Đỏ mặt tía tai khi mẹ chồng đọc to lượng vàng trao trong lễ cưới
Hôm đó cả nhà chồng tôi thay nhau lên trao vàng. Trao xong mẹ chồng giật cái micro đọc to số chỉ vàng nhà trai trao trong lễ cưới. Vợ chồng tôi hôm đó đứng trên bục lớn xấu hổ không biết chui vào đâu.
Tôi quê ở Hà Nam, lấy chồng được 3 năm nay. Trước khi cưới, tôi và anh xã bây giờ yêu nhau 4 năm, từ khi còn học đại học.
2 năm quen biết và yêu nhau ở Hà Nội, anh ấy mới dẫn tôi về quê chơi. Nhà anh ở thành phố Lạng Sơn, nhà 5 tầng lầu. Thú thật lúc mới bước vào nhà, tôi choáng ngợp vì những thứ đồ xa hoa, dát vàng dát ngọc quý trong nhà anh.
Nhìn ngôi nhà tôi đã biết bao lâu nay anh giả vờ giả vịt kêu nghèo kể khó với tôi là muốn thử lòng rồi. Vừa vào nhà, mẹ anh đã nhìn tôi từ đầu xuống dưới rồi từ dưới lên đầu mới mời ngồi uống nước. Cái bộ chén tiếp khách đặt trên bàn uống nước của nhà anh cũng lạ và sang trọng.
Sau khi uống một ngụm nước, mẹ anh mới từ từ hỏi một tràng quê quán, bố mẹ làm gì, đang làm việc ở đâu… Tôi toát mồ hôi hột ngồi trả lời, đến khi anh nhắc khéo mẹ, bà mới dừng rồi bảo hai đứa rửa rấy chuẩn bị ăn cơm.
Mấy hôm sau khi về Hà Nội, anh mới tủm tỉm bảo, mẹ anh quý tôi vì thấy ngoan ngoãn, lễ phép, hơn nữa vòng ba nẩy nở nên bà ưa lắm vì rất dễ sinh. Tôi choáng váng không tin vào lời mình, không ngờ mẹ anh kỹ tính đến mức xem cả dáng người để chọn con dâu.
Năm 2012, chúng tôi làm đám cưới. Hai đứa quyết định tổ chức hai nơi, ở quê và trên Hà Nội. Cưới ở quê, nhà anh chỉ mời họ hàng và hàng xóm đến dự, tôi cũng được triệu về để ra mắt anh em nhà chồng. Hôm đó, trước hai họ, mẹ anh trao cho tôi cái dây cổ to và nặng trịch, sau đó bố anh lên trao cho tôi lắc tay và em trai anh cũng trao cho chị dâu 1 cái nhẫn.
Video đang HOT
Tôi không biết che mặt vào đâu khi mẹ chồng cầm cái micro đọc to lượng vàng nhà trai trao ngay trong lễ cưới. Ảnh minh họa.
Ai nhìn vào cũng xuýt xoa độ giàu và chịu chơi của mẹ chồng. Thế nhưng sau khi tàn tiệc, mẹ lại đòi lại số vàng đã trao lúc trưa để hôm sau sang nhà ngoại và lên Hà Nội cưới trao tiếp.
Hôm lên Hà Nội, tôi đã nhỏ to bảo chồng nói với mẹ ở trên này người ta không có hình thức người người kéo nhau lên trao trao ngốn hết cả buổi lễ như thế đâu. Thế nhưng, hôm đó cả nhà chồng tôi vẫn thay nhau lên trao vàng, thậm chí mẹ chồng còn giật cái micro của anh dẫn đám cưới đọc to số chỉ vàng họ nhà trai trao trong lễ cưới.
Vợ chồng tôi hôm đó đứng trên bục lớn xấu hổ quá không biết chui vào đâu khi bạn bè, đồng nghiệp bên dưới xì xào, chỉ trỏ cười ồ bên dưới. Sau đám cưới, chồng tôi đã kéo mẹ vào trách cứ, bà còn gạt phăng đi bảo “Bọn mày thì biết gì mà nói. Tao làm là việc của tao, đừng có tinh tướng”.
Chưa hết, sau đám cưới, mẹ chồng giành lấy cái thùng tiền mừng tự ý mang về kiểm tiền mặc dù đó là tiền mừng của bạn bè, đồng nghiệp của hai đứa.
Tổng kết sau 3 đám cưới, mẹ chồng gọi riêng tôi vào phòng bảo: “Mẹ kiểm lại tiền mừng rồi đấy nhé. Bên nhà con thì mẹ con thu, dĩ nhiên mẹ không biết bao nhiêu. Nhưng bên này với dưới Hà Nội, tổng lại nhà mình còn hời được hơn chín chục. Hai đứa cầm lấy một chục, còn lại mẹ giữ sau này có gì cần mẹ gửi lại cho”.
Tôi nghe mà không tin nổi vào tai mình. Đám cưới hai bên đều là tiền hai đứa tích cóp, vay mượn để tổ chức. Mẹ cầm hết thì lấy gì trả lại người ta, còn bao nhiêu thứ cần sắm sanh nữa… Nhưng phận dâu mới tôi chẳng dám lên tiếng.
Tôi phải làm sao để đòi lại số tiền cưới đây? Trong khi bạn bè mừng cưới tôi cũng không biết bọn nó đi bao nhiêu để sau còn mừng lại. Thật oái ăm mà chẳng biết phải làm sao. Xin mọi người hãy tư vấn giúp tôi vài chiêu bài để đòi lại tiền.
Theo Phanhalinh/Nguoiduatin
Những người đã đi qua
Về những người đi qua cuộc đời... Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng... Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu...
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng... Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.
Theo Gocyeuthuong
Chia tay đời độc thân, chồng đi chơi gái trước lễ cưới Bạn thân của anh còn kháo rằng: "Mày tranh thủ đi, cưới vợ về rồi chẳng còn cơ hội đi như này nữa đâu?" Tôi thở phào nhẹ nhõm sau những ngày bận rộn chuẩn bị và tổ chức cho lễ cưới của mình. Chồng tôi là một người hiền lành, anh được bố mẹ dạy dỗ theo đúng chuẩn con trai ngoan...