Định tặng em chồng 1 cây vàng quà cưới, song nghe được cuộc nói chuyện của mẹ chồng và cô ấy thì tôi không muốn cho đồng nào nữa
Trước nay em chồng luôn lễ phép, ngoan ngoãn với chị dâu nên tôi rất quý.
Tôi lấy chồng 4 năm nay, đã sinh được một bé trai đầu lòng. Sau đám cưới, vợ chồng tôi vẫn sống chung với mẹ chồng và cô em gái của anh. Sắp tới em chồng tôi sẽ kết hôn.
Kinh tế vợ chồng tôi cũng được, bản thân tôi lương khá nên chẳng bao giờ keo kiệt với nhà chồng. Mẹ chồng có chút lương hưu, tôi bảo bà giữ lấy tiêu vặt, chi phí trong nhà sẽ do chúng tôi bỏ ra. Em chồng ra trường đi làm rồi nhưng vợ chồng tôi vẫn nuôi, chẳng cần em ấy góp tiền ăn.
Tôi là dâu trưởng, chưa dám nhận hoàn hảo nhưng luôn tự thấy mình cũng đủ tư cách. Tôi vừa đi làm kiếm ra tiền lại chu toàn mọi việc trong nhà lẫn công việc chung trong dòng họ. Chính bởi vậy mà mọi người bên nhà chồng rất quý và nể tôi. Những năm qua, tôi chưa hề có xích mích nào với mẹ chồng và em gái chồng cả.
Em chồng sắp kết hôn, tôi chuẩn bị 1 cây vàng để tặng. Chồng chỉ có một cô em gái, thiết nghĩ số vàng ấy cũng không nhiều. Trước nay em chồng lại luôn lễ phép, ngoan ngoãn với chị dâu nên tôi rất quý.
Chiều qua, tôi ra ngoài về nhưng không thấy ai trong nhà. Lại gần phòng em chồng định gõ cửa gọi thì nghe được tiếng nói chuyện. Mẹ chồng đang ở bên trong. Đám cưới sắp tới gần, chắc có nhiều vấn đề cần phải bàn bạc. Nhưng đột nhiên tôi lại nghe thấy bà nhắc đến tên mình:
Video đang HOT
“Về nhà chồng thì làm vừa thôi con ạ. Hi sinh ít thôi, phải giữ tiền, giữ sức khỏe cho mình. Ngày làm 8 – 10 tiếng trên công ty, tối về lại đủ thứ việc nhà, ngày nghỉ thì lại có công việc dòng họ nhà chồng, như thế chẳng mấy mà còn cái xác khô. Như chị dâu mày ấy. Được người ta khen ngợi và nể trọng nhưng mấy lời khen suông ấy có mài ra ăn được đâu? Bao nhiêu trách nhiệm nặng nề và khổ sở ôm hết về mình. Nhưng mà có đứa ngu như nó thì nhà mình mới được nhờ. Chỉ cần con đừng giống nó là được, nhớ chưa?”.
Những lời mẹ chồng nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Tôi hi sinh bao nhiêu thứ, đóng góp rất nhiều công lao, cuối cùng thì nhận về một chữ “ngu” đắng chát. Giờ tôi không muốn cho em chồng một xu nào hết. Cho mà họ đâu cảm ơn, hay là cứ để họ trách móc đi? Theo mọi người tôi có nên làm vậy không? Liệu có bị người xung quanh xì xào, chê trách chị dâu mà chẳng cho em chồng được đồng nào?
(thuuyen56…@icloud.com)
Em chồng dưới quê lên xin ở nhờ, được 1 hôm bỗng dưng tôi thấy cả đám người lạ dọn vào rồi đuổi tôi đi chỗ khác
Tôi bức xúc gọi điện cho bố mẹ chồng thì ông bà đáp tỉnh bơ: "Em nó lớn rồi muốn làm gì là việc của nó!".
Ngày xưa khi còn đi học tôi được cả trường gọi là "chị B. đầu gấu", nhưng đến lúc kết hôn thì tôi vớ ngay phải cô em chồng bất trị, toàn gây sự giở trò khiến tôi không thể chịu đựng được. Nếu không phải vì mê trai ham cưới chồng thì chẳng đời nào tôi dính dáng đến một đứa con gái dở hơi như thế, chồng tôi suốt ngày trêu là "kiếp trước em có lỗi với nó nên kiếp này mới bị nó bán hành cho!".
Mới làm chị dâu được hơn 1 năm mà tôi cảm giác mình già hơn cả chục tuổi chị em ạ. May là con em chồng ở quê xa nên tôi không phải nhìn thấy mặt nó suốt ngày, nhưng 1 tuần nó không làm phiền tôi thì không chịu được. Nó mới 17 tuổi mà ăn chơi đua đòi hết sức, cứ dăm bữa nửa tháng lại nhắn tin xin tôi tiền mua son phấn váy vóc. Nó cao hơn mét 6 nên cũng gọi là chân dài, da lại trắng, mặt mũi cũng xinh nên đám con trai phố huyện qua nhà bố mẹ chồng tôi rình rập suốt.
Chồng tôi làm việc rồi định cư trên thành phố luôn, có mỗi đứa em gái ở nhà nên cưng chiều lắm. Mấy lần cô em lên nhà tôi chơi, nó khen chung cư anh chị đẹp quá, đòi bố mẹ mua 1 cái ở cạnh luôn nhưng ông bà lấy đâu ra tiền! Nó hay tự tiện vào phòng ngủ của tôi để lục bàn trang điểm, có lần nó lấy trộm luôn cây son hơn triệu bạc khiến tôi tức phát điên. Tôi khóa cửa phòng lại thì nó gọi về mách bố mẹ, bảo tôi đối xử tệ với nó không cho nó tự do đi lại trong nhà. Thế là vợ chồng tôi được phen đau đầu gần chết, tôi còn phải cắn răng mua tặng nó cái túi xách cho yên.
Rồi cái trò xin tiền tiêu vặt của nó cũng ma mãnh. Làm gì có đứa học sinh cấp 3 nào được cho tận 5 triệu mỗi tháng không hả các mẹ? Nhưng con em chồng tôi thì dám xé áo ăn vạ để đòi chồng tôi chu cấp bằng được 5 triệu cho nó đấy! May là tôi cứng rắn cầm hết các loại thẻ của chồng, đồng ý mỗi tháng cho nó 2 triệu thôi không thì lại bị chê là "chị dâu keo kiệt".
(Ảnh minh họa)
Về quê có cỗ bàn gì thì tôi xác định tự mình làm tất ăn cả, vì cô em "giặc Ngô" không bao giờ đụng tay vào việc gì. Mẹ chồng tôi cũng cưng chiều nó hơi lố, kêu con gái chỉ việc học hành giỏi giang rồi cưới chồng giàu là được, không cần phải vất vả mó tay vào chuyện dọn dẹp nấu cơm. Ô hay, thế tôi cũng là con gái cưng của bố mẹ, mắc mớ gì tôi phải làm hùng hục như trâu còn nó thì ngồi mát ăn bát vàng?!?
Nhiều lần tôi bóng gió nói chuyện với gia đình chồng về chuyện nuông chiều hư hỏng đứa em gái, cơ mà mọi người đều bênh nó với lý do "em còn nhỏ". Nhỏ quái gì nó, nó còn đi đong trai thả thính đầy trên mạng kia kìa, có lần nó còn tag nhầm tên tôi vào cái post yêu đương nhảm nhí vô cùng.
Và người ta bảo ghét của nào trời trao của đó, tôi đã được tận hưởng cảm giác cay cú vô cùng khi con em chồng dọn đến nhà mình ở cách đây mấy hôm. Nó toàn chơi bời vớ vẩn thế mà cũng đỗ đại học, nhận được giấy báo trúng tuyển là nó tuyên bố lên ở với anh chị luôn khiến tôi sợ phát ốm! Nhưng vì dịch bệnh kéo dài nên mãi nó chưa phải đi học, đến mấy hôm trước nó mới đòi xách vali xuống đây.
Nhà có 2 phòng ngủ nên tôi dọn dẹp sẵn cho nó phòng bên cạnh, chuẩn bị sẵn cả bản nội quy để tránh bị nó làm phiền. Anh trai nó cũng sợ tan cửa nát nhà nên dặn nó lớn rồi phải có ý thức, nó vâng dạ rồi ở rịt trong phòng. Hôm sau tôi yên tâm đi làm, nghĩ không ai gây sự thì cuộc sống sẽ bình yên thôi, nhưng mà tôi sai hoàn toàn luôn các mẹ ạ! 6h bước chân về đến cửa, tôi tưởng mình nhầm nhà vì thấy đồ đạc lanh tanh bành, toàn cái không phải của mình xếp đầy trước hành lang.
Tôi vội chạy vào thì thấy một đám người lạ, 2 cậu thanh niên đẩy tôi ra, hỏi tôi là ai mà dám tự ý xông vào nhà người khác. Tôi bực tức nói mình là chủ nhà thì mấy người tỏ vẻ ngạc nhiên, kêu tưởng chủ là người khác. Bốc máy gọi ngay chồng về nhà, tôi linh cảm thủ phạm chính là cô em chồng.m Y rằng bước vào phòng ngủ thấy nó đang nghịch chai nước hoa, tôi giật lại rồi tra hỏi:
- Chuyện là như nào đấy? Bạn bè em à?
- Không, bạn gì đâu. Em thấy anh chị còn trống 1 phòng nên em đăng cho thuê, vừa đăng tối qua xong có người chốt luôn. Em lấy giá 3 triệu thôi, kiếm ít tiền tiêu vặt.
- Em bị điên à? Em đã hỏi ý kiến anh chị chưa?!? Ai cho phép em tự ý cho thuê thế, phòng đó chị để dành cho con chị sau này đẻ ra mà!
- Ơ hay chị cáu cái gì, chị đã có bầu đâu mà đòi đẻ em bé? Phòng không ở thì để người khác ở, em quản lý thay chị là được chứ gì?
Tôi tức đến nghẹn họng, để nghị đám thanh niên lạ mặt chuyển đi chỗ khác ngay lập tức. Chúng cự cãi không đồng ý vì con em chồng tôi đã cầm tiền cọc 3 tháng rồi, tôi liền chuyển khoản trả lại ngay lập tức. Anh xã tôi về nhà nghe chuyện xong cũng sốc, anh lôi cô em ra mắng mỏ ầm ĩ. Lũ thanh niên kia cũng bực, cãi nhau ầm ĩ cả hành lang đến nỗi hàng xóm thò đầu ra phàn nàn.
Giải quyết xong xuôi tôi liền gọi về cho bố mẹ chồng để mách, nói ông bà kiếm chỗ trọ ngoài cho con gái chứ tôi không chấp nhận ở chung với đứa em quái gở như vậy. Tưởng ông bà sẽ xin lỗi thay con, nhưng ngờ đâu họ nói câu ráo hoảnh: "Em nó lớn rồi muốn làm gì là việc của nó!". Ôi vừa hôm trước còn bảo tôi là em nó nhỏ dại, xuống thành phố học nhờ các con quan tâm giúp đỡ, giờ đã quay sang kêu lớn rồi?!?
Tôi thực sự muốn phát điên, làm thế nào để đuổi con em chồng này đi ngay lập tức cho bớt lên máu não hả các mẹ???
Mới sáng sớm, em chồng đã tìm đến nhà, khóc nức nở rồi quỳ xuống van xin một chuyện tôi không ngờ tới Khi em chồng quỳ xuống, tôi hốt hoảng đỡ em ấy dậy. Nhưng nghe em ấy nói điều kiện, tôi chết đứng. Em chồng vốn dĩ không ưa tôi. Bởi tôi thẳng tính, thấy em ấy nói hỗn hay có hành động không đúng mực với bố mẹ chồng là tôi "chỉnh" liền. Mà em ấy là con gái út, được cưng chiều...