Điều ngọt ngào nhất trong tình yêu
Ai nhìn họ, biêt đên họ đêu với sự ngưỡng mô sao tình yêu đâu lại lâu bên đên thê.
Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau từ năm cuôi ở trường trung học. Ngay lân đâu tiên nhìn thây cô, anh đã thích ánh mắt ngây ngô và tinh nghịch của cô.
Anh là môt chàng trai có tính hài hước và dê gân, chính vì vây anh và cô đã nhanh chóng trở thành bạn thân rôi họ yêu nhau từ lúc nào không biêt nữa. Nhưng có lẽ dâu ân cho họ là cuôi mùa thu năm thứ 2 trung học, anh đã nói anh yêu cô thât nhiêu. Cô không nói gì, chỉ khẽ gât đâu, đó cũng là chuyên thường bởi tình yêu lân đâu đên với cô làm cô cảm thây bôi rôi và ngượng ngùng.
Cô – môt cô gái với đôi mắt to tròn tỏa sáng như ánh sáng mùa thu mang lại. Nhìn cô, người khác có thê nhân thây ngay sự thông minh, khéo léo trong xã giao và đặc biêt có một chút gì đó mạnh mẽ mà nhiêu bạn trai phải ao ước. Cô có những mơ ước từ nhỏ và cô đang dân hoàn thành nó, chỉ có một điêu không nằm trong dự định của cô đó là cô đã yêu anh. Tình yêu đên thât nhanh chóng làm cho con người ta không nhân ra mình đang yêu, và cô cũng vây, chỉ biêt rằng khi xa anh, khi lâu lâu không thây giọng nói của anh là cô lại thây buôn buôn, nhớ nhớ…
Tình yêu của họ cứ thê mà lớn dân trong trường trung học, anh rât chiêu cô và cô cũng biêt điêu đó. Chính vì vây giữa họ chẳng bao giờ xảy ra chuyên cãi vã nào to tát cả.
Sắp hêt năm cuôi trung học, anh chọn cho mình môt trường đại học kĩ thuât đê thi vào, và tât nhiên là người miên bắc anh sẽ chọn môt trường kĩ thuât ở Hà Nôi… Anh nghĩ vây, anh hỏi cô sẽ chọn thi trường nào? Và thât bât ngờ khi cô nói cô sẽ thi một trường kinh tê ở khu vực miên trung, và trường đó ở tân trong Đà Nẵng. Anh buôn ra mặt nhưng vân thói quen chiêu chuông nên anh giữ lại tâm trạng và chúc cô thi tôt. Còn cô, vân vẻ mạnh mẽ và tươi cười “Thê nhé, anh ở miên bắc, em miên trung… thử xem ai giữ được tình yêu này nhé”. Cô suy nghĩ đơn giản khi chọn trường “con gái nên học kinh tê”, bô mẹ cũng hỏi cô sao không thi một trường kinh tê ở Hà Nôi mà lại vào hẳn miên trung như vây? Cô chỉ nhoẻn miêng rôi cười phá lên “ tại vì con muôn bay bông và xem xa bô mẹ con có tự lo được cuôc sông cho mình không, con trưởng thành rôi mà”… Và thê là họ thi đâu, cả hai sẽ đi học đại học ở hai vùng xa nhau lắm.
Video đang HOT
Trước ngày đi nhâp học, anh và cô nói chuyên thât nhiêu, lân đâu tiên họ nắm tay, lân đâu họ trao nhau nụ hôn ngượng ngùng. Anh nói anh sẽ đợi, anh yêu cô thât nhiêu… còn cô chỉ khẽ gât đâu, cô không muôn nói những câu tình cảm cho người khác nghe, và anh cũng không phải ngoại lê. Có chăng cô chỉ nói những câu ây với anh, và chỉ trong những tin nhắn, trong những bức thư…Chính vì vây đã nhiêu lân anh thât vọng, anh buôn vì cô không đáp lại môt câu nói yêu thương nào cả. Nhưng anh biêt cô yêu anh rât nhiêu, vì vây anh tự đông viên mình “ không nói cũng không sao, miên là em yêu mình là đủ“…
Trong suôt thời gian học đại học, họ gọi điên, nhắn tin cho nhau… gặp nhau trong những ngày lê mà cả hai đêu vê quê. Đên sinh nhât cô, sinh nhât anh, noel, valentine… cũng chỉ là những tin nhắn yêu thương và những món quà gửi qua bưu điên. Nhưng chính vì đơn giản như thê, ngọt ngào như thê mà tình yêu trong sáng của họ bên lâu. Cả cô và anh không cho phép mình có thêm một môi quan hê phức tạp nào khác, họ chỉ biêt cô gắng học đê ra trường và được gân nhau. Ai nhìn họ, biêt đên họ đêu với sự ngưỡng mô… sao tình yêu đâu lại lâu bên đên thê.
Nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hôi hân (Ảnh minh họa)
Rôi môt ngày đâu năm thứ 4 đại học, anh bât ngờ xuât hiên ở công trường ĐH của cô, anh ôm cô một cái làm cô ngượng ngùng với đám bạn và phải đây mạnh anh ra. Cô mừng lắm, nhưng ngạc nhiên vì sao anh lại vào thăm mình trong khi viêc học của anh còn bôn bê ở Hà Nôi. Cả đêm hôm đó họ nói chuyên thât nhiêu… và tât nhiên anh vân luôn nói anh yêu cô. Anh nói anh sắp phải đi xa, là đi du học bên Úc đê hoàn thành mong muôn của cha mẹ. Anh sẽ đi 1 năm, anh dặn dò cô thât nhiêu, cô chỉ ôm anh và khóc. Lân đâu tiên trong đời cô khóc vì một người con trai, và cũng là lân đâu tiên cô nói với anh “ Em sẽ đợi anh“. Cô bắt anh hứa, tôi nào anh cũng phải hát ru cô ngủ, môi ngày môt bài, môt điêu khác nhau. Anh cũng ra môt điêu kiên với cô, môi tôi anh gọi cho cô, cô chỉ làm một viêc là nhâc máy và nghe, không được hỏi, không được bắt anh nói thêm gì ngoài viêc hát cho cô. Cô đông ý.
Vài ngày sau đó, cô nhân được điên thoại của anh, anh nói anh đang ở Úc rôi và anh sẽ thực hiên lời hứa. Tôi hôm đó anh hát ru cô bằng bản tình ca mà Quang Dũng vân hát. Bài hát quen thuôc thê mà sao cô nghe hôm nay thây lạ và hay đên thê, và vây nên cô ngủ lúc nào không biêt nữa. Rôi những ngày sau đó anh cứ ru cô ngủ môi tôi, và không quên nói một câu anh yêu em khi kêt thúc. Ở đâu dây bên này cô cũng giữ lời hứa với anh sẽ không hỏi han gì khi anh gọi điên thoại, và chỉ nói, chỉ hỏi anh qua chát yahoo, nhắn tin…
Khoảng 3 tháng sau ngày anh đi, cô nhân luân văn tôt nghiêp. Đôi với một sinh viên ưu tú như cô thì làm luân văn tôt nghiêp chỉ mât 2/3 thời gian cho phép vì vây cô có nhiêu thời gian hơn, cô muôn vê thăm bô mẹ anh… Nhưng khi cô đên, công nhà anh nhiêu lá vàng rụng, hai cánh công đã sét rỉ, cái khóa cũng rỉ như không có ai lau chùi đên chúng, cô hoang mang… Đi hỏi hàng xóm xung quang chỉ thây họ nói cách đây 4 tháng cả gia đình họ xảy ra chuyên gì không biêt nữa nhưng họ đã chuyên nhà từ ngày ây.
Cô càng lo lắng và không hiêu sao anh không nói với mình… Tôi đó, cô đã hỏi anh lí do sao có chuyên như vây mà anh không nói với cô… anh không trả lời mà chỉ cúp máy một cái “Phụp”… Cô giân lắm, cô bực, cô nóng tính. Tôi hôm sau cô lại hỏi “ Hay anh chán em rôi?” cũng không gì khác ngoài tiêng “phụp”…rôi những ngày sau đó cũng vây. Anh tắt máy nhanh đên nôi câu nói của cô “chúng mình chia tay nhé“… anh cũng không thèm trả lời. Cô thực sự quá bức xúc, quá bực và không hiêu sao anh lại bỏ cô với bao hứa hẹn như vây, dù tôi nào anh cũng vân hát ru cô ngủ, vân giọng anh trâm trâm hát nhưng không bao giờ trả lời cô, chắc anh đang thực hiên lời hứa “ cô không được hỏi gì khi anh gọi điên hát ru cho cô ngủ“. Nhưng không châp nhân mãi thê được, cô phải tìm bô mẹ của anh đê nói với họ cho anh một trân vì dám làm cô bực, với lại cô cũng muôn gặp họ, hỏi han họ vì đã lâu lắm cô không thăm họ rôi. Cô trở vê quê và hỏi công an địa phương nơi gia đình anh đã sông ngày trước, họ nói cho cô biêt gia đình anh đã chuyên vào Đà Nẵng ( Sô nhà…,đường…). Cô ngạc nhiên và lại vui vui, hóa ra nhà anh chuyên vào chô mình học, sao mà anh giâu kín thê, chắc làm mình ngạc nhiên đây! Nhưng dù sao viêc quan trọng nhât là cô sẽ đên thăm họ sớm nhât. Tôi đó cô không hỏi anh gì hêt…
Cô trở lại Đà Nẵng vào một chiêu trời không nắng, âm u, và cũng là ngày thứ 100 mà anh đi Úc. Cái công nhà mới của anh trang trí thât lạ, môt cái vòm có thiêt kê kiêu Hàn Quôc, xung quanh có dây leo… Cô bước hô hởi qua cánh công, là mẹ anh.. nhưng sao mẹ gây đi nhiêu thê, ánh mắt nhạt nhòa. Cô bước nhanh vào nhà anh, chiêu thẳng vào mắt cô là tâm ảnh to của anh, xung quanh là khói hương nghi ngút. Mọi chuyên đên với cô quá bât ngờ, tay cô rã rời, cô đánh rơi cả đô biêu mà cô đã chuân bị trước khi đên đây. Cô như chêt lặng, cô òa khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiêu đên thê, dường như cô đã hiêu được một chuyên gì đó. Cô lịm đi lúc nào không biêt. Tỉnh dây, mẹ anh đang ngôi bên…
- Cháu tỉnh rôi à, thằng Thuân nhà bác chắc sẽ làm cháu buôn lắm. Nó bị ung thư giai đoạn cuôi và đã mât cách đây 3 tháng. Trước khi nó ra đi, tâm nguyên lớn nhât của nó là mọi người đừng nói cho cháu biêt, nó sợ cháu buôn. Nó muôn được yên nghỉ ở nghĩa trang gân trường đại học của cháu, vì vây cả gia đình bác đã chuyên vào đây đê chăm chút mô phân cho nó. Nó yêu cháu nhiêu lắm, trước đó nó đã hát suôt cả tuân đê thu âm gân 200 bài hát rôi thuê 1 hãng truyên thông môi tôi gọi điên cho cháu bằng sô điên thoại bên Úc và phát từng bài hát đó.
… Bây giờ cô đã hiêu tât cả, vì cô, anh vì cô mà đã làm mọi thứ, đông viên cô suôt thời gian ây. Sẽ khô đau hơn nêu cô biêt chuyên này muôn hơn nữa, nhưng giờ đây cô cảm thây nuôi tiêc, buôn sâu lắng. Vì sao cô không dành thời gian cho anh nhiêu hơn, vì sao cô phải đi xa đê chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình… Có phải cô có một chút gì bât cân. Ôi mọi thứ đang loạn lên trong đâu cô, nước mắtcô cứ rơi rơi theo từng phút hôi hân…
Cô chưa bao giờ nói “ Em yêu anh“!
P/s: Hãy yêu thât lòng và hêt mình khi ta còn nhau.
Theo 24h
Xa anh tình yêu đầu
Lần đầu tiên em yêu thật sự là tình yêu em dành cho anh. Qua một khoảng thời gian 3 năm dài yêu nhau cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu tình cảm của em sao!
Em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em nhưng có lẽ nó không đủ lớn để anh có thể hiểu em hơn đúng không? Lúc ở bên anh mọi thứ em điều dành cho anh cả, anh cần gì cũng được, anh muốn gì em cũng chiều cả nhưng tại sao anh vẫn cứ mãi làm khổ em bằng những lời nói của anh vậy? 3 năm dài yêu nhau thì hầu như những chuyện xảy ra anh điều đổ tất cả những lỗi lầm nơi em, em không biết anh không hiểu hay cố tình không hiểu những cảm nhận những nỗi buồn nơi chính em chính tình cảm của em dành cho anh. yêu anh em yêu rất nhiều nhưng cũng ghét anh rất nhiều.
Anh vẫn còn đang đi học trong khi em đã đi làm chẳng lẽ lý do em đi làm kiếm tiền là nguyên cớ để anh suốt ngày hành hạ con tim em bằng những lời nói của anh. Cõ lẽ tính tình anh vẫn còn con nít quá nên mọi chuyện mới như thế này. Mà cũng có lẽ do anh quá đẹp trai và em thì chỉ là một người con gái rất đỗi bình thường nên đành phải chịu những lời nói của anh khi anh cảm thấy không vừa lòng, anh cảm thấy anh đẹp như thế thì một người như em khi được anh yêu thì phải chịu nghe những điều như vây. Anh có biết em rất đau khi nghe những lời nói đó không, anh không vừa ý một chút là đòi chia tay mà chính em lại chính là người phải năn nỉ và làm huề trước nhưng đối với anh như thế cũng vẫn chưa đủ mà đúng không? Em cảm thấy đuối sức trước tình cảm của mình, em nghĩ có lẽ đây là lúc nên dừng lại. Hôm qua anh lai nói lời chia tay, và em cũng đã suy nghĩ kĩ rồi có lẽ mình nên chia tay để anh có thể kiếm được một người yêu xinh đẹp như lời anh đã từng nói với em" nếu người đó xinh đẹp thì anh sẽ yêu chiều người đó và cũng sẽ không phải nghe những lời cay cú từ anh" còn em cũng bởi vì không xinh đẹp nên em phải chịu vậy" không biết anh có còn nhớ những lời này không anh!
Thôi từ nay cuộc sống xưa anh tự anh quyết, em sẽ không xen vào nữa đâu. Cầu chúc anh sẽ tìm được người vừa ý "vừa giàu vừa đẹp" vĩnh biệt anh! mặc dù rất đau vì quyết định này nhưng có lẽ làm như vậy thì sau này khi gặp lại thì em sẽ mỉm cười và cầu chúc anh hạnh phúc. Lời cầu chúc hạnh phúc chân thành
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một kí ức Anh đã im lặng rời xa tôi, không một lời giải thích, không một lời từ biệt. Tôi và anh là đôi bạn thân từ cái hồi còn lẽo đẽo trên chiếc xe đạp chở nhau đến trường. Năm tháng trôi qua, tình cảm trong sáng ấy lớn dần lên với bao mộng mơ đẹp đẽ. Bạn bè chúng tôi ai cũng nghĩ...