Định bỏ chồng vì không thể sinh con nối dõi cho anh
Tôi nghĩ tới tình huống xấu nhất là ly hôn nếu thêm một thời gian nữa không có con, để anh có thể cưới vợ khác.
ảnh minh họa
Khi đang ngồi viết những dòng này, cái chân băng bó của tôi phản đối, thi thoảng lên từng cơn đau nhói. Vơ chồng chúng tôi cưới nhau được 3 năm vẫn chưa có con. Anh là con trưởng, gia đình rất coi trọng chuyện dòng họ, con trai và người nối dõi. Từ lúc sinh ra anh được mọi người trong gia đình o bế, yêu thương hết mực. Cũng vì thế, chuyện không có con mà nguyên nhân đến từ tôi làm cho tôi thấy vô cùng áp lực. Anh muốn có con, nhìn bạn bè đứa nào con cái cũng đầy đủ cả, tôi thấy nét buồn trên khuôn mặt chồng hiện rõ. Đôi lúc anh cáu gắt với tôi về chuyện chữa trị để có con. Gia đình anh cũng nóng lòng, thường xuyên hỏi tôi về chuyện con cái. Thực ra, tôi đã cố gắng để có con, làm những món cho anh bồi bổ và tập yoga hàng ngày để tinh thần thoải mái nhưng không có kết quả. Tôi cảm thấy có lỗi với gia đình chồng ghê gớm.
Anh là người chồng và người con có trách nhiệm, chuyện kinh tế trong nhà anh luôn là người trụ cột. Nhưng thói quen ham nhậu nhẹt của anh luôn là đề tài gây xích mích trong gia đình tôi từ lúc mới kết hôn. Một tuần anh nhậu 3 đến 4 ngày; cuối tháng, khi trong túi của tôi chỉ còn khoảng 200 nghìn đồng và 5 ngày nữa mới lĩnh lương nhưng anh vẫn gọi điện thông báo có bạn tới nhậu. Chuyện này xảy ra cũng nhiều lần rồi, những lúc ấy mặc dù trong lòng rất buồn nhưng tôi luôn thể hiện sự vui vẻ để đón tiếp bạn bè. Tôi chưa bao giờ làm anh mất mặt trước bạn bè.
Cả buổi chiều tôi lo nấu nướng, chợ búa, dọn dẹp đống chiến trường, người mệt lử. Khi bạn đã về, anh nói lè nhè rồi ra vẻ bực bội về những chuyện không đâu. Lúc đó, trong đầu tôi cũng rất căng thẳng vì chuyện cô của anh gọi hỏi về chuyện con cái. Không kiềm chế được cơn giận, tôi đập vỡ cái tô đang rửa. Anh tức giận tính đập vỡ cả chậu bát nhưng tôi kịp ngăn lại. Sau anh đi ra ngoài, tôi nhìn thấy chân mình có máu chảy, mảnh tô vỡ khía vào phần thịt gần ngón chân út và tôi phải khâu 5 mũi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy hậu quả của những cơn tức giận, thiếu kiềm chế.
Những ngày sau đó, chân tôi bắt đầu sưng lên và không đi lại được. Buổi sáng anh dậy trễ, lật đật đi làm. Hôm nào nhớ thì anh gọi điện nhờ bạn tôi mua đồ ăn sáng giùm cho tôi. Buổi trưa tôi kiếm cái gì đó ăn tạm, buổi chiều anh về ghé qua chợ mua đồ ăn rồi kêu tôi nấu cơm. Mỗi lần di chuyển là cái chân của tôi đau nhói. Trong lúc chồng lên mạng xem tin tức, tôi lò cò chuẩn bị bữa tối. Ăn xong, Aah tiếp tục lướt web hoặc xem phim còn tôi co một chân để rửa chén và dọn dẹp. Những lúc ấy, nghĩ tới bố mẹ chăm sóc từng chút một khi bản thân bị bệnh làm tôi thấy tủi thân. Rồi tôi tự an ủi rằng không thể kỳ vọng chồng quan tâm như bố mẹ đẻ mình được, mình phải mạnh mẽ và tự lo cho bản thân trước.
Video đang HOT
Anh lớn lên trong gia đình với truyền thống rằng chuyện dọn dẹp, bếp núc là việc của phụ nữ. Mấy ngày về quê ăn tết, trời lạnh buốt, trong lúc tôi và mẹ chồng tất bật nấu nướng, dọn dẹp không có thời gian nghỉ thì anh ngồi nhậu hoặc qua nhà bạn bè chơi. Tôi tự an ủi mình cũng may có mẹ chồng dễ tính và chịu san sẻ công việc chứ không chắc không thể làm hết nổi.
Mặc dù lối sống của anh không như tôi mong đợi nhưng anh vẫn là người chồng có trách nhiệm và nói chung cũng là người tốt. Thế nhưng tôi không thể sống suốt đời với cảm giác tội lỗi với anh và gia đình anh vì không thể sinh con. Tôi có nghĩ tới tình huống xấu nhất là ly hôn nếu thêm một thời gian nữa không có con, để anh có thể cưới vợ khác. Sau này tôi có thể nhận con nuôi và sống như thế đến hết đời. Không biết suy nghĩ này của phụ nữ 30 tuổi như tôi có đúng không?
Theo VNE
Ôm bụng bầu, tôi quỳ lạy xin nhân tình của chồng thả bố về cho con
Tôi biết nhiều người luôn coi thường tôi khi tôi phải đi cầu xin người đàn bà khác buông tha chồng mình. Nhưng những gì tôi làm không phải chỉ vì bản thân tôi.
Nhân tình của chồng tôi ném trước mặt tôi xấp tiền lẻ và bảo: "Đàn bà mà đẻ rặt một lũ toàn vịt trời, không biết đường sinh con trai thì giữ làm gì. Làm vợ không biết làm, mà làm đĩ cũng không dám làm! Chồng nó không vứt ra đường là may rồi. Cô kêu khóc làm gì?"
Tôi chua chán đứng như trời trồng mặc cho nước mưa tát hất vào mặt. Có lẽ nước mắt tôi cũng mặn chát như thế đang chảy. Cuộc đời tôi bi đát, thảm cảnh và đầy tủi nhục. Chưa có người phụ nữ nào mà chồng đi ngoại tìnhđành phải mặt dày đi xin nhân tình của mình trả chồng về cho mình, trả bố về cho các con.
Tôi đã cố gắng hết sức để níu kéo chồng về với gia đình nhưng không thể được. Thậm chí đến cảnh tủi nhục nhất là đến quỳ gối xin nhân tình của chồng buông tha cho anh ấy cũng không xong. Tôi đã quá mệt mỏi, nếu không vì 2 đứa nhỏ, không vì đứa con trong bụng thì tôi cũng chẳng thiết sống nữa.
Có lẽ chẳng có người phụ nữ nào lại lâm vào hoàn cảnh khốn đốn như tôi lúc này. Lấy chồng từ khi mới tốt nghiệp cấp 3. Nghe lời dụ ngon dỗ ngọt của chồng, tôi đã trót có thai nên đành phải cưới. 10 năm lấy nhau thì cũng đến 8 năm tôi đi tìm chồng khắp nơi, khi thì quán bia nhậu nhẹt, khi thì vào tận vũ trường. Rồi có vẻ như nhục nhã nhất là lúc tìm đến nhà nhân tình của chồng để cố kéo chồng về nhà cho các con. Nhưng mọi thứ đều vô ích, bởi người cần cô ta là chồng tôi, lúc nào cô ta cũng tỏ ra cao thượng. Hễ tôi "đòi chồng" cô ta liền quát lớn "chồng chị thì chị giữ lấy, đừng có để anh ta đi lại lung tung rồi lại vác bụng đến ăn vạ đòi chồng. Đàn bà có chồng không biết giữ còn kêu ai".
Tôi cũng không biết là đời tôi bắt đầu thảm kịch đi tìm chồng sau những bù khú rượu chè và gái gú từ khi nào. Có vẻ như từ khi tôi sinh đứa con đầu lòng, chồng tôi đã chì chiết tôi vì cho rằng cứ tưởng là con trai nên mới cưới tôi. "Cưới một đứa trẻ ranh về nhà rồi hầu hạ. Tưởng cô sinh cho tôi đứa con nối dõi, ai dè chỉ thêm miệng ăn, thêm phiền phức".
Mẹ chồng tôi đã từng nhìn tôi mà nước mắt chảy dài vì thương con dâu quá khổ sở. Lúc nào ở quê lên, bà cũng gồng gánh mang đồ lên cho mẹ con tôi. Bởi chồng tôi chỉ đưa một ít tiền gọi là thôi. Tôi chạy vạy bán hàng xén ngay trước cửa nhà để mấy mẹ con rau cháu qua ngày.
Mẹ chồng tôi cũng đã bao lần khuyên nhủ con trai nhưng không ăn thua. Được mấy hôm mẹ ở nhà thì chồng tôi mới về nhà ăn cơm tối trong tình trạng còn tỉnh táo. Còn bình thường lúc nào cũng giờ giấc thất thường, có hôm về nhà hôm thì đi qua đêm. Lúc nào về nhà chồng tôi cũng trong tình trạng khật khưỡng, nồng nặc mùi rượu.
Tôi cố gắng nhẫn nhục để kéo chồng trở về
Tôi ngậm ngùi cay đắng một nách nuôi hai con, rồi anh nhất quyết đòi tôi phải sinh bằng được con trai cho anh, nếu không anh sẽ "thay vợ mới". Tôi đau đớn mang bầu đứa thứ 3 trong khi đứa thứ 2 vẫn còn quá nhỏ. Nhưng sang đến tháng thứ 4 bác sĩ nói cái thai là con gái... kể từ đó anh coi tôi như kẻ thù vì đã khiến anh không có "người nối dõi".
Những ngày tháng sau này anh bỏ mặc mẹ con tôi, ngày ngày anh ra ngoài tìm thú mua vui. Tôi biết anh có tình nhân bên ngoài nhưng biết là để đó thôi chứ chẳng có cách nào ngăn cản anh. Cho dù bậy giờ anh có lấy thêm bà 2, bà 3 tôi cũng không cấm. Nhưng đằng này anh không làm vậy, anh chỉ vui chơi bên ngoài, mang hết tiền bạc cho gái, đồ đạc trong nhà anh bán hết, đến chiếc xe máy trước khi lấy chồng tôi mang theo cũng bị anh bán nốt.
Giờ đây ngày nào tôi cũng phải lận đận vác theo bụng bầu đi khắp nơi tìm chồng. Dẫu biết một người chồng như anh có cũng bằng không, nhưng dù sao ngôi nhà vẫn cần có bóng dáng đàn ông, các con tôi cần có cả bố cả mẹ. Nhưng tôi không biết làm cách nào mới có thể khiến chồng tôi hồi tâm chuyển ý quay về với gia đình.
Chỉ có mấy tháng nữa là tôi sinh rồi. Tôi không muốn con tôi sinh ra trong tình trạng không có bố. Rồi 2 đứa con gái của tôi lại phải sống vất vưởng vì không có bố, hay mẹ ở bên cạnh. Bởi khi sinh con, tôi cũng không còn đủ sức khỏe và thời gian chăm lo cho 2 con trong một thời gian.
Tôi muốn thu xếp ổn thỏa chuyện gia đình trước khi sinh. Và tôi biết nhiều người luôn coi thường tôi khi tôi phải đi cầu xin người đàn bà khác buông tha chồng mình. Nhưng những gì tôi làm không phải chỉ vì bản thân tôi. Đời tôi coi như bỏ đi rồi. Tôi chỉ muốn làm tất cả những gì có thể để giữ bố lại cho các con của tôi thôi. Tôi không muốn sau này con lớn lên lại trách tôi ngày xưa vì một chút sĩ diện mà không cố gắng làm tất cả cho con.
Theo Phunutoday
Mẹ chồng ép tôi quan hệ với người khác để có con nối dõi Tôi chẳng biết việc lén lút có thai với kẻ khác rồi nói của chồng là đúng hay sai nữa. Chồng được thừa kế tài sản, hạnh phúc được giữ vững, nhưng tôi không thể vui. Ngày lên xe hoa, tôi vô cùng hạnh phúc khi kết hôn với người đàn ông tốt tính, yêu thương mình thật lòng, sống có trách nhiệm....