòa vào dòng đường tấp nập tiếng còi xe...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bên bờ vực thẳm Rành rành sự thật là chồng mình nói dối. Cơn giận bốc lên từ đầu Cúc chuyển cả xuống ngón tay ấn nút gọi điện cho chồng. Một lần. Hai lần. Đầu kia vẫn tắt máy. Chuyện xảy ra chừng nửa tháng trước Tết. Ngày chủ nhật, Khánh, chồng Cúc, nói với vợ là ra ngoại thành thăm một người bạn. Khánh phóng...