Điện ảnh Việt tiềm năng nhưng thiếu định hướng
Với một thị trường 90 triệu dân, tiềm năng khai phá cho điện ảnh Việt là rất lớn. Song bên cạnh những dấu hiệu tích cực, thị trường phim ảnh Việt cũng cho thấy nhiều tồn đọng, thiếu sót ở nhiều mặt, trong đó, thiếu nhất là một chuẩn chất lượng để định hướng.
Bộ mặt tích cực của điện ảnh tư nhân
Điện ảnh thương mại Việt Nam được đánh dấu bởi cột mốc Gái nhảy của đạo diễn Lê Hoàng (2002). Phim do một hãng phim nhà nước nổi tiếng là Hãng phim Giải Phóng thực hiện với sự tham gia của Minh Thư, Mỹ Duyên… đã bất ngờ tạo nên cơn sốt phòng vé với doanh thu lên tới 12 tỷ, cực khủng ở thời điểm đó. Thắng lợi của phim, cùng với chủ trương xã hội hoá điện ảnh cùng năm đó (cuối năm 2002, Bộ Văn hoá – Thông tin cho phép thành lập hãng phim tư nhân) đã khơi mào ra một dòng phim giải trí với sự xuất hiện nối tiếp của Những cô gái chân dài (hãng phim Thiên Ngân Galaxy), Khi đàn ông có bầu (hãng phim Phước Sang)…
Phát pháo đầu tiên của nền điện ảnh xã hội hóa – “Gái Nhảy”.
Trong hơn 15 năm qua, trong khi điện ảnh nhà nước dần chững lại, thậm chí án binh bất động (2 năm qua không có phim nào được sản xuất) thì điện ảnh tư nhân ngày càng sôi động. Từ chỗ đứng bên lề, điện ảnh tư nhân trở thành chủ lực của thị trường điện ảnh.
Trái với định kiến, trên thực tế khu vực điện ảnh tư nhân không chỉ thực hiện các tác phẩm giải trí mà còn tham gia sản xuất những bộ phim nhiều tìm tòi nghệ thuật và có nội dung chất lượng như (theo thứ tự thời gian): Áo lụa Hà Đông (Phước Sang), Dòng máu anh hùng (Chánh Phương), Bi, đừng sợ (VBlock Media – BHD), Khát vọng Thăng Long (Kỷ nguyên sáng), Cánh đồng bất tận (BHD), Hotboy nổi loạn (BHD), Thiên mệnh anh hùng (Phương Nam Phim), Lấy chồng người ta (ViPhim), Mùa hè lạnh (Vimax Films), Đập cánh giữa không trung(VBlock Media), Thần tượng (WePro), Trúng số (Vùng trời mơ ước), Dịu dàng(Coco Paris Media), Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh (Thiên Ngân Galaxy), Em là bà nội của anh (CJ Entertainment), Sài Gòn, anh yêu em (LiveOn), Cha cõng con(Tứ Vân Media), Lô tô (Ngân Hà Media), Đảo của dân ngụ cư (Blue Productions), Có căn nhà nằm nghe nắng mưa (Fortune Projects), Xóm trọ 3D (Sóng Vàng), Cô Ba Sài Gòn (VAA), Khi con là nhà (Song Ngư Films), Tháng năm rực rỡ (HK Films).
Cơ hội được mở ra nhiều hơn với các diễn viên trẻ. Thanh Duy cùng Thùy Anh ở bối cảnh đậm chất Hà Nội và nữ tính của “Đập cánh giữa không trung”.
Đây là những tác phẩm góp phần làm nên diện mạo tích cực của nền điện ảnh trong gần hai thập niên qua, bên cạnh những bộ phim nhà nước chất lượng nhưThung lũng hoang vắng, Trái tim bé bỏng, Rừng đen, Cầu ông Tượng, Những người viết huyền thoại… (Hãng phim Truyện Việt Nam), Mùa len trâu, Thời xa vắng, Trăng nơi đáy giếng, Long Thành cầm giả ca,… (Hãng phim Giải Phóng)hay Chuyện của Pao, Sống trong sợ hãi, Chơi vơi… (Hãng phim Truyện 1) và những phim như Chạm ( phim Việt kiều), Cha và con và… (hợp tác quốc tế).
Hàng loạt nàng thơ của điện ảnh Việt Nam được trao chuốt qua sự hóa thân của Hồng Ánh.
Song hành là thực trạng đáng buồn
Không thể phủ nhận vai trò đáng kể của khu vực điện ảnh thương mại. Chính họ là nhân tố quan trọng xây dựng thị trường điện ảnh, làm nên phần cơ thể khỏe mạnh, mà trên cơ sở đó “nàng điện ảnh” mới thi thoảng có dịp điểm trang nhan sắc bằng các tác phẩm nghệ thuật.
Thế nhưng, thực tế thị trường điện ảnh những năm qua cũng cho thấy rất nhiều bất cập. Sự lên ngôi của dòng phim giải trí khiến thị trường đôi khi bị lũng đoạn.
Đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh – tác giả bộ phim chất lượng đáng xem Lô tô cho hay, sau thành công của bộ phim, dù vừa được khen về chất lượng lẫn gặt doanh thu không tồi (hơn 30 tỷ đồng cho một tác phẩm thiên về nghệ thuật), anh vẫn rất khó khăn khi đi tìm nhà đầu tư cho các dự án tiếp theo. Bởi thị trường quá say sưa với những bộ phim giải trí hơn là dòng phim làm về văn hoá, thân phận như anh đang theo đuổi.
Đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh trong một set quay trên hiện trường của bộ phim “Lô tô”.
Video đang HOT
“Tôi vác kịch bản đến, ai cũng hỏi: Có cái gì tương tự Em chưa 18 không, phải như vậy mới đảm bảo” – nhà làm phim sinh năm 1982 ngậm ngùi dốc bầu tâm sự. Cuối cùng, với sự khéo léo nhưng không thỏa hiệp của mình (cộng thêm không nhỏ là sự đảm chứng từ Lô tô), anh mới may mắn có kinh phí cho dự án Gạo chợ nước sông về đề tài cải lương mà bản thân ấp ủ 4 năm.
“Hit maker” của các cụm rạp tại Việt Nam năm 2017 – “Em chưa 18″.
Công bằng mà nói, các bộ phim thị trường không hẳn có lỗi trong vấn đề này. Các nhà đầu tư – các nhà sản xuất khi làm phim cũng phải tính đến bài toán doanh thu. Trừ những phim thảm họa thì sự xuất hiện của những tác phẩm giải trí tốt cũng giúp thị trường sôi động hơn.
Đạo diễn Charlie Nguyễn nổi tiếng “mát tay” với các tác phẩm điện ảnh mang đậm tính giải trí.
Nhưng điện ảnh nước nhà đang rất yếu kém ở một điểm rất quan trọng là sự phân hạng chất lượng chính xác các tác phẩm. Các bộ phim giải trí đơn thuần không chỉ xưng vương phòng vé, mà còn càn quét các giải thưởng điện ảnh, chiếm chỗ vốn là của những tác phẩm nghệ thuật.
Tình hình vàng thau lẫn lộn, thiếu chuẩn xác định giá trị tác phẩm hiện nay hơn bao giờ hết, là yếu tố cản trở tiêu cực bước đi của nền điện ảnh.
Cần một nền phê bình tích cực, xác đáng
Điện ảnh là một ngành công nghiệp giải trí, có chức năng phục vụ nhu cầu giải trí của đại chúng. Đồng thời cũng là một ngành nghệ thuật, đem đến những trải nghiệm cảm xúc, thẩm mỹ và suy nghĩ sâu sắc hơn cho những người có nhu cầu.
Vấn đề là, chúng ta đang có một nền báo chí – phê bình điện ảnh chưa đủ mạnh, đủ tốt, để có thể đồng hành tích cực với bước đi của ngành điện ảnh. Báo chí hiện tại tập trung nhiều vào showbiz mà ít đi sâu vào văn hoá. Vì thế, những giá trị đích thực, cốt lõi của nghệ thuật nhiều khi không được đề cập nhiều bằng những chuyện tầm phào.
Đơn cử như lễ trao giải Cánh diều Vàng mới đây, Nhan Phúc Vinh được trao giải Nam phụ. Sau lễ trao giải, Vinh có trả lời phỏng vấn một tờ báo điện ảnh, chia sẻ để chuẩn bị cho vai diễn, anh phải “để tóc, nuôi râu, phơi nắng cho da đen, tập cho người cơ bắp lên, học cách nấu ăn, và 4h sáng phải đến lò mổ dê để quan sát kỹ năng, cách thức giết dê” – điều cho thấy sự khổ luyện xứng đáng cho một vai diễn xuất sắc. Thế nhưng, thông tin này chìm nghỉm giữa vô vàn thông tin tin đồn tình cảm của anh và Nhã Phương.
Ngoài giải thưởng, Miên của Nhan Phúc Vinh trong “Đảo của dân ngụ cư” cần được ghi nhận nhiều hơn.
Cách đây 20-25 năm, thị trường báo chí có đến 5-6 tờ báo, tạp chí chuyên về điện ảnh: Thế giới điện ảnh, Điện ảnh Kịch trường, Màn ảnh sân khấu, Điện ảnh ngày nay, Điện ảnh TP.HCM… với những chuyên mục thường kỳ chuyên sâu bình phim Việt, theo chân đoàn phim mô tả công việc trên trường quay, giới thiệu phim kinh điển thế giới, chân dung – cuộc đời và sự nghiệp các huyền thoại điện ảnh… giúp bạn đọc có những hiểu biết sâu hơn về điện ảnh.
Bây giờ dù báo chí phát triển hơn, nhưng lại ít những đề tài chuyên sâu hơn. Trong tình hình đó, việc xây dựng tổ chức được một giải thưởng chuyên môn đủ uy tín và sức hút sẽ là giải pháp tích cực. Nó sẽ tôn vinh đúng đắn và cổ vũ kịp thời cho các nhà làm phim tử tế.
Đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh tâm sự: “Sự thắng thế toàn cục ở khắp nơi của những bộ phim như &’Em chưa 18′, ảnh hưởng đến thị trường không chỉ ở khu vực thương mại mà còn sang những người theo đuổi đề tài khó và kén khán giả. Những người như tôi đang cô đơn lắm trong thị trường này”.
“Rất cần một giải thưởng, quy mô nhỏ cũng được, nhưng phải chuẩn xác, để xác định đúng chất lượng, khích lệ người làm nghề” – đạo diễn Lô tô nói. Nếu có một giải thưởng xứng tầm, với cách thức chấm giải khoa học và chuẩn xác, sẽ là định hướng tốt cho toàn ngành. Đó chính là kim chỉ nam để phát triển cho điện ảnh Việt.
Theo Saostar
Vì sao Cánh Diều Vàng dần bị giới chuyên môn ghẻ lạnh và công chúng thờ ơ?
Một loạt phim hay không thèm gửi tranh giải. Hàng loạt người làm nghề bộc lộ sự thờ ơ. Công chúng chẳng mấy quan tâm đến các hạng mục giải thưởng. Cánh diều Vàng rõ ràng đang bị thất thế trong môi trường điện ảnh Việt.
Giới chuyên môn ghẻ lạnh Cánh diều vàng
Cánh diều Vàng đã khép lại gần 1 tuần lễ nhưng vẫn rơi rớt lại dư âm. Tiếc thay, đấy không phải là những tán thưởng tích cực hoặc sự tò mò quan tâm đối với những bộ phim dành giải, hay những thông tin phân tích sự xứng đáng của những gương mặt đoạt giải.
Trái lại, thông tin giải thưởng chẳng mấy lan truyền (đa số khán giả chẳng biết về các chủ nhân thắng cuộc các hạng mục). Nó bị chìm khuất giữa những thông tin bên lề, như sự cố đọc sai tên phim của một nữ diễn viên lớn tuổi hay nghi án tình cảm của một đôi nam nữ diễn viên đoạt giải.
15 năm tuổi đời, Cánh diều vẫn không xây dựng được uy tín và sức hút cho mình. Nhà báo - nhà phê bình điện ảnh Lê Hồng Lâm, người theo dõi rất sát sao tình hình điện ảnh trong nước thẳng thắn cho biết anh hầu như không quan tâm đến Cánh diều.
"Cánh diều là một giải nhôm nhoam. Hiện tại chất lượng thấp quá, toàn phim thương mại. Cả Bông sen cũng thế, 2 giải là giải của Hiệp hội và Cục Điện ảnhđều quá cũ kỹ, những người hết thời chấm giải những phim đương thời. Cách nhìn của họ cũng bị cũ kỹ và lệch lạc".
Đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh - cha đẻ của bộ phim chất lượng Lô tô nhận định: "Cánh diều lâu nay đã không trở thành một thước đo chuẩn mực. Giải thưởng đáng phải là một định danh về mặt chất lượng, nhưng có nhiều sự trao giải không thỏa đáng, nên phim Lô tô không gửi dự thi (do một lý do tế nhị từ nhà sản xuất - đơn vị giữ bản quyền bộ phim) cũng không thấy tiếc".
Là người đoạt giải năm nay (giải Quay phim xuất sắc cho phim Đảo của dân ngụ cư), nhưng nhà quay phim Lý Thái Dũng cũng không hề hào hứng với giải nhà nghề của Hội Điện ảnh. Trước tình hình giải thưởng kém uy tín và sức hút, đặt vấn đề về việc đã đến lúc phải thay đổi, anh cho biết cũng không mảy may quan tâm chú ý.
Đạo diễn Bùi Thạc Chuyên, tên tuổi hàng đầu trong dòng phim nghệ thuật - đối tượng chính yếu nhất của các giải thưởng điện ảnh cũng một mực cho hay, anh không dành suy nghĩ cho giải thưởng Cánh diều này.
Vì sao Cánh diều thiếu uy tín?
Trước hết ở chính chất lượng của giải thưởng. Là giải thưởng của Hội nghề nghiệp, đáng lẽ nó phải đề cao yếu tố nghề nghiệp và nghệ thuật nhất. Nhưng từ nhiều kỳ nay, Cánh diều cho thấy mình chú trọng đến nhiều yếu tố khác khi tính đếm cả về doanh thu (thể hiện qua tiêu chí: Đạt hiệu quả xã hội tích cực).
Ở giải Cánh diều mùa vừa qua, những bộ phim thắng lợi về doanh thu như Em chưa 18 (174 tỷ), Cô gái đến từ hôm qua (70 tỷ) và Cô Ba Sài Gòn (60 tỷ)được cho là đã có lợi thế hơn các đối thủ khác khi "ăn điểm" ở tiêu chí này.
Đây là một điều không thực sự đúng đắn. Chất lượng và Doanh thu là 2 phạm trù khác nhau và đáng lẽ nên tách bạch. Những phim tốt về khán giả đã được tưởng thưởng bằng hiệu quả bán vé. Còn ở các sân chơi nghề nghiệp, đáng lẽ phải được đong đếm bằng các yếu tố khác, chứ không nên một lần nữa trộn lẫn điều này.
Đạo diễn Huỳnh Tuấn Anh phản đối tiêu chí này của Cánh diều. Anh đề xuất: "Nếu muốn ghi nhận, khuyến khích các phim đạt hiệu quả doanh thu thì Cánh diều nên tạo hẳn thêm một hạng mục giải thưởng Phim thu hút khán giả nhất. Chứ nhất quyết không nên nhập nhèm giữa các tiêu chí này trong bảng chấm điểm".
Cánh diều có 4 tiêu chí: Sáng tạo trong nghệ thuật thể hiện; Mang đậm bản sắc dân tộc; Giàu giá trị nhân văn và Đạt hiệu quả xã hội". Trừ tiêu chí đầu là tối quan trọng, cách nhìn nhận, đánh giá của BGK về 3 tiêu chí sau xem ra cũng rất nhiều điều đáng nói.
Bộ phim Đảo của dân ngụ cư đưa lên phim những nét văn hoá đặc sắc - những dấu ấn dân tộc độc đáo nhưng dưới góc nhìn của nhà biên kịch kỳ cựu Trịnh Thanh Nhã - thành viên BGK Cánh diều vừa qua thì khác hẳn. Trong một chia sẻ hậu Cánh diều trên báo Gia đình Xã hội, chị nhận xét "Cảm giác như là phim của... Liên hợp quốc. Ông chủ người Hoa, rồi có cả người Khmer, cả người theo đạo Hồi".
Yếu tố "nhân văn" cũng được đánh giá một cách cơ học, theo lối bất lợi dễ thuộc về những tác phẩm gai góc. Đạo diễn Nhuệ Giang - thành viên BGK Cánh diều hạng mục Điện ảnh chia sẻ, chị thấy bộ phim Đảo của dân ngụ cư có cái kết quá khốc liệt, bế tắc... nên phim mất điểm ở tiêu chí này.
Không cởi mở trước những cách thể hiện mới mẻ, quá an toàn với tiêu chí nhân văn đôi khi bộc lộ nhiều hạn chế, quá thương mại với tiêu chí hiệu quả xã hội, Cánh diều Vàng nhiều khi không xác lập được cho mình một vị thế xứng đáng của một giải thưởng giàu tính chuyên môn.
Cánh diều, bông sen vẫn quanh quẩn ao làng
Không chỉ Cánh diều, mà cả Bông sen cũng gặp phải tình trạng tương tự. Đây là 2 giải thưởng mang tính chuyên môn nhất của điện ảnh Việt. Nhưng nhìn vào kết quả nhiều lần chấm giải, nhiều tác phẩm lên ngôi cao nhất lại không phải là những bộ phim xuất sắc nhất về chuyên môn. Trong khi đó, nhiều bộ phim mang tính nghệ thuật cao, tiệm cận dòng chảy điện ảnh quốc tế lại không được vinh danh đúng tầm.
Năm 2004, giải thưởng bỏ trống giải Cánh diều Vàng cho phim hay nhất (được hiểu đồng nghĩa với việc không có tác phẩm xuất sắc). Trong khi đó, năm này có sự góp mặt của Mùa len trâu (đạo diễn Nguyễn Võ Nghiêm Minh), một trong những tác phẩm có thể nói là hay nhất trong lịch sử điện ảnh Việt.
Năm 2008, BGK cũng quyết định không trao giải Vàng dù có sự xuất hiện của Trăng nơi đáy giếng (đạo diễn Nguyễn Vinh Sơn), một trong những tác phẩm đáng nói nhất trong suốt chiều dài tồn tại của điện ảnh nước nhà.
Năm 2009, giải có sự tham gia của Chơi vơi (đạo diễn Bùi Thạc Chuyên), bộ phim Việt đầu tiên (nếu không kể những tác phẩm của nhà làm phim Việt kiều Trần Anh Hùng) hoà mình vào dòng chảy các LHP danh tiếng hàng đầu khi được chọn vào LHP Venice.
Thế nhưng, bộ phim này thua cuộc trước Bông sen Vàng Đừng đốt (đạo diễn Đặng Nhật Minh), một bộ phim cũng tốt nhưng không đến nỗi trên tầm. Thậm chí, Chơi vơi còn xếp sau bộ phim bình thường đạt Bông sen Bạc là 14 ngày phép (đạo diễn Nguyễn Trọng Khoa).
Ở Bông sen Vàng 2015, Đập cánh giữa không trung (đạo diễn Nguyễn Hoàng Điệp), bộ phim Việt từng đến LHP Venice chỉ dừng lại ở Bằng khen. Nó dừng bước trước bộ phim nghiêm túc là hiện tượng phòng vé Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh (đạo diễn Victor Vũ), một tác phẩm chỉ chất lượng khá và mang tính đại chúng hơn.
Đạo diễn Phan Đăng Di, nhà làm phim độc lập tiêu biểu nhất của Việt Nam không hề gửi những bộ phim đi rất xa ra thế giới của mình tới Bông sen hay Cánh diều. Nếu dự giải, với sự gai góc và táo bạo về tình dục cùng ngôn ngữ điện ảnh không dễ thẩm thấu, những bộ phim xuất sắc của anh đảm bảo rất nhiều khả năng thua cuộc trước những tác phẩm bình bình nào đó.
Vì thế, không oan khi nói, Bông sen và Cánh diều, những giải thưởng mang tính chuyên môn nhất của điện ảnh Việt vẫn quanh quẩn ao làng. Không lạ gì khi chúng bị giới làm nghề ghẻ lạnh và công chúng thờ ơ.
Theo Saostar
Cánh diều vàng 2017: Nam chính nên gọi tên Nhan Phúc Vinh Thiếu vắng hai gương mặt nổi bật là NSƯT Hữu Châu ("Lô tô") và Lương Mạnh Hải ("Khi con là nhà"), cuộc đua Nam chính ở giải Cánh diều Vàng bớt gay cấn. Thiếu vắng hai gương mặt nổi bật là NSƯT Hữu Châu (Lô tô) và Lương Mạnh Hải (Khi con là nhà), cuộc đua Nam chính ở giải Cánh diều Vàng...