‘Đồ gái rẻ tiền, cút về đi đừng có nằm đây ô uế nhà tao’
Mẹ anh đi làm về thấy em nằm trên giường anh nên dựng đầu em dậy và la lên: “Tao nói có sai đâu. Thừa lúc tao không có nhà qua đây dụ dỗ con trai tao. Đồ gái rẻ tiền. Cút về đi đừng nằm đây ô uế nhà tao”.
Em thấy thương anh quá. Mà em cũng quá chán nản khi tương lai em phải đối đầu với một bà mẹ chồng gọi em là con đĩ rẻ tiền nữa (Ảnh minh họa)
Chào cả nhà!
Em năm nay 20 tuổi và đang là sinh viên ĐH Ngoại Thương. Người yêu của em bằng tuổi em và đang là sinh viên ĐH Kinh Tế. Chúng em yêu nhau từ năm học lớp 12 cho đến nay. Anh là người tâm lý, luôn hiểu em. Anh chiều chuộng và thương yêu em lắm. Ngoài gia đình, anh là người đã động viên nhắc nhở em học tập để em đậu được đại học mà em yêu thích.
Trong lúc yêu nhau, em có hỏi về gia đình anh mong muốn anh được anh dẫn về nhà ra mắt ba mẹ. Anh cũng hứa là nếu em đậu đại học sẽ dẫn em về nhà anh. Khi có kết quả đậu đại học, khỏi phải nói em hồi hộp như thế nào. Em tìm bộ quần áo lịch sự trang nhã, mua sấp vải áo dài gói ghém cẩn thận mang đến làm quà sinh nhật cho mẹ anh. Em mong chờ nụ cười chào đón bạn gái của con trai mình từ bà thế nhưng em hụt hẫng từ đó.
Gặp em, bà chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục công việc đang làm. Lúc đó em run vô cùng, tự trấn anh rằng chắc mẹ anh đang bận việc nấu nướng. Em cũng xắn tay áo xung phong hỏi bà có cần em giúp không nhưng bị bà đẩy ra bảo không cần em cứ ngồi chơi. Đến lúc ăn xong tiệc, em muốn ở lại phụ dọn dẹp nhưng bạn trai em nói “Mẹ anh không cho làm đâu” và kéo em ra ngoài chơi rồi đưa em về. Em hơi bất ngờ về mẹ anh lần đó nhưng cũng nhanh chóng quên đi.
Những lần sau em qua nhà anh, mẹ anh có nói chuyện và hỏi han làm em thấy vui lắm. Nhưng chỉ đúng một lần đó, những lần sau bà đều lơ em đi. Có lần bạn trai rủ em và mấy người bạn anh qua chơi. Ai chào bà cũng đều vui vẻ cười và chào lại. Nhưng đến lượt em thì bà còn không thèm nhìn mặt. Mấy cô bạn của người yêu em đều được bà tâm sự, chỉ dạy còn em thì không.
Video đang HOT
Một lần người yêu em để điện thoại ở nhà quên không mang theo bà gọi điện thoại không được. Lúc đi anh mới sực nhớ và chở em về nhà lấy điện thoại thì thấy bà đang ở nhà và cầm điện thoại của anh. Anh bước vào nhà lấy điện thoại, còn em chỉ chào bà rồi đứng ngoài không vào. Đứng bên ngoài em nghe rõ tiếng quát tháo của bà: “Mày đi đâu mà tao gọi mãi không nghe máy?”.Anh trả lời: “Mẹ thấy rồi đó con đi ngoài đường quên mang theo điện thoại”. Bà lại quát lên tiếp: “Gái gọi thì nghe. Tao gọi thì mày bảo quên mang điện thoại. Mày ngủ với nó chắc sướng lắm rồi bỏ quên mẹ phải không?”.
Em đứng bên ngoài đỏ mặt không tin vào tai mình. Bà là một giáo viên mà sao có thể nói chuyện như thế với con cái. Em muốn vào để nói với bà rằng em không phải là hạng người quen ai thì ngủ với người đó. Em cũng chẳng làm gì tại sao bà lại nói em như thế? Nhưng em không làm được, làm như thế bà sẽ ghét em hơn.
Sau khi bà nói câu đó, anh cũng không nói gì bước ra dắt tay em đi một mạch. Trên đường đi anh nói em đừng nghe mẹ anh nói gì hết. Anh biết em ra sao nên em không phải lo lắng. Anh yêu em. Em cũng coi như trong lúc nóng giận nên bà lỡ nói như thế nên cũng bỏ qua.
Từ ngày mẹ anh biết anh quen em thì hai mẹ con anh hình như gây gổ với nhau nhiều hơn. Khi thì chuyện học hành, nhà cửa, tiền bạc… Mỗi lần cãi nhau với anh, mẹ anh đều đem em ra nói với anh. Bà bảo rằng em là con nhà bình thường không xứng đáng để quen. Em mặt mũi trung bình, tướng tá không được cái gì mà anh mê muội. Đó là qua lời anh kể lại với em, chứ em không biết khi nghe chính bà nói em sẽ như thế nào.
Mà nhà em cũng đâu phải nghèo khó gì. Ba mẹ em cũng là người có tri thức dạy dỗ em đàng hoàng và không để em thiệt thòi gì với những người xung quanh. Còn mặt mũi tướng tá em cũng bình thường chứ đâu bị dị tật mà bà chê bai. Anh luôn bênh vực em lúc cãi nhau với bà.
Đỉnh điểm là hôm em qua nhà anh lúc không có mẹ anh ở nhà. Thấy anh đi làm thêm về mệt mỏi nên em giúp anh giặt đồ, rửa chén và nấu ăn. Ăn xong buổi trưa em mệt nên có nằm trên giường anh chợp mắt. Mẹ anh đi làm về thấy vậy nên dựng đầu em dậy và la lên: “Tao nói có sai đâu. Thừa lúc tao không có nhà qua đây dụ dỗ con trai tao. Đồ gái rẻ tiền. Cút về đi đừng nằm đây ô uế nhà tao”.
Anh ở ngoài nghe thấy chạy vào và cãi nhau với mẹ một trận. Không nói được với bà nữa, anh xách vali và nắm tay em ra khỏi nhà mặc cho bà níu lại. Bây giờ anh đang ở nhà em và tiếp tục vừa học vừa làm thêm trong lúc tìm nhà trọ. Ba mẹ em quý mến coi anh như người trong nhà từ lâu nên cứ bảo anh ở lại luôn không cần tìm nhà trọ tốn kém.
Em thấy thương anh quá. Mà em cũng quá chán nản khi tương lai em phải đối đầu với một bà mẹ chồng gọi em là con đĩ rẻ tiền nữa. Em không biết có nên buông tay anh không nhưng anh chẳng có lỗi gì. Em cũng thắc mắc không biết em đã làm gì để bà ghét em đến như thế. Em phải làm sao đây hả mọi người?
Theo VNE
Chồng trắng trợn ngoại tình khi tôi mới mang thai
Hôn nhân với người phụ nữ giống như một canh bạc cuộc đời, may nhờ rủi chịu. Tôi không phải là một người kém nhan sắc cũng không phải là người không biết điều trong đường ăn lối ở nhưng lại có một cuộc hôn nhân giống như địa ngục trần gian.
Khi tôi còn là sinh viên đến học tại một trường đại học ở tỉnh thì đã quen anh. Nhà anh có một đại lý bán vật liệu xây dựng lớn ở thành phố. Tôi quen anh qua một người bạn. Gặp anh tôi thực sự đã bị tình yêu sét đánh.
Chúng tôi cưới nhau một cách nhanh chóng. Sau ngày cưới, anh nói tôi đừng đi học nữa ở nhà giúp anh kinh doanh vì ngành học của tôi cũng chẳng giúp ích gì cho công việc của gia đình sau này. Anh bảo đằng nào sau này cơ ngơi này bố mẹ cũng sẽ giao lại cho vợ chồng tôi nên anh cần tôi ở bên phụ giúp.
Hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Nghe anh nói cũng bùi tai nên tôi xin thôi học để ở nhà giúp anh và chăm lo gia đình. Vợ chồng tôi sống riêng. Cuộc sống hôn nhân những ngày đầu tiên ấy thật hạnh phúc. Ngoài công việc chúng tôi đều dành nhiều thời gian cho nhau. Anh tỏ ra hết sức chu đáo và tâm lý. Cả sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi thời gian ấy cũng rất viên mãn. Cuộc sống của đôi vợ chồng son thật ngọt ngào khiến tôi lầm tưởng sẽ chẳng bao giờ nguội lạnh.
8 tháng sau ngày cưới tôi mang thai đứa con đầu lòng. Tôi tưởng anh sẽ phải nhảy cẫng lên vì sung sướng thì ngược lại anh trách mắng tôi thậm tệ vì tôi đã để chuyện đó xảy ra. Anh nói chưa muốn có con bây giờ.
Từ ngày tôi có bầu, quan hệ vợ chồng của chúng tôi trở nên thưa thớt không còn được mặn nồng như ngày mới cưới. Khi tôi mang bầu đến tháng thứ 4 thì anh hoàn toàn không ngó ngàng đến tôi. Anh thường về nhà rất muộn thậm chí đi qua đêm. Tôi gọi điện nhiều lần anh không bắt máy. Anh cũng không dành thời gian nói chuyện với tôi như trước nữa. Tôi cảm giác anh đang có một mối bận tâm khác ở bên ngoài.
Một hôm khi anh đang tắm, điện thoại của anh báo tin nhắn đến. Tôi đánh liều mở ra đọc thì mới phát hiện ra sự thật anh đang có mối quan hệ ngoài luồng. Cô ta nhắn rằng: "Anh đến nhanh đi. Làm gì mà lâu thế. Mấy hôm nay ở nhà với vợ bầu mãi không chán à. Em nhớ anh phát điên". Tôi thực sự bất ngờ, thì ra bấy lâu chồng lạnh nhạt với tôi là vì kẻ thứ 3 đó. Tôi gào ầm lên trong cơn giận giữ nhưng chồng tôi vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh ta nói: "Ừ, tôi có bồ đó thì sao? Chả nhẽ tôi cứ ngồi đó chờ đến khi cô sinh xong à. Tôi là đàn ông chứ có phải gỗ đá đâu mà chịu được".
Tôi nói bầu bí thì vẫn có thể quan hệ bình thường, chỉ cần cẩn trọng là được. Anh ta bảo: "Cái bụng cô to thồ lồ ra vậy nhìn đã mất cả hứng, còn yêu với chả đương gì". Trong cơn tức tối, tôi gào trong nước mắt rằng sao anh không đi bóc bánh trả tiền một cách sòng phẳng thì anh ta quắc mắt lên: "Điên sao, quan hệ với cái loại gái rẻ tiền đó có mà rước bệnh vào thân. Không thích chung đụng". Những lời của anh ta thành thật đến mức phũ phàng nỗi khiến tôi đau đớn tận xương tủy.
Tình yêu mà anh dành cho tôi quá nhỏ nhen và ích kỷ, nó không thể át được sự ham muốn thể xác. Tôi tự hỏi tại sao những người đàn bà khác có chồng và vẫn sinh đẻ đều đó có sao đâu. Còn tôi có bầu lại rơi vào cảnh trớ trêu như thế. Đáng lẽ ra ở giai đoạn này, tôi phải nhận được sự chăm sóc động viên từ chồng thì anh ta lại ruồng bỏ tôi, chán ghét tôi để tìm đến với những cô nàng độc thân nhằm thỏa mãn thú vui tầm thường. Liệu anh ta có hiểu rằng, chẳng có người phụ nữ tử tế nào chỉ muốn làm người tình của anh ta suốt đời, chỉ dâng hiến xác thịt cho anh ta mà lại không muốn có một đứa con để gắn bó.
Bao đêm ngủ một mình là bấy nhiêu lần tôi muốn bỏ cuộc. Tôi biết chồng tôi đang ở bên người phụ nữ khác mà không thể làm gì. Tôi chỉ hi vọng khi tôi sinh xong tôi sẽ kéo được anh trở lại bên tôi. Nhưng khi bé Bông đã hơn 1 tuổi, cơ thể tôi đã thon gọn lại như thời con gái, chồng tôi vẫn chẳng thèm ngó ngàng dù mỗi tháng anh đều chu cấp đầy đủ về vật chất.
Song với một người đàn bà điều đó là chưa đủ. Tôi cần một người chồng theo đúng nghĩa của nó. Sau nhiều lần dò hỏi tôi có được số điện thoại của cô bồ anh. Tôi gọi điện cho cô ta nói rằng nói hãy buông tha cho chồng tôi. Ngay lập tức tối đó chồng tôi về nhà với thái độ rất tức giận, mắng xối xả vào mặt tôi: "Không tìm cô ta thì tôi cũng đi tìm người khác. Cô đừng làm trò đó một cách vô ích mà hỏng việc tốt của tôi. Tôi đã không còn hứng thú với cô nữa, cô có làm gì cũng vậy cả thôi".
Tôi đau đớn chỉ vì mang bầu đứa con của anh ta mà bị anh ruồng rẫy. Tình cảm và lòng tự trọng bị chà đạp, tôi muốn ly hôn nhưng anh ta không đồng ý: "Ly hôn giờ chỉ thiệt cho cô thôi. Cô không có công ăn việc làm. Tòa án sẽ không cho cô nuôi con đâu. Cô sẽ không được gặp nó. Cô cứ ở đây, ăn sung mặc sướng, nuôi con cho tốt. Tôi cũng không có ý định cưới mấy cô bồ đó về thay chân cô đâu mà phải lo".
Nghĩ lại thì đúng là thế thật. Tôi giờ không bằng cấp, không công ăn việc làm. Tôi đã dại khờ nghe anh ta mà bỏ học, bỏ đi con đường sự nghiệp của mình. Nếu ly hôn mà không được gặp con với tôi còn đáng sợ hơn cái chết. Nếu chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi cũng mất thì tôi sống còn có ý nghĩa gì. Thế là tôi cứ âm thầm chịu đựng sự dày vò của anh ta về tinh thần.
Chúng tôi sống cùng nhà mà từ lâu đã như những kẻ xa lạ. Có lần con sốt cao, tôi gọi điện cho anh ta về đưa con đi viện nhưng anh ta về nhà chở theo cả cô bồ. Đâu dừng lại ở đó, một lần chồng tôi đi qua đêm, hôm sau thấy anh ta về quẳng cho tôi một đống quần áo đủ các thể loại và nói rằng:"Giặt hộ cái. Bên đó mất điện không giặt được". Tôi chỉ muốn văng đống quần áo vào cái mặt đẹp của anh ta cho thỏa cơn giận giữ. Anh ta coi tôi là ô-sin từ bao giờ không biết? Tôi là người phụ nữ bình thường nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này có lẽ tôi sẽ phát điên lên mất. Tình yêu chóng nở lại dễ tàn, tôi muốn thoát ra nhưng lại sợ mất đi đứa con - niềm tin duy nhất. Vì quá hoang mang và vô vọng, tôi không đủ lý trí để định hình được rằng mình phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này đây?!
Theo VNE