Định mệnh em yêu anh
Em không biết phải bắt đầu từ đâu tình yêu ạ. Mọi chuyện cứ như thể là một trò đùa và em đang lạc lõng giữa vòng cung ấy. Tình yêu đến với em ngọt ngào khi em bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Một tình yêu thuần khiết, giản đơn và ngập tràn hạnh phúc.
Người ta bảo tuổi của em, cả cuộc đời luôn lao đi kiếm tìm tình yêu đích thực của mình. Nhưng khi em đến với anh, em ở gần bên anh, em thực sự nghĩ rằng em đã có thể dừng lại, em đã tìm ra một nửa đích thực của đời mình. Em hạnh phúc lắm chứ. Hạnh phúc vô vàn. Càng hạnh phúc hơn khi em nghe tất cả mọi người biết anh đều bảo rằng sau này đứa nào lấy được anh thì sẽ sướng. Chỉ có điều, người hạnh phúc ấy không thể nào là em. Em không thể lấy anh vì anh là anh họ của em. Và cũng vì thế mà càng những lúc mình hạnh phúc, em lại càng khổ đau. Càng những lúc anh nói về chuyện tương lai, anh muốn mình tiến xa hơn nữa, em lại ngập ngừng. Đúng là trò đùa của số phận, biết làm sao bây giờ hả anh? Có lúc, em cứ nghĩ giản đơn rằng cứ chạy đến một nơi thật xa, cứ yêu, cứ cưới, cứ mang một đứa cháu xinh xắn về, rồi thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Nhưng , chưa bao giờ cuộc sống này là giản đơn như em tưởng tượng. Và một người con gái luôn hướng về gia đình như em, thực sự không dám làm như vậy. Em sợ làm tổn thương gia đình em và dĩ nhiên em cũng sợ làm tổn thương gia đình anh bởi xét cho cùng gia đình anh và gia đình em là một. Chúng ta không thể nào phủ nhận được điều đó.
Anh nói rằng anh sẽ hỏi bố mẹ anh về chuyện của chúng mình. Rồi anh sẽ hỏi bố mẹ em. Anh nghĩ thực sự có thể làm như vậy được ư? Nếu mọi người không biết, em vẫn có thể ở bên anh trong im lặng, trong xa cách, vẫn hạnh phúc cảm nhận được tình yêu của anh. Còn nếu như sự việc vỡ lở… Anh biết nhà mình rồi đấy, không đánh mắng, không chửi rủa, chỉ nhẹ nhàng và bền bỉ khuyên răn. Đó mới chính là điều làm em khổ tâm và dằn vặt. Nhưng em không muốn mất anh, thực sự không bao giờ muốn như vậy. Khi em đề nghị chúng mình cắt đứt liên lạc trong 6 tháng. Em muốn chúng mình có thời gian để suy nghĩ thật kỹ rằng mình có đủ can đảm để vượt qua những trở ngại sẽ gặp phải khi đến với nhau không? Em muốn có một khoảng thời gian chờ đợi thực sự để mai này khi có được nhau, em hiểu rằng mình xứng đáng có được điều đó. Lúc đó sẽ không ai đủ tư cách để có thể nói với em rằng tình yêu của em chỉ là sự bồng bột ngây dại của tuổi trẻ. Đó là tất cả những điều em muốn. Nhưng anh đã phá vỡ lời hứa.
Video đang HOT
Một buổi tối anh say, anh nhắn tin và nói với em rằng anh rất nhớ em. Và em, dù không có một giọt rượu nào nhưng cũng không thể ngăn con tim yếu mềm của em nức nở và nói rằng em cũng rất nhớ anh. Có lúc, chúng mình nói rằng anh sẽ chờ đến lúc em 30 tuổi, ế nhăn ra, lúc đấy chả ai thèm lấy nữa, sẽ chỉ có mình anh muốn lấy em thôi”. Nghe buồn cười nhưng lại có vẻ là khả quan và an toàn nhất đấy. Chỉ có điều, anh có đủ kiên nhẫn để chờ em đến lúc đấy không mà thôi. Tại sao em lại hỏi như vậy à? Bởi vì khi em hỏi anh, 5 năm nữa (em mới có 26 tuổi thôi, chưa là bà già 30 đâu) dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nếu em vẫn muốn lấy anh, anh có đồng ý cưới em không? Em yêu cầu anh chỉ trả lời “có” hoặc “không” nhưng anh lại bảo rằng “có nếu lúc đấy anh chưa bị ràng buộc”. Anh thân yêu, em hiểu rằng đó là một câu trả lời hoàn toàn chính xác nhưng đối với một người con gái đang băn khoăn và suy tính như em, câu trả lời này không thể xoa dịu em. Dù sao em vẫn là con gái, em vẫn yêu bằng tai anh ạ!
Em từng nói với anh rằng “em luôn linh tính em và anh sẽ còn phải vượt qua nhiều thử thách. Nhưng em cũng có một niềm tin rằng, dù có yêu ai, lấy ai đi chăng nữa, cuối cùng em cũng sẽ tìm về bên anh. Em không hiểu vì sao em lại có cái suy nghĩ quái gở đấy. Em chỉ biết rằng có một điều gì đấy rất mãnh liệt, thôi thúc em tin tưởng vào điều đó. Như một định mệnh của cuộc sống, định mệnh em yêu anh… Chỉ có điều, lúc đó anh không còn chấp nhận em nữa hoặc sẽ có một điều gì đó ngăn cản anh không chấp nhận em nữa. Một tình yêu, một gia đình mới chẳng hạn. Nhưng đó là chuyện tương lai, còn bây giờ, em muốn thiết lập lại lời hứa một lần nữa dù là không hay lắm nhưng em mong như thế có thể khiến em bình tâm hơn
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tương lai và hoài bão
Anh thương, cũng gần 10 ngày rồi sau khi mọi chuyện xảy ra. Những chuyện đau buồn giày xéo tâm hồn em. Em đã đi xa, đã cố gắng bắt mình phải quên, không được nhớ, không được nghĩ gì nữa trong những ngày xa anh.
Anh - người chồng em yêu thương hết mực. Chúng mình đến với nhau, tất cả là vì tình yêu thương và sự chấp nhận hiểu về nhau. Em đã không có nhiều cơ hội lựa chọn, không có nhiều giây phút nhõng nhẽo bên anh, bởi anh đầy chững chạc và ít nói nên vì vậy, em đồng ý làm vợ anh sau một năm tìm hiểu. Chúng mình dẫn nhau về một hạnh phúc thực tại. Thời gian lấp lửng trên đầu cứ thế trôi qua, vậy mà mình đã cưới nhau được ba năm. Hạnh phúc đơn giản và bình thường thôi, không có nhiều tiền, không có nhiều vật chất, bởi em không phải là người giỏi tính toán nhưng mình thật sự hạnh phúc khi có nhau và tin nhau, phải không anh? Rồi cả hai chúng ta bắt đầu hồi hộp chờ đợi một điều kỳ diệu nào đó thay đổi trong cơ thể em. Hy vọng và hoài bão, cả hai đã cố gắng hết sức rồi nhưng nhận lại là một điều tàn nhẫn" anh không còn đủ khả năng có con ", hậu quả sau bệnh quai bị của mình. Em đau khổ va quỵ ngã, em khóc thương cho số phận của vợ chồng mình và thương cho bệnh tật của anh. Emtiếc cho những gì mà chúng ta đã cố gắng, nay đổ sông biển từ lúc nào.
Rồi em bên anh, cùng anh vượt qua những ngày u ám nhất đời đó. Em động viên anh bằng một tình yêu thương vô bờ bến của mình, rộng lớn và bao dung. Em bảo với anh rằng "nếu đó là sự thật thì chúng mình hãy cùng nhau chấp nhận và vượt qua, em sẽ luôn bên anh, yêu anh hết lòng, chúng mình sống vậy làm đôi vợ chồng son suốt đời, anh nhé!". Là vậy, thời gian qua đi. Em xác định tư tưởng của mình thật rõ ràng, chỉ cần tình yêu thương của anh thôi. Em từ bỏ tất cả, em sống cho anh, cho tình yêu thuơng của chúng mình, dẹp bỏ tương lai lẫn hoài bão bấy lâu nay trong lòng ấp ủ, chỉ đổi lấy một điều "mình mãi mãi yêu thương nhau, mãi mãi thuộc về nhau". Cú sốc lớn ấy chưa kịp nhạt nhoà theo năm tháng, chưa kịp để em bớt đi nỗi đau, em lại phải chịu cú sốc tiếp theo, anh có tình nhân, cô tình nhân cũ của anh năm xưa đó. Sự thật là vậy, phũ phàng là vậy, anh dối lừa em bấy lâu nay mà em không hề hay biết, bởi do em đã quá tin vào anh. Đổ vỡ ra vậy, trái tim em vụn vỡ, anh đã giết chết em bằng hàng ngàn mũi dao dối trá. Em đã biết về mối quan hệ đó, em có hỏi, anh bao che cho Họ và đánh em, anh sợ em làm Họ tổn thương, vậy còn cảm giác của em? Hay tình yêu thương đó cạn kiệt rồi? Em và Họ gặp nhau trong bao nhiêu lời thách thức của cô tình nhân của anh. Những gì Họ nói và những gì em đã nghe, đã biết, thật phủ phàng, đau đớn. Anh và Họ từng có một thời gian oanh liệt, từng có con với nhau, từng... gian dối em bấy lâu nay. Anh chưa bao giờ quên Họ và Họ cũng thừa nhận với em điều đó, có tàn nhẫn quá không anh? Em nghe và hiểu, sự đau đớn đó lấn át cả lý trí. Tự hỏi lòng mình "Em phải làm gì đây?". Rồi cả đêm về, dày vò, ám ảnh cái quá khứ anh từng lên giường với Họ, từng thế này, thế kia với Họ... và rồi là với vợ anh. Em thấy mình sao thiệt thòi quá? Lẽ ra, em phải được hưởng hạnh phúc khi hy sinh cho anh tất cả nhưng đổi lại giờ đây là sự gian dối, phản bội....
Em cất bước ra đi để xa anh. Hằng đêm, em tự hỏi trái tim mình "em có tha thứ cho anh được không? Có sống được khi ly hôn anh không?" và anh thì thế nào? Thời gian không có em, anh có nhớ em không? Có kiếm tìm em quay quắt không và có xin em cho anh thêm một lần cơ hội nữa thôi không? Hay anh để em đi vào quên lãng? Xa anh, em đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng, quá khứ đó, em chẳng thèm nhắc nhớ làm gì nữa, chỉ buồn một điều thôi. Anh đã dối trá em sau bao nhiêu ngày chung sống. Anh đã không dứt khoát với Họ nên Họ mới tìm đến anh và hai người đã gian dối cả hai người yêu thương mình nhất, đó là chồng của Họ và vợ của anh. Những gì tốt đẹp, hoàn hao, hạnh phúc... Họ đã đến trước em, giành lấy và hưởng thụ hết cả rồi. Giờ Họ trả anh về cho em với một thân hình dơ bẩn và bệnh tật, không chung thuỷ... thì tại sao em lại phải hy sinh cuộc đời mình cho người không đúng nghĩa là anh như thế này hả anh? Sao lại phải bỏ đi? Sao lại tự mình làm khổ mình như thế này? Một tuần xa anh, gia đình lo lắng, khuyên em nên trở về giải quyết mọi chuyện với anh cho đúng nghĩa rồi chúng ta ai đi đường nấy. Em trở về với tâm trạng hoang mang, không còn nước mắt nữa.... Em Phiải làm sao? Cho anh cơ hội hay ly hôn? Lòng em không chút nào bình yên anh à!
Vợ chồng sống bên nhau một ngày thôi cũng là tình, là nghĩa. Xa nhau một ngày thôi, không biết anh thế nào? Còn em nhớ anh ghê gớm, cồn cào và trăn trở, chỉ muốn trở về liền, nhưng lòng tự ái khiến bước chân em ngập ngừng... Ngày trở về, thấy vẻ hao gầy, điêu tàn của anh, lòng em đau xót xa. Khi anh gian dối, anh có nghĩ sẽ có ngày này không? Anh có nghĩ đến em không? Nếu nghĩ cho nhau nhiều, thương nhau nhiều, anh nỡ lòng gian dối em vậy sao anh? Em muốn về bên anh lúc này, gia đình của em cũng chẳngcho phép và dù yêu thương anh nhiều, cũng dặn lòng im lặng thôi, không hé môi. Gia đình và em đang thử thách anh, thử thách tình yêu thương của anh dành cho em vì gia đình và em sợ" tha thứ cho anh rồi, anh lại dẫm đạp lên lòng tin của em và gia đình lần nữa ". Vợ chồng cũng có khi "cơm không lành, canh chẳng ngọt", anh lại tìm đến Họ vì tình cũ đã có khoảng thời gian xác thịt, khó có thể quên nhau lắm, phải không anh? Trước đây, khi biết anh bệnh tật, em đã hứa với lòng mình " mãi bên anh, không từ bỏ anh ". Và bây giờ, em sẽ cho anh một cơ hội, một lần nữa thôi, để xem như đã sống, đã làm và hy sinh trọn vẹn cho anh một lần. Nếu vẫn không giữ được anh nữa, thì anh đừng nói gì thêm nữa.
Cuối lời, em chỉ nói vói anh "về bên em, nếu anh thẳng một đường mà đi thì anh cứ vậy mà bước tiếp. Còn khi anh đã nhìn hướng bên phải, hướng bên trái thì chỉ cần nói qua em một lời thôi. Chúng ta lúc đó, mỗi người ký một chữ, thế là đường ai nấy đi. Em cũng chẳng đau khổ, dằn vặt mình nữa bởi em đã làm tất cả, vẫn không giữ được anh". Anh hãy nhìn lại mình xem, mình đã thiếu điều gì? Với em, chỉ đau một lần và chỉ có một cơ hội nữa thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng hành hạ để... tha thứ? "Người ta vẫn thường nhắc tới bạo lực, bạo hành trong những cuộc chiến vậy mà giờ đây không ít câu chuyện bạo hành lại gắn với gia đình - nơi vẫn được coi là tổ ấm yên bình của những bước chân giữa đường đời đầy ngược xuôi. Có những câu chuyện bạo hành đau đến khó tin như một vết dao...