Dở khóc dở cười với chuyện ngủ ở quê chồng
Vợ chồng em lúc đó lại chủ quan nghĩ tắt đèn tối thui chắc mẹ không thấy gì. Ai ngờ chưa kịp suy nghĩ gì thì mẹ chồng em bật điện lên xem cháu bị làm sao. Ôi trời ơi. Tụi em chết lặng luôn.
Nghe thấy cháu khóc bà nội chạy sang nhanh quá, đúng lúc hai vợ chồng em đang thiếu vải bên dưới (Ảnh minh họa)
Vợ chồng em thì đều trẻ nên nhiều lúc ham muốn nó cũng cao. Đợt chửa vẫn đều đặn yêu cho đến khi bác sĩ yêu cầu dừng để đặt thuốc. Hôm đi khám về thấy bác sĩ kê đơn, chồng em mặt ỉu xìu xìu như vừa mất cả tỉ. Cứ bứt rứt cả ngày không yên, buổi tối em vừa tắm ra, anh thủ thỉ vào tai vợ: “Vợ ợi, từ từ hãy đặt thuốc nhé”, em vừa buồn cười vừa vui. Thương chồng, thương cả mình nữa. Vì lúc mang bầu, ham muốn của em tăng theo tháng chửa luôn. Thế là hai vợ chồng dùng dằng mãi 2 tuần sau mới đặt thuốc.
Vợ chồng em thì đều trẻ nên nhiều lúc ham muốn nó cũng cao. Đợt chửa vẫn đều đặn yêu cho đến khi bác sĩ yêu cầu dừng để đặt thuốc (Ảnh minh họa)
Lúc tạm ngưng thì cũng là lúc em gần sinh, nhưng hai vợ chồng nhiều lúc cũng bứt rứt khó chịu lắm. Sau này chồng em mới tâm sự lại “Nhiều lúc thèm phải tự xử, ngày nào cũng nhìn thấy vợ hây hây ra đấy mà không làm gì được, ức chế lắm”. Hóa ra chồng em đã biết thủ dâm như thế. Trước đó anh không bao giờ xem sex, không biết thủ dâm là gì. Nói thì nhiều người bĩu môi nhưng thế thật.
Chồng em khờ đến nỗi em hỏi anh ý đúng 1 câu về 1 diễn viên sex mà anh phải đi hỏi đám bạn. Bạn anh ai cũng lăn ra cười, thế là anh xấu hổ 2 tuần sau mới dám gặp lại đám bạn. Em đẻ được 1 tháng hết dịch thì cũng là lúc chồng đè ngửa ra giữa ban ngày luôn vì “nhịn không nổi”. Bản thân em cũng nhịn lâu ngày nên cũng chiều luôn. Vì được cái em lúc nào cũng chiều chồng trong khoản chăn gối nên vợ chồng tuy hay cãi cọ nhưng cũng chẳng bao giờ được lâu.
Nói đi thì cũng phải nói lại. Khi hai vợ chồng hòa hợp trong chuyện chăn gối thì em cũng không phải lo khoản chồng hư đúng không các bác. Tuy nhiên cũng vì em chiều quá nhiều khi sinh ra lắm chuyện dở khóc dở cười.
Video đang HOT
Gần đây nhất là cách đây vài ngày, hai vợ chồng em đưa con về quê nội chơi. Bố mẹ chồng em là người dân quê chân chất nên nhiều khi các cụ hơi vô tư quá. Tuy nhiên mẹ chồng em thì lại rất ý tứ sau khi vô tư. Chuyện cũng chẳng có gì nếu hôm đó cửa có khóa. Mà cửa phòng ở quê thì chẳng bao giờ dùng khóa. Em nhắc chồng cả tỉ lần mà anh chẳng nghe, dùng dằng mãi chẳng mua. Cuối cùng chết ngại vì không có ổ khóa.
Chả là thế này, con trai em mới 1 tuổi nên vẫn ngủ với bố mẹ. Mọi lần tranh thủ con ngủ hành sự thì không sao. Chả hiểu sao hôm ấy cu cậu cứ hậm hực đúng lúc bố mẹ đang có hứng (chắc con lạ nhà). Mà đang có hứng vậy không dừng được nên em vừa phải vỗ con ngủ, vừa phải chiều chồng. Đang đến cao trào, chồng em làm mạnh quá nên rung giường. Mà giường quê thì các bác biết rồi, lâu năm nên không chắc chắn như giường nhà mình vẫn nằm.
Thế là xong, cu con khóc ré luôn. Phòng bố mẹ chồng em thì cách phòng hai vợ chồng vài bước chân. Nghe thấy cháu khóc bà nội chạy sang nhanh quá, đúng lúc hai vợ chồng em đang thiếu vải bên dưới. Mùa hè thì chăn không đắp, có mỗi cái chăn nhỏ đắp cho con. Vợ chồng em lúc đó lại chủ quan nghĩ tắt đèn tối thui chắc mẹ không thấy gì. Ai ngờ chưa kịp suy nghĩ gì thì mẹ chồng em bật điện lên xem cháu bị làm sao. Ôi trời ơi. Tụi em chết lặng luôn.
Không biết mẹ có thấy gì không vì bọn em nằm trong màn, chồng em lại lấy cái khăn nhỏ rồi vơ đống quần lại để che che. Em thì đắp chăn của con nên không lộ liễu lắm. Xong mẹ chồng em bế con ra ngoài. Bà vừa quay đi, chồng em mếu máo quay lại nói: “Vô duyên không chịu được” làm em phì cả cười. Không biết lúc đó chồng em tự nói mình hay nói bà nội cháu?
Cho đến hôm nay em vẫn không biết liệu mẹ chồng em có nhìn thấy gì không nhưng ngay ngày hôm sau bọn em phải rút về thành phố để con lại chơi với ông bà. Thế là chồng em đã có quyết tâm mua 1 cái chốt cửa sau hàng tá lần em dã họng nói. Lần này thì vợ khỏi lên tiếng anh cũng nem nép đi mua.
Còn về phần mẹ chồng em, không biết mẹ có thấy gì không. Nhưng nếu thấy chắc từ giờ đến cuối đời mẹ không bao giờ quên được và sẽ nhìn vợ chồng em bằng ánh mắt kì dị mất. Ngại quá, xấu hổ quá bà quá cả nhà ạ.
Theo Afamily
Cao tay trị chồng đánh vợ
"Suốt 7 năm chung sống, hắn cứ điên lên là đánh, cứ chịu đựng thế này không ổn. Tôi quyết định ra công an phường trình báo việc bị chồng hành hung. Khoảng 2 tiếng sau 3 anh công an đến nhà, hắn nhìn thấy công an là sợ tím mặt", chị kể.
Đừng âm thầm chịu đựng!
Lấy phải một người chồng có máu vũ phu, chị N. H (Cầu Giấy, Hà Nội) ban đầu cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng một buổi "điên máu" chị cũng chống trả, rồi ra phường trình báo công an, không ngờ lại có hiệu quả. Chị bảo, từ ngày công an đến nhà hỏi thăm, chồng chị "lành tính" hắn, có điên cái gì thì cũng chỉ dám đập bàn, đập ghế chứ không dám động tay, chân với chị nữa.
Chị kể: "Suốt 7 năm chung sống, hắn cứ điên lên là đánh, lúc là cái bạt tai, lúc ném cả bát đĩa, ấm chén vào người mình. Đôi lúc muốn ly hôn quách cho xong, nhưng thương đứa con nhỏ, với lại khi bình thường hắn cũng là người chồng tốt, biết kiếm tiền và quan tâm đến con cái. Thế nên mình chịu đựng. Nhưng càng chịu đựng hắn càng làm quá, điên lên là tát, là đạp mình không thương tiếc, cứ vài ba tuần là người mình lại tím bầm vì chồng đánh.
Một lần hắn đi uống rượu về, gây sự với mình, chửi mình thậm tệ. Mình vừa mở miệng ra là hắn xông vào đánh đấm. Điên quá mình cũng đánh lại, hắn mới lấy cái ghế phang mình rất đau, cảm giác không thở nổi. May mà mình mở cửa chạy ra ngoài được. Bình thường mình nghĩ bị chồng đánh thì im cái miệng chứ nói ra chỉ tổ xấu hổ. Nhưng hôm đó đang trong cơn bực tức, mình ra công an phường trình báo là vừa bị chồng hành hung, nhờ các anh can thiệp. Mình về nhà thì thấy ông ấy leo lên giường ngủ rồi.
Khoảng 2 tiếng sau có 3 anh công an đến nhà, mình mới chỉ lên giường bảo đấy các anh xem chồng đi uống rượu về là đánh em ra nông nỗi này. Xong một anh công an quát: "Mời anh đứng dậy làm việc, anh vừa đánh vợ đúng không". Vừa nhìn thấy công an là mặt hắn tái mét, lắp bắp thanh minh là vì thế nọ, thế kia. Mấy anh công an bắt hắn làm tường trình và nhắc nhở lần sau không được dùng bạo lực với phụ nữ, nếu còn tái phạm sẽ mời lên phường làm việc.
Từ ngày công an đến thăm nhà, hắn lành tính hẳn. Có lúc điên lắm hắn định đánh mình, mình mới bảo anh đánh đi, tôi gọi công an cho anh lên phường làm việc, cho xã hội này biết là anh đánh vợ, thế là hắn tịt, hắn quay ra ném đồ đạc. Sau đó đợi lúc nguôi nguôi, mình mới gửi cho hắn mấy cái điều luật về bạo lực gia đình, tội hành hung người khác, cho hắn đọc mà biết sợ. Với kẻ vũ phu, mình phải cứng rắn mới được", chị chia sẻ.
Ảnh minh họa
Khi bị đánh, hãy mở cửa ra!
Chuyên gia tâm lý Hoàng Kim Thanh (Chủ nhiệm bộ môn Văn hóa gia đình, Khoa Văn hóa học, ĐH Văn hóa Hà Nội) cho biết, khi bị bạo lực mà cam chịu, chịu đựng thì bạo lực không bao giờ có thể giải quyết được. Người phụ nữ phải can đảm nói ra để nhờ sự can thiệp của hàng xóm, xã hội.
"Khi bị bạo lực, đầu tiên người phụ nữ phải vượt qua rào cản về bạo lực. Đừng xấu hổ, đừng im lặng, phải tìm ra một cách nào đó nói câu chuyện họ bị bạo lực với người xung quanh như người thân, bạn bè, gia đình, cộng đồng. Bởi vì thực sự câu chuyện bạo lực khó nói nhưng sẽ khó giải quyết hơn rất nhiều nếu không có người khác giúp đỡ.
Đừng bao giờ người phụ nữ nghĩ rằng đó là lỗi tại mình, mình có lỗi gì trong chuyện đó, người gây ra bạo lực mới là người có lỗi. Khi nghĩ được như thế thì họ mới dũng cảm đương đầu với chuyện này", bà Thanh nói.
"Ngay hàng xóm của tôi cũng bị bạo lực. Khi mà bạo lực xảy ra thì điều đầu tiên tôi thấy người phụ nữ làm là chạy ra đóng cửa lại. Đó là một việc rất nguy hiểm. Họ xấu hổ, họ đóng cửa lại để người ngoài không biết đến, nhưng khi họ đóng cửa lại tức là họ không còn con đường chạy thoát khi chuyện nguy hiểm đến với họ. Như thế là không hiểu biết, bản thân họ phải hiểu là khi bạo lực xảy ra thì người gây ra bạo lực đáng xấu hổ chứ không phải là mình. Cho nên, việc đầu tiên người phụ nữ làm là phải mở cửa ra", bà Thanh kể.
Bà Thanh cho rằng, bạo lực là vấn đề được hình thành trong máu thịt của người đàn ông, hình thành lâu rồi, để thay đổi người đàn ông phải cho họ thời gian và cần có một sự giáo dục nhất định họ mới thay đổi được hành vi. Tất cả phải kết hợp bằng nhiều biện pháp, tác động đến người gây bạo lực mới có thể giải quyết được vì đây là vấn đề vô cùng khó khăn.
"Cần thiết thì người vợ có thể tìm đến những nơi có thể can thiệp, hỗ trợ, bảo vệ sự an toàn cho họ như công an, chính quyền, nhà tạm lánh. Bản thân họ cũng phải hiểu được những vấn đề liên quan như họ có quyền gì, làm thế nào để tránh được bạo lực khi bạo lực xảy ra, làm thế nào để ông chồng bớt bạo lực, làm thế nào để bảo vệ được bản thân và con cái của mình.
Phải tác động nhiều phía, tác động tới phụ nữ để họ có hiểu biết để đương đầu, đến người đàn ông để họ điều chỉnh hành vi, tác động đến cộng đồng xung quanh để cộng đồng biết và giúp đỡ những người bị bạo lực chứ không thờ ơ cho đó là chuyện riêng", bà Thanh nói.
Bà Thanh cũng khẳng định, những việc này mà mình nhân nhượng từ đầu thì chắc chắn sau này sẽ lấn tới. Người phụ nữ cần phải tỉnh táo, cần phải dũng cảm để bảo vệ mình.
"Theo một nghiên cứu mà tôi đọc thì những trường hợp khi yêu nhau, chưa đăng ký kết hôn mà đã gây bạo lực với đối tượng là bạn đời, bạn tình của mình thì chắc chắn 100% khi lấy nhau rồi bạo lực sẽ xảy ra và còn tăng lên rất nhiều lần. Bởi vì khi chưa lấy nhau, họ đang giai đoạn trăng mật, giai đoạn chinh phục nhau mà đã giở cái thói côn đồ như thế rồi thì sau này khi thành vợ chồng rồi, va chạm với nhiều yếu tố khác thì chắc chắn là bạo lực sẽ xảy ra.
Cho nên người phụ nữ phải tỉnh táo, khi yêu có dấu hiệu bạo lực là phải nghĩ đến cuộc sống hôn nhân sau này sẽ có bạo lực gia đình xảy ra khi người chồng có tính đó trong người. Cô ấy dũng cảm là cô ấy có thể cứu vớt được cả cuộc đời mình sau này không phải sống với người gây bạo lực", bà Thanh chia sẻ.
Theo VNE
Chồng bực tức vì cứ "mây mưa" vợ lại bắt tắt đèn Mỗi khi vợ chồng yêu nhau, tôi bắt chồng tắt đèn để anh ấy khỏi phải nhìn cái chỗ mất mĩ quan ấy. Việc này khiến chồng tôi rất bực và cảm thấy ngạc nhiên. Lần sinh đứa con thứ hai, vì thai quá lớn, sức khỏe của tôi lại yếu, nên bác sĩ đã rạch nhiều mũi để nhanh chóng đưa đứa...