Dở khóc dở cười vì bố mẹ chồng tuổi “hồi xuân”
Năm cuối đại học, tôi và anh mới nhận ra phẩm chất tốt đẹp ở nhau, khi cả 2 đã có công việc ổn định, chúng tôi quyết định ‘yêu là cưới’.
Ảnh minh họa.
Tôi về làm dâu ở nhà anh chưa đầy một năm đã được chứng kiến vô vàn tình huống dở khóc dở cười vì thói quen cãi nhau của bố mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi khá điềm đạm, hiền lành, nhưng từ ngày về hưu, bà bỗng dưng trở nên khó tính kì lạ. Mọi người nói đó là sự thay đổi rất bình thường, càng có tuổi thì người ta càng hay để ý những chuyện nhỏ nhặt.
Con cái chỉ cần quan tâm rồi cư xử cho đúng mực là được, nhưng đúng mực như thế nào thì cũng thật khó để định ra giới hạn.
Ban đầu bà rất hay hờn dỗi và so đo với tôi. Trong bữa cơm, chồng tôi gắp thức ăn cho bà rồi tiện gắp luôn cho vợ. Không khí bữa ăn đang bình thường thì bỗng nhiên mẹ chồng tôi buông đũa, nói đã no không muốn ăn thêm nữa rồi đi thẳng vào phòng.
Nghĩ bà mệt nên vợ chồng tôi cũng không làm phiền, để yên cho bà nghỉ. Ai ngờ, hôm sau bà dỗi ra mặt, tức tốc dọn đồ đòi về quê.
Tôi cứ nghĩ mình là con dâu nên bà mới đối xử “đặc biệt” với mình như vậy. Nhưng về sau, bố chồng tôi cũng trở thành “nạn nhân đau khổ” của bà.
Có lần cả nhà đang ăn uống vui vẻ, bố chồng tôi không nói gì, nhưng chả hiểu bà nghĩ gì mà chen vào trách móc chồng thậm tệ. Thậm chí hôm ấy bà chửi rất tục: “Cả đời tôi vất vả hi sinh cho chồng con, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc mà thằng chồng không ra gì”. Tôi sốc quá, buông bát cơm, không nuốt được miếng nào nữa.
Chồng tôi gàn: “Thôi mẹ đừng nói nữa, ngày nào cũng một câu chuyện mà mẹ kể hết năm này qua năm khác”. Trong lúc mẹ chồng tôi đang nóng, lời can ngăn của anh không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, bà càng mắng chửi hăng hơn.
Video đang HOT
Bực quá, bố chồng tôi ném cái chén rồi bảo: “Nếu bà vẫn nói, tôi sẽ ném từng cái, ném bằng hết thì thôi”.
Tôi không thể thích nghi được với việc bố mẹ chồng hay giận dỗi, cãi nhau nhau vì những lý do không đâu vào đâu. Xong xuôi, đến sáng hôm sau lại thấy bà hì hụi dậy sớm chuẩn bị quần quần áo áo đi bộ với ông, lại cùng nhau tưới cây, cười vui như chưa hề có cuộc “khẩu chiến” tối hôm trước.
Nhiều lần tôi hỏi chồng: “ Sao bố mẹ anh kỳ lạ thế nhỉ? Hôm trước cãi nhau như kẻ thù, hôm sau lại tình cảm thắm thiết như đúng rồi”. Chồng tôi nửa đùa nửa thật: “Có khi sau này chúng mình cũng thế”.
Quan sát mẹ chồng kĩ hơn, tôi phát hiện tính bà rất trẻ con, khẩu xà tâm phật, chỉ cần không vừa lòng một tí là bà dằn dỗi, làm mình làm mẩy với chồng.
Những chuyện cãi nhau giữa hai ông bà toàn là những việc nhỏ nhặt, nếu bình tĩnh nói chuyện thì sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng tính mẹ chồng tôi lại bảo thủ, chỉ khăng khăng theo ý mình, bà lại có tật nói nhiều nên nhà cửa lúc nào cũng như đang có chiến tranh.
Hơn nữa, bà đang tuổi hồi xuân, thích được cưng nựng, chiều chuộng nhưng bố chồng tôi không hưởng ứng nên cũng làm bà bức bối, mặt nặng mày nhẹ suốt ngày.
Lắm khi hai ông bà lục đục, cãi nhau chán chê rồi gọi vợ chồng tôi ra để phân xử đúng sai, nhưng hễ chúng tôi cất lời thì một trong hai lại mất lòng.
Nói ông đúng thì bà giận, bảo ông sai thì ông phật ý. Kiểu gì vợ chồng tôi cũng phải hứng chịu một trận mắng oan lây lan từ cơn tức giận của ông bà. Đôi khi chưa kịp nói gì ông bà còn vu cho tội lôi kéo phe cánh vì nhân cơ hội hai ông bà có chuyện để tranh thủ lấy lòng.
Được cái, dù cuộc “khẩu chiến” căng thẳng đến mức nào đi nữa thì khi kết thúc, bố mẹ chồng tôi vẫn có thể vui vẻ trở lại, tôi và chồng đôi khi mạnh dạn ngồi lại góp ý, nhưng ông bà chỉ cười ngượng và nói: “Thỉnh thoảng cãi nhau cho nó vui cửa vui nhà. Hai đứa cứ có con đi là bố mẹ hết cãi nhau…”.
Mẹ chồng xồng xộc vào phòng riêng, chồng tôi tuyên bố khiến bà điếng người
Hễ thấy vợ chồng tôi quấn quýt bên nhau là y như rằng mẹ chồng tỏ ra khó chịu. Thậm chí, có lần bà còn tự tiện xông vào phòng riêng, rồi lại mắng hai đứa tôi nữa.
Mẹ chồng tôi là một người khá lạc hậu. Bà không chấp nhận nổi việc con trai - con dâu có những hành động, cử chỉ thân mật ngoài phạm vi phòng ngủ.
Ví dụ như tôi nấu ăn, Vũ đi làm về thấy vậy qua ôm vợ, hoặc thơm vào má mà bị mẹ chồng vô tình nhìn thấy thì xác định. Trước tiên, bà chỉ hẳng giọng để chúng tôi biết, sau đó bà đuổi Vũ lên phòng tắm gội, còn tôi ở lại chịu trận.
Rồi suốt cả tiếng đồng hồ ấy tôi vừa nấu ăn vừa nghe mẹ chồng thuyết giảng về việc ý tứ nơi công cộng, thể hiện tình cảm sao cho đúng mực. Bực nhất, bà luôn cho rằng những chuyện như thế này phần lớn do phụ nữ mà ra.
- Đàn ông nó không biết cách giỏi làm chủ cảm xúc, con thấy chồng không đúng mực thì phải nhắc nhở chứ. Đằng này lại hùa vào với nó, nói nói cười cười, không ra làm sao cả!
Kinh nghiệm vài lần, tôi chỉ đành ậm ừ vâng dạ, mặc cho mẹ chồng cứ nói liên mồm từ đầu tới cuối. Bởi với một số người cứng đầu và bảo thủ như mẹ chồng tôi, thật sự là không nên cãi. Càng cãi càng chẳng đi tới đâu, chỉ khiến chính bản thân mệt mỏi. Bởi vậy, tốt hơn hết là lớ lờ lơ đi.
Nhưng chưa dừng lại tại đó, tới bữa ăn, khi có mặt cả gia đình thì mẹ chồng tôi tiếp tục nói. Lần này bà mắng cả Vũ, tới mức cả bố tôi và em chồng cũng lên tiếng can ngăn mà bà không chịu dừng.
Suốt nửa bữa ăn là một mình bà ra rả, chúng tôi còn chẳng kịp động đũa, bố chồng chứng kiến tức quá phải đập bàn thật mạnh, quát:
- Bà có thôi đi không, chúng nó vợ chồng son thì ôm nhau 1 tí có sao? Đây là nhà chứ là phòng họp, là ngoài chợ à mà phải nhìn trước ngó sau? Bà thấy chướng mắt thì cho chúng nó ra ngoài sống riêng!
- Ông nói gì kì thế, sao mà cho chúng nó...
- Thôi đi, ăn đi! - Bố chồng thấy mẹ chồng gân cổ lên cãi tiếp, ông phải ném cả bát cơm rồi gào lên chặn họng. Và như thế thì buổi thuyết giảng của mẹ chồng mới dừng lại.
Hiểu tính cách của mẹ chồng nên chúng tôi cũng vô cùng thận trọng. Sau 1 vài lần bị hớ như thế, chúng tôi tự dặn nhau sẽ không được thân mật ở ngoài. Nhưng như thế cũng chưa được yên...
(Ảnh minh họa)
Hôm gần đây, Vũ phải đi công tác Sài Gòn hơn 1 tuần. Sau ngần ấy thời gian xa cách, hôm anh trở về chúng tôi lập tức quấn lấy nhau. Vũ còn chẳng buồn cởi áo vest mà đã ôm lấy vợ, chỉ kịp đẩy cánh cửa phòng ngủ.
Nhưng trong lúc vui vẻ, hình như chúng tôi có trót cười hơi to (?). Và bỗng nhiên cửa phòng bị mở tung, mẹ chồng xồng xộc đạp cửa xông vào. Nhìn hai con đang tình tứ trên giường, bà chẳng chút ái ngại mà lên tiếng mắng xơi xơi:
- Anh chị hay thật đấy, cả đêm chưa đủ hay sao mà ngày cũng không để bà già này được yên? Đang giờ ngủ trưa mà ồn chết đi được!
Tôi thì từ lúc mẹ chồng xông vào, cảm xúc đang từ bất ngờ, rồi chuyển sang thẹn thùng, ngại ngùng... Nghe bà mắng xong chỉ thấy vô cùng bức xúc. Vũ có lẽ cũng nhịn không được, anh bất ngờ đáp trả bà không chút kiêng nể:
- Mẹ nói không được thân mật ngoài phạm vi phòng ngủ, giờ chúng con đang trong phòng riêng đấy! Không lẽ như thế cũng không được?
- Không được, phải lựa chọn thời gian chứ! Anh chị cứ ầm ầm giờ nghỉ trưa ai mà chịu được!
- Thôi, mẹ khó chiều quá con chiều không nổi. Con cũng xin phép cho chúng con ra ngoài ở riêng. Sống ở nhà mẹ làm gì cũng phải nhìn sắc mặt mẹ dù đã đưa tiền sinh hoạt, vợ con cũng chăm chỉ chứ chẳng phải chơi không.
Mẹ lúc nào cũng muốn có cháu bế mà vợ chồng con ở gần nhau cái là mẹ tìm cách phá. Con mệt mỏi lắm, thà ra ngoài thiếu thốn 1 chút còn hơn sống chung thế này. Chúng con cần có không gian riêng!
Nói rồi, Vũ đứng dậy đẩy mẹ chồng đang đứng đơ người ra ngoài. Xong xuôi, anh đóng cửa và chốt lại. Tôi lần đầu thấy chồng mình hành xử động dứt khoát như thế, nhưng có lẽ cũng là giọt nước tràn ly sau nhiều lần mẹ chồng tôi kiểm soát từng lời nói, cử chỉ hai đứa.
Mới sinh con, bà mẹ bị stress vì chị chồng: Gửi chó nhờ nuôi, dặn dò em dâu cho ngủ cùng Câu chuyện 'dở khóc dở cười' về cách hành xử của 'giặc bên Ngô' mà bà mẹ bỉm sữa chia sẻ khiến dân mạng không khỏi bức xúc. Dân tình vẫn thường rỉ tai nhau rằng, chuyện đi làm dâu, người đáng sợ hơn cả mẹ chồng chính là bà cô bên chồng. Thế nên người ta mới ví von: "Giặc bên Ngô...