Điếng người trước câu nói ngây ngô: “Bố vừa lột đồ của cô giúp việc”
“Thật đấy mẹ à. Con thấy bố còn đánh cả cô ấy cơ, cô ấy cứ kêu oai oái. Chắc cô ấy hư nên bố mới đánh mẹ nhỉ?”.
Vừa sinh bé thứ 2 được 6 tháng thì đến lúc tôi phải trở lại với công việc của mình. Hai đứa con nhỏ một tay tôi không thể nào chăm được, lại công việc nữa. Bắt buộc tôi phải thuê được ô sin đỡ đần. Cũng may một người họ hàng ở quê giới thiệu Vinh – một cô gái đã ngoài 30 tới gia đình tôi. Nhìn Vinh hiền lành, lại kém tôi có 3 tuổi nên tôi vui vẻ nhận cô ấy vào làm với mức lương hậu hĩnh.
Từ ngày có Vinh tới làm và chăm con giúp, tôi nhàn hẳn đi. Đi làm về chỉ việc tắm rửa rồi cho con bú là xong. Hài lòng với sự nhanh nhẹn và biết việc của Vinh, tôi hứa hẹn với cô ấy rằng sẽ tăng lương và mai mối cho Vinh một chỗ ổn ổn. Con gái mạnh mẽ đến đâu cũng cần một bờ vai dựa lúc buồn vui, và tôi tin Vinh cũng cần một người đàn ông để dựa dẫm.
Mấy lần giới thiệu bạn trai cho Vinh, nhưng cô ấy đều lắc đầu từ chối với lý do: Em chẳng có chút cảm tình nào với họ cả. Tôi nhiều lần băn khoăn không hiểu sao một cô gái có nhan sắc như Vinh lại không chịu lấy chồng, hay là Vinh kén chọn hay đang yêu thầm ai đó rồi nhưng không nói với tôi.
Sao??? Con nói linh tinh gì vậy? (ảnh minh họa)
Từ ngày Vinh về làm cho nhà tôi, tôi coi cô ấy như thành viên trong nhà, chẳng bao giờ tôi nghĩ Vinh là người làm thuê, ô sin của mình cả. Thế rồi một chiều sau khi đi làm về, vừa bước vào cửa thằng con trai lên 4 tuổi của tôi đã hớn hở chạy ra khoe.
- Mẹ ơi! Bố vừa lôi cô Vinh vào trong phòng lột hết đồ của cô ấy ra mẹ ạ.
- Sao??? Con nói linh tinh gì vậy?
Video đang HOT
- Thật đấy mẹ à. Con thấy bố còn đánh cả cô ấy cơ, cô ấy cứ kêu oai oái. Chắc cô ấy hư nên bố mới đánh mẹ nhỉ.
- Chuyện vừa rồi con nhìn nhầm rồi, bố và cô Vinh không làm gì cả. Chắc bố giúp cô ấy làm gì thôi, mẹ cấm con không đi nói chuyện này với ai nhé. Con khoe với ai là mẹ buồn đấy.
- Vâng ạ.
Tôi vội chấn chỉnh con trai không sợ nó sẽ chạy đi khoe với người ngoài thì không hay. Nghe những câu nói ngô ghê của con mà tôi đau đớn vô cùng. Chồng và Vinh lại làm chuyện động trời đó sao? Không thể tin được lời trẻ con, tôi phải làm rõ chuyện này mới được.
Khẽ mở cửa vào nhà, bước chân lên cầu thang mà bủn rủn hết chân tay. Nếu đúng như lời con nói thì tôi biết phải xử lý ra sao? Chồng tôi không thể làm chuyện này với chính giúp việc nhà mình được. Tiến lại gần cửa phòng Vinh, tiếng thở gấp gáp hòa lẫn với tiếng kêu la làm tôi gã gục xuống đất. Chuyện gì xảy ra thế này, chồng tôi ngang nhiên hú hí với giúp việc, lại còn để cho con nhìn thấy nữa sao.
Hai người giải thích xong chưa? (ảnh minh họa)
Đứng dậy mở toang cánh cửa đó ra, chồng và Vinh đều hướng mắt nhìn ra cửa. Thấy tôi cả hai vội buông nhau ra và mặc vội quần áo xin lỗi tôi.
- Mình à, anh…anh…xin lỗi. Là anh sai, nhưng Vinh muốn có một đứa con nên anh giúp cô ấy. Anh không hề có ý này.
- Anh Hà (chồng tôi) nói đúng rồi chị. Vì em không muốn lấy chồng, em chỉ ước ao có một đứa con để nuôi nên em đã cầu xin anh ấy giúp em. Chị có trách phạt thì trách em, anh ấy không có lỗi ạ.
- Hai người giải thích xong chưa? Tôi không thể ngờ một ngày phải chứng kiến tận mắt chồng âu yếm người đàn bà khác thế này. Vì sao chứ? Là tôi mới sinh con xong nên xấu xí, sồ xề hay là các người đã có tình ý với nhau rồi. Tôi đối xử với cô còn chỗ nào chưa tốt, chưa phải sao mà cô lỡ phá hoại hạnh phúc gia đình tôi vậy?
- Em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em hết. Em sẽ ra đi và không bao giờ để anh chị nhìn thấy mặt nữa. Một lần cuối xin chị hãy tha thứ cho anh Hà được không ạ?
- Cô đi đi, đừng bao giờ để ai trong cái nhà này nhìn thấy cô.
Vinh khóc vội thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà tôi. Cô ta gửi lại tôi toàn bộ số tiền 5 tháng vừa qua tôi đã trả cô ấy. Chồng tôi chỉ lẳng lặng nhìn theo Vinh mà không dám nói nửa lời. Từ hôm đó tôi giận chồng đến tím mặt. Tôi chiến tranh lạnh với anh, cả ngày nửa lời tôi không nói với chồng.
Cũng từ lần đấy, tôi chẳng dám thuê ô sin nào nữa. Tôi xin chuyển công tác và chấp nhận mức lương thấp chỉ bằng 1/3 lương ngày trước để có thời gian đón con và chăm nom gia đình đang trên bờ vực đổ vợ vì sai lầm.
Theo Một Thế Giới
Ở nhà chồng, tôi chỉ trò chuyện với mình bà giúp việc
Tôi nghĩ mình may mắn khi có được một người chồng biết thương vợ, chiều chuộng quan tâm hết mực. Nhưng tôi cũng không biết liệu mình có xui xẻo không, khi phải làm dâu trong gia đình mà ai cũng vô cùng lạnh lùng, ít nói.
Tôi phải nhấn mạnh vào "lạnh lùng" bởi không chỉ kiệm lời, người nhà chồng tôi còn không biết quan tâm đến cảm xúc của người khác. Lúc sắp cưới, tôi đã nghĩ ra đủ trường hợp rắc rối mình sẽ phải đối mặt, khi mà ngoài bố mẹ chồng, tôi còn sống chung với hai chị lớn chưa kết hôn. Nhưng không ngờ mọi thứ lại khác xa tưởng tượng, bởi đơn giản, chẳng ai thèm để ý đến tôi cả.
Sáng hôm đầu tiên về làm dâu, bố mẹ chồng dậy đánh cầu lông, tenis, rồi đi ăn sáng với nhau, giống như tối qua chưa từng nghe thấy tôi nhắc "mai con nấu bún bò cho cả nhà." Tôi thắc mắc thì mẹ chồng đáp tỉnh bơ "thói quen rồi con, không bỏ được." Hai chị thấy tôi nấu cũng mặc kệ, không ăn cũng không nói, làm cả ngày hôm ấy tôi chỉ biết ăn canh bún trừ cơm.
Chưa hết, đi làm căng thẳng, đến khi về nhà, tôi cũng chỉ có thể trò chuyện với mình bà giúp việc. Dù nhà đông người, cả bữa tối không ai nói với ai một câu. Ăn cơm xong mạnh ai làm việc người nấy. Các chị mặt lúc nào cũng lạnh tanh, hỏi thì ậm ừ vài câu rồi chuồn về phòng riêng đóng cửa. Bố mẹ chồng không đi nhảy đầm, mua sắm thì cũng về phòng xem phim, mặc kệ con cái muốn làm gì cũng được.
Bởi như vậy, tôi cứ đinh ninh mẹ chồng là người dễ tính, không xét nét để ý. Có lần, tôi thử lân la hỏi mẹ chồng cách luộc gà không bị nứt da. Chỉ thế thôi, nhưng không ngờ bà làm cho tôi một trận khiếp vía. Bao nhiêu vấn đề về nữ công gia chánh được bà lôi ra nói, như thể tôi là đứa không có tí kiến thức cơ bản nào, có nguy cơ gây ra thảm họa ngộ độc. Không những thế, bà còn lôi đủ thứ hóc búa hỏi ngược lại khiến tôi toát mồ hôi, dù tôi chưa từng thấy bà vào bếp nấu ăn bao giờ. Sau lần ấy, tôi sợ không dám hỏi thêm bà điều gì nữa.
Bố chồng thì tôi càng không thể bắt chuyện. Ông có một vẻ ngoài đạo mạo lạnh lùng đến mức đáng sợ. Thỉnh thoảng, ông lại liếc mắt sắc lẻm, khiến tôi có cảm giác mình giống như tên trộm đang làm điều mờ ám. Bởi thế, chính tôi mới là người phải trốn tránh để không phải chịu đựng ánh nhìn sắc như dao đó của bố chồng.
Dù vậy, đôi lúc trong bữa ăn, tôi vẫn cố gắng khơi chuyện, nhưng dường như mọi nỗ lực đều không ăn thua. Cả nhà hờ hững đáp qua loa, hoặc coi như chưa nghe thấy tôi nói gì. Có hôm cãi nhau với chồng ầm ĩ nhưng cũng không ai thèm ngó ngàng đếm xỉa. Hai người chị lớn mà tôi nghĩ mình có thể tâm sự thì luôn tìm cách tránh né.
Tôi tủi thân hỏi chồng, anh bảo do đấy là thói quen sống của cả nhà, khuyên tôi hãy mặc kệ. Nhưng tôi biết mặc kệ thế nào, khi tình trạng đấy cứ kéo dài ròng rã suốt một năm trời, khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.
Bố mẹ đẻ ở quá xa, ngoài chồng ra, xung quanh tôi không có lấy một ai cho tôi cảm nhận được tình cảm yêu thương. Tôi đang sợ rằng một ngày nào đó, mình cũng biến thành người như gia đình chồng, lạnh lùng và không còn biết quan tâm đến điều gì khác nữa ngoài bản thân. Nếu con tôi cũng được sinh ra trong gia đình đó, liệu nó sẽ ra sao?
Theo Vietnamnet
Tôi cứ ngây ngô ngỡ em là 'gái ngoan' nào ngờ... Nhưng giờ đây, tôi không biết phải làm cách nào để thuyết phục gia đình chấp nhận người cô dâu như cô ấy? Với tôi quá khứ mãi là quá khứ, tương lai mới quan trọng. Tôi thật không ngờ một cô gái "thùy mị", "nết na" được gắn cái mắc "ngoan hiền", "tử tế" lại có thủ đoạn đê hèn đến như...